Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Điện Tuyến
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 808 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:22:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
hương 36: Yến quen chốn cũ lại quay về (*)
(*Một câu trong bài thơ “Hoán khê sa” của Án Thù)
Edit: Windy
Hoạ bình nhàn triển Ngô sơn thuý.
Y thượng tửu ngân thi lý tự,
Điểm điểm hàng hàng,
Tổng thị thê lương ý.
[Điệp luyến hoa] – Yến Kỷ Đạo
Dịch thơ:
Bình phong hắt bóng non Ngô biếc.
Trên áo rượu hoen lời thơ dệt.
Điểm điểm hàng hàng,
Đều gợi niềm ly biệt.
Tháng ba năm Khang Thuận thứ hai mươi mốt, thảo trường oanh phi (*)
(*Thảo trường oanh phi: Cây cỏ rậm rạp, chim oanh bay)
Ở phía tây bắc kinh thành Tây Lũng quốc, trong tửu lâu “Phú Xuân lâu” người đến người đi, thật náo nhiệt. Bây giờ là lúc chính ngọ, đúng là thời điểm khách nhân nhiều nhất, trên một tầng lầu ít nhất cũng có đến mười bàn đầy người, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc hai hai đối ẩm, các loại người muôn màu muôn vẻ đều có. Điểm giống nhau duy nhất chính là gần như trên mỗi bàn đều có một loại thức ăn như nhau.
Nhắc tới món ăn đó, thật ra vốn dĩ cũng bình thường, chỉ là cá chép xào ớt, vừa mặn vừa cay, hương vị rất nặng, hơn một tháng sau khi ông chủ cho ra món ăn này, lại phát hiện nó không được ưa chuộng lắm, rất ít người ăn, cho dù ăn cũng không ăn đến hai ngụm, lần thứ hai đến ăn cũng tuyệt đối không ăn món này nữa. Ngay lúc ông chủ định hủy loại món ăn này khỏi thực đơn, thì có một quý nhân đến đây, từ đó số phận của món ăn này cũng thay đổi.
Tiểu nhị còn nhớ mang máng về ngày ấy, sau khi một khách quan mặc áo trắng thanh khiết ngồi xuống, nhìn thực đơn đầy ắp món ăn mà vẫn cứ chọn loại thức ăn này. Người bình thường chưa ăn được mấy ngụm cũng sẽ không chịu nổi hương vị vừa mặn vừa cay này, người nọ lại một ngụm tiếp một ngụm mà ăn sạch sẽ dĩa cá chép.
Ăn đến cuối cùng, cả đôi mắt của người nọ cũng đỏ lên vì cay, ánh mắt phủ một tầng hơi nước, tưởng rằng bị cay đến mức ngay cả nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng còn ngồi ở đó nửa ngày. Lúc ấy điếm tiểu nhị liền cân nhắc, khách quan này không phải là bị cay đến choáng váng rồi đấy chứ, cũng không biết uống một ngụm nước, cứ như vậy mà ngồi ngơ ngác, ánh mắt mơ hồ, tựa như mặc sơn việt thủy (*) mà nhìn một nơi xa xa nào đó. Cho đến khi một hộ bộ viên ngoại thường đến điếm này bước vào cửa điếm, sau khi nhìn một vòng thì biến sắc, kinh sợ quỳ gối trước người nọ mà hô vạn tuế, toàn bộ người trong khách điếm đều kinh ngạc biết rằng người này không phải ai khác, vậy mà chính là hoàng đế đương triều của Tây Lũng quốc cải trang vi hành.
(*Mặc sơn việt thủy: xuyên núi vượt sông)
Khi hoàng đế nhìn thấy người quỳ đầy phòng thì mới giật mình phục hồi tinh thần lại, nói một câu: “Món ăn này rất ngon.”
Chưởng quầy cũng rất cơ trí, vội vàng quỳ xuống thỉnh hoàng thượng ban ón ăn này một cái tên.
“Vậy thì gọi là ‘ Dung Nhan’ đi….” Sau khi hoàng đế ngẩn ngơ một lúc, lại để lại cái tên kỳ quái như vậy.
Một khi kim khẩu (*) đã mở lời, từ đó về sau, món ăn này được nở mày nở mặt, tiếng tăm vang khắp kinh thành. Hoàng Thượng đã nói món ăn đó ngon, thì sẽ khiến cho dân chúng toàn thành nghe danh mà đến, mỗi người đều có một tâm lý kỳ quái, bình thường khi ăn món ăn vừa cay vừa mặn này thấy thật khó ăn, nhưng từ sau khi Hoàng thượng ban thưởng tên, lại thấy món ăn này thật ngon, vừa ăn vừa thầm than Hoàng thượng thật tinh mắt.
(*Kim khẩu: miệng vàng)
Nhờ có món ăn này, một tửu lâu nho nhỏ cũng được thơm lây mà trở nên phát đạt. Ban đêm chưởng quầy đếm số tiền kiếm được mà cười toe toét, có điều chưởng quầy cơ trí này có một chuyện nghĩ hoài vẫn không thông, rõ ràng chỉ là một món cá xào ớt, vậy sao Hoàng thượng lại đặt cho cái tên “Dung Nhan”. Sau lại một ngày đột nhiên hiểu được, từ “Dung” (容) này chẳng phải đọc giống như từ “Dung”(融) sao, nghe nói Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu nương nương, cùng nương nương phu thê tình thâm, hoàng hậu có khuê danh là “Sơ Dung Phiêu Tuyết”, chắc là Hoàng thượng ăn món ăn này lại nhớ tới hoàng hậu nương nương.
Lại nói, bây giờ là thời gian chính ngọ, ngoài trời là tà phong tế vũ (*) nhu hòa, các khách nhân vừa ăn món ăn uống rượu, vừa bàn luận một ít tin tức, chuyện vui và truyền thuyết ít ai biết đến.
(*Tà phong tế vũ: mưa phùn chao nghiêng theo gió)
Phải nói tin tức lớn nhất gần đây đó là ngày hai mươi tháng hai là tiệc mừng sinh nhật ba tuổi của tiểu vương tử Tử Uyển Phiêu Tuyết của Tuyết Vực quốc, chẳng những toàn thể Tuyết Vực quốc ăn mừng, mà ngay cả Thánh Thượng của Tây Lũng quốc bọn họ cũng tự mình đến chúc mừng, tặng đại lễ. Mỗi người đều than thở, tiểu vương tử này đúng là sinh ra đã có chỗ dựa vững chắc, vận mệnh thật sự rất tốt.
Nhưng sau sinh nhật của Tử Uyển Phiêu Tuyết lại xảy ra một chuyện hiếm lạ, nghe nói hoàng cung của Tuyết Vực quốc không biết đã đánh mất vật chí bảo gì, khiến cho Yêu vương rất tức giận chém không ít cung nhân, mấy đêm liền phái ám vệ tinh nhuệ tìm kiếm khắp nơi. Mà hoàng đế Hoàn Giác của Tây Lũng quốc sau khi biết chuyện cũng hết sức lo lắng khiếp sợ, sai cao thủ đại nội trợ giúp tìm kiếm vật báu này.
Có điều cũng phải nói, đây đều là chuyện của các vương công quý tộc, dân chúng làm sao hiểu được đây rốt cuộc là chuyện gì, người dân vẫn thích tâm sự những chuyện xảy ra xung quanh mình, ví dụ như trong tửu lâu lúc này đây……
“Phụ thân, phụ thân, đều do Tiểu Trúc không ngoan, Tiểu Trúc không cẩn thận đánh vỡ chén trà……” Một giọng nói của trẻ con thành công làm cho tửu lâu vốn ồn ào náo động lại trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều soàn soạt hướng về một bàn ăn nơi góc sáng sủa.
Một đứa trẻ áo tím quỳ gối trước bàn, quần áo thoạt nhìn là thứ vải tốt, đáng tiếc bị chà xát nên có hơi nhăn nhúm, trên khuôn mặt đứa trẻ cũng là vệt đen vệt trắng, bẩn bẩn như tượng đất, làm người ta không nhìn rõ diện mạo, nhưng ánh mắt vừa to vừa hắc bạch phân minh lại linh động, mắt phượng có hơi nhếch lên, giờ phút này trong mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất đang chớp chớp, khiến người ta sinh lòng yêu thương.
Bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ đáng thương đang níu lấy vạt áo của người ngồi cạnh bàn, người nọ một thân áo vải lại làm cho người ta sinh ra cảm giác hoa lệ không thể nhìn gần, dáng người cao ngất tuấn tú, khuôn mặt lãnh ngạo, một đôi mắt phượng nhếch lên lộ ra sự lạnh lẽo, càng khiến người ta phải chú ý đó là người này đầu tóc bạc trắng, vừa như thác nước đổ xuống đầy khí thế, lại như tơ lụa óng ánh rất chói mắt. Giờ phút này, đôi mày dài kia hơi chau lại, cúi đầu nhìn đứa bé trên mặt đất.
Ngồi bên trái người này là một thiếu niên tuấn tú chừng mười lăm tuổi, cũng nhìn đang nhìn đứa bé kia, trên mặt đầy vẻ giật mình khó hiểu. Mà bên phải người này là một vị trí bỏ trống, bày ra một cái bát cùng một đôi đũa, nhưng lại không thấy người ngồi. Có hai hán tử ngồi vị trí dưới, vừa nhìn đã biết là gia đinh, thoắt cái đứng lên muốn đưa tay xách tiểu hài tử kia lên.
Thân mình đứa bé kia chợt lóe, giống như vô ý mà tránh được khỏi tay hắn, vẫn níu lấy vạt áo của nam tử tóc bạc kia, “Oa” một tiếng liền bật khóc, “Ô ô ô…..Tiểu Trúc không dám….phá vỡ đồ đạc nữa, phụ thân đừng bỏ Tiểu Trúc lại….Phụ thân cứ bảo Tứ thúc đánh mắng Tiểu Trúc cũng được, nhưng đừng bỏ Tiểu Trúc lại…..” Mọi người thổn thức, người cha này cũng quá tàn nhẫn, tiểu hài tử chân đi không vững, có đánh vỡ cái chén cái bát cũng là chuyện bình thường, vậy mà lại vì việc này vứt bỏ tiểu hài tử, nhìn đứa bé này toàn thân dính đầy vết bẩn, chắc chịu không ít khổ gặp không ít tội, tên hán tử vừa rồi chắc là “Tứ thúc” trong miệng đứa bé, chắc là thường xuyên đánh mắng đứa bé này. Ánh mắt của mọi người đều hướng về “Người cha” kia, có mấy người lòng đầy căm phẫn thiếu chút nữa là đứng lên mắng chửi người, lại ngại khí thế quanh thân hắn……
“Ta không phải là cha của ngươi, chắc ngươi nhận lầm người rồi ~~” Nam tử tóc bạc sau khi nhìn tiểu hài tử một lúc lâu rốt cuộc không nhanh không chậm mở miệng.
“Ô!……Cha……Cha…….Nương đã lên trời không cần Tiểu Trúc nữa…….Phụ thân không có lên trời, vì sao không cần Tiểu Trúc?……Tiểu Trúc sẽ nghe lời, ngoan ngoãn chờ phụ thân cùng thúc thúc ăn cơm xong mới ăn cơm, chờ phụ thân cùng thúc thúc đi ngủ xong mới ngủ, Tiểu Trúc còn có thể châm trà cho phụ thân, khi Tiểu Trúc trưởng thành nhất định sẽ hiếu thuận với phụ thân…….Ô ô ô…….Phụ thân đừng bỏ Tiểu Trúc lại……..”
Vậy mà lại là một tiểu hài tử không có mẹ! Lúc này, mọi người rốt cuộc không nghe nổi nữa, vốn khe khẽ nói nhỏ đã trở thành cao giọng khiển trách.
Có một hán tử khỏe mạnh xắn tay áo đứng dậy, “Lão tử ta thật sự không nhìn được nữa! Hổ dữ còn không ăn thịt con! Nào có người như ngươi vậy! Ngược đãi chính con của mình còn chưa tính, bây giờ còn muốn bỏ rơi nó! Lần đầu lão tử mới thấy có người giữa ban ngày ban mặt mà không thừa nhận chính con của mình! Buồn cười! Nói dối cũng không soi gương, ánh mắt của đứa bé này và ngươi như đúc từ một khuôn ra, còn nói không quen biết? Ngươi muốn lừa ai đây?! Để đại gia ta phân xử!”
Mọi người đều gật đầu nói đúng, tỏ vẻ đồng ý, so sánh hai khuôn mặt, lông mi kia ánh mắt kia không có chỗ nào là không giống nhau.
Hán tử kia được mọi người lên tiếng ủng hộ, cơn tức lớn hơn nữa, vỗ cái bàn một cái rồi đi tới, “Bé con, đừng để ý cái tên lòng lang dạ sói này nữa, đi theo Chu đại bá đi! Chu đại bá nuôi ngươi!” Nói xong định ôm tiểu hài tử lên.
Nhưng không lường được tiểu hài tử này lại không mảy may di động, “Đại bá…..Tiểu Trúc không thể về nhà với ngươi, nương đã lên trời rồi, chỉ còn Tiểu Trúc mới có thể quan tâm hiếu thuận với phụ thân…..Hôm nay bởi vì Tiểu Trúc không ngoan mới làm phụ thân tức giận……”
Một câu nói ra, mọi người lại than đứa bé này thật nhu thuận, oán người cha lãnh huyết này.
Mọi người bàn luận khiển trách loạn thành một đoàn, con báo lại như không nghe thấy gì, sâu trong nội tâm bị một câu của đứa bé kia khiến cho dao động —–“Nương đã lên trời rồi không cần Tiểu Trúc nữa……Phụ thân còn chưa lên trời…..Vì sao lại không cần Tiểu Trúc……..”
Trong ký ức dĩ vãng cũng từng có một giọng nói mềm yếu đứt quãng như vậy, tựa như từng nhát đao giáng xuống, máu tươi đầm đìa—–“Nhưng mà……Con cũng hiểu, nó nói rằng trọng trách trên vai đó quá nặng… Con nói, con muốn bay lên bầu trời, ở trên bầu trời không có ưu sầu, khụ khụ khụ… Chàng đừng trách con, đều là ta không tốt…”
………
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đột nhiên cúi người xuống, ôm lấy tiểu hài tử, bỏ lại một thỏi bạc trả tiền cơm, liền không nhìn ai cả mà xoay người ra khỏi tửu lâu. Ba người khác đồng hành cùng hắn cũng rất ngạc nhiên, sau đó cũng vội vàng đứng đậy đi theo ra ngoài.
“Hoàng huynh, huynh đây là……?” Sau khi vào nhà trọ, An Thân vương lo lắng, khó hiểu nhìn vị huynh trưởng xưa nay sát phạt quả quyết, bây giờ lại mang theo tiểu hài tử nửa đường nhảy ra nhận thân, lai lịch không rõ này là định làm gì đây.
“Niệm nhi nếu còn trên đời……Chắc cũng đã lớn như vậy rồi……”Bình thản như nước nói một câu, tràn ra không khí, khiến cho trong lòng An Thân vương có một trận chua xót, hít thở không thông.
Con báo nhợt nhạt cười, nỗi đau thương trong ánh mắt làm cho An Thân vương không đành lòng nhìn nữa.
“Nhưng mà, lỡ như….Vừa rồi Bàng Hổ bắt nó, thoắt cái nó đã tránh thoát, dựa vào khả năng của Bàng Hổ, một tiểu hài tử ba, bốn tuổi làm sao thoát được……?” An Thân vương vẫn rất lo lắng.
“Nói không chừng chỉ là trùng hợp thôi, khi ta ôm nó đã dò xét vài huyệt vị của nó, mạch đập, hơi thở cũng không khác người thường, chắc rằng đứa bé này chưa từng tập võ.” Không biết vì sao, hắn tự dưng có hảo cảm với đứa bé này, muốn bảo vệ nó, không muốn hiểu mà cũng không thích suy đoán của An Thân vương.
“Thiếu gia. Thuộc hạ đã theo lời thiếu gia phân phó, đã tắm rửa cho đứa bé rồi.” Thị vệ Bàng Hổ ở ngoài cửa thấp giọng xin chỉ thị.
“Vào đi.”
Cửa ‘chi nha’ một tiếng bị đẩy ra, Bàng Hổ và Kim Kiếm mang tiểu oa nhi đã tắm rửa xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái bước vào.
Con báo cùng An Thân vương quay đầu lại, đứa bé phấn điêu ngọc mài nhếch miệng cười với con báo, khiến cho hai người đồng thời ngây ngẩn cả người…….
Ngoại trừ dung mạo ra, cái mũi kia, miệng kia, sự quyến rũ kia……
Nụ cười như bông sen thanh khiết nổi trên mặt nước, hồn nhiên vui tươi, nếu không phải đã nhìn thấy nụ cười này hàng trăm hàng ngàn lần, tuyệt đối sẽ không nhìn ra sự thông minh ẩn giấu trong giảo hoạt vô hạn, mà con báo hai người họ liếc mắt một cái liền nhận ra……..
Không vì điều gì khác, chỉ vì đứa bé này rất giống một người!
Làm sao lại là ánh mắt này?
Tử Uyển mất hứng, mỗi lần dượng nhìn nó cũng sẽ như thế này, rõ ràng là nhìn nó, nhưng cứ cảm thấy giống như không phải đang nhìn nó, từ trước đến nay chỉ có nó không nhìn người khác, làm sao đến phiên người khác không nhìn nó chứ. Dượng còn chưa tính, dù sao ngoài điểm ấy ra dượng đều rất tốt, bây giờ hai tên thảo dân này cũng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, ngọn lửa trong bụng Tử Uyển bùng lên, liền quay đầu chạy ra ngoài.
Toàn bộ người trong phòng sửng sốt, không biết đứa bé này lại muốn làm gì. Bàng Hổ phản ứng đầu tiên, đưa tay ngăn nó lại, không ngờ thân mình nó lóe lên, Bàng Hổ bổ nhào vào khoảng không. Kim Kiếm cũng phản ứng lại, tiến lên bắt lấy đứa bé này, cũng không nghĩ rằng đứa bé này lại trơn trượt như cá chạch, Bàng Hổ và Kim Kiếm là hai cao thủ đại nội một trái một phải cũng không thể bắt được nó, có mấy lần xuýt nữa hai người đã tông vào nhau, đứa bé kia lại nổi lên thích thú, trốn tránh càng thêm vui vẻ.
Nhìn bộ pháp của nó quả thật không giống như người tập võ, nhưng lại giống như có thể đoán trước được mỗi chiêu thức của Bàng Hổ và Kim Kiếm, tránh đi rất chuẩn xác, thật kỳ quái.
An Thân vương cũng đứng dậy bắt nó, nhưng cũng vô ích. Ba cao thủ võ công bị một đứa bé ba tuổi trêu đùa xoay quanh, tình cảnh đó thật nói không nên lời khiến người ta dở khóc dở cười.
“Bang!” Đứa bé đang né trái tránh phải đột nhiên chuyển hướng, cười hì hì nhào vào trong lòng con báo, ba người bị nó quấn cho chóng mặt kia không kịp có đà dừng lại, tông vào nhau. Trong lòng Tử Uyển cười xì một tiếng, hừ, phụ hoàng nói rất đúng, thảo dân quả nhiên thật ngu ngốc. Nhìn lại An Thân vương vẻ mặt xấu hổ buồn bực kia, cơn tức của Tử Uyển cũng giảm xuống chút, xem ngươi còn dùng loại ánh mắt này nhìn bản cung không!
Con báo nhìn khuôn mặt nho nhỏ của đứa bé trong lòng……Năm ấy ở thủy đình bên hồ nước của Vân phủ, một cô gái đang cười đùa đuổi bắt cũng ngã vào trong lòng hắn như vậy, khuôn mặt tinh xảo như vậy, ánh mắt kiêu căng khinh thường như vậy, phân hoa phù liễu, vượt qua năm rộng tháng dài dằng dặc như chồng vào nhau…….
Tay, thật cẩn thận xoa khuôn mặt kia, “Ngươi…….Mẹ ngươi là ai……?”
“Tiểu Trúc không có mẹ.” Kỳ thật mẹ thì có nhiều lắm, Tử Hạ Phiêu Tuyết hậu cung giai lệ vô số, Tử Uyển cũng không rõ ai mới là mẹ của nó, hoặc tất cả đều là mẹ. Có điều, từ trước đến nay Tử Uyển thấy các nàng thật đáng ghét, cứ vờ õng ẹo nũng nịu mãi.
Ánh mắt con báo tối sầm, “Tên ngươi là Tiểu Trúc?”
“Phụ thân không thừa nhận Tiểu Trúc sao? Ngay cả tên của Tiểu Trúc phụ thân cũng quên mất rồi…….Ô……..”
“Vì sao ngươi lại gọi ta là phụ thân? Cha ngươi có bộ dạng ra sao? Chính là giống như ta sao?” Tuy rằng trong lòng thật sự mê man, nhưng con báo đã không tự giác mà ôm đứa bé ngồi lên đùi, ôm lấy thân mình nho nhỏ của nó, nghe tiếng gọi “Phụ thân” mềm mại này thì rất hưởng thụ.
Đứa bé kia đột nhiên ngừng khóc, đôi mắt to hắc bạch phân minh chuyển động, “Phụ thân, con đói bụng.”
Nhìn một bàn thức ăn phong phú, Tử Uyển liền nhào vào tấn công. Từ ngày thứ hai sau khi sinh nhật chuồn ra khỏi cung đến giờ, nó đã không được ăn một bữa cơm ra hồn. Trong cung rất chán, chỉ có phụ hoàng mới có thể chơi với nó một chút, nhưng A Hạ luôn bề bộn nhiều việc, nó lại bị lão thái giám Ngô Thanh dẫn theo một đám người theo đuôi, thật không vui chút nào. Vẫn là ngoài cung chơi vui hơn, ngoại trừ việc tìm thức ăn có chút phiền toái, những thứ khác đều tốt hơn trong cung. Có điều….Tử Uyển nhìn trộm người tóc bạc bên cạnh, ha ha! Tên thảo dân này thật sự là ngu ngốc, dễ dàng bị nó lừa như vậy, còn dễ lừa hơn cả mấy hạ nhân hầu hạ nó trong cung.
Con báo nhìn đứa bé trước mắt, nghi hoặc trong lòng cũng càng sâu, giống nhau ở chỗ đều có khẩu vị như nhau, chỉ chọn món ăn mặn không thích món ăn chay, giống nhau ở chỗ mỗi khi ăn cơm đều có vẻ mặt đắm chìm hưởng thụ, dù cho trời có sập xuống cũng không quan tâm.
Hay là Vân nhi thật sự còn sống……! Đứa bé này chính là cốt nhục của Vân nhi?!
Nhưng nếu Vân nhi……Nếu Vân nhi thật sự còn trên nhân thế……Thì thời gian lại không khớp……
An Thân vương ở bên cạnh cũng nổi lên nghi ngờ…… Giống! Thật sự là quá giống! Không nghĩ tới lần này cùng hoàng huynh đến Tây Lũng quốc tìm kiếm phương pháp nâng cao sản lượng lương thực lại có kỳ ngộ này……Rốt cuộc đứa bé này có lai lịch ra sao……Sẽ không phải là do người có mưu đồ gây rối cố ý phái tới chứ? Đã biết cố hoàng hậu là người mà Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm, liền chọn đứa bé có diện mạo tương tự, thừa dịp trong lúc Hoàng thượng cải trang vi hành thì nửa đường nhảy ra nhận thân, cuối cùng lại tìm một thời cơ xuống tay……Nếu thật sự như vậy, hậu quả thật không tưởng tượng nổi……Không được, nhất định phải nhắc nhở hoàng huynh cảnh giác.
Ban đêm, Tử Uyển ầm ĩ muốn ngủ chung với con báo, An Thân vương nói gì cũng không đồng ý, nhưng cứ nhìn khuôn mặt này, con báo vô luận như thế nào cũng không nhẫn tâm cự tuyệt được. Cuối cùng, Tử Uyển đạt được mục đích chớp chớp đôi mắt, vờ như khờ dại nhìn An Thân vương rời đi, nhào vào lòng con báo, trong lòng tính toán một chút….Phụ hoàng phái người đi khắp nơi bắt nó về, đại thúc tóc bạc này thoạt nhìn võ công rất cao, nếu ngủ cùng với hắn, sẽ không sợ bị bắt được. Hôm nay ở tửu lâu, vốn là đói bụng quá định tìm người nào đó ăn ké, liếc mắt một cái liền nhìn trúng tên thảo dân này, bây giờ lại cảm thấy mình thật thông minh, tựa như chim đại bàng gì gì đó mà A Hạ nói.
Ngày thứ hai, đoàn người của con báo mang theo một đứa bé thân phận không rõ tự xưng là “Tiểu Trúc” lên đường. Năm người cưỡi bốn con ngựa, hiển nhiên là Tử Uyển ngồi chung với con báo. Vốn An Thân vương cực lực chủ trương để đứa bé ngồi chung ngựa với hắn, nhưng Tử Uyển làm sao bằng lòng, chết sống muốn ở bên con báo, nó đã nhìn ra, con báo mới là người có quyền uy nhất trong bọn họ, tựa như tất cả mọi người đều nghe lời A Hạ, hơn nữa cái người gọi là “Thạch lưu” (*) dường như rất có địch ý với nó, Tử Uyển cho rằng đó là ghen tị, ghen tị đại thúc tóc bạc đối xử tốt với nó.
(* “Thạch lưu” nghĩa là “Cây lựu”, “Thạch lưu” phát âm giống “Thập lục”)
Đi tới một nơi đường núi hiểm trở trong núi, trước mặt là một đội nhân mã, đều là những tráng hán cưỡi ngựa, vội vội vàng vàng, tựa như đang chạy đến nơi hẹn. Kỳ thật chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên bình thường giữa núi mà thôi, người hai bên nhìn nhau một cái, ánh mắt lướt qua đối phương một chút liền tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đột nhiên lúc này……
“A! Đau quá!” Con báo cúi đầu thì thấy, Tiểu Trúc ngồi ở phía trước được hắn che chở đột nhiên ôm bụng cúi lưng, khi mở bàn tay bé nhỏ kia ra, đã thấy máu tươi đầm đìa, “Ô ~~ ô ~~ chảy máu…..Người xấu…..Phụ thân……Bọn họ là người xấu……..” Vừa sợ tới mức nức nở không ngừng, vừa dùng bàn tay dính đầy máu chỉ vào đội nhân mã đối diện. Trên mặt vừa sợ hãi vừa thống khổ, vặn vẹo nhăn nhó.
Ánh mắt con báo chợt lóe hàn quang, không biết vì sao, thấy đứa bé này bị thương hắn lại khổ sở như có nhát đao đâm vào tim hắn.
Bàng Hổ, Kim Kiếm đi theo Hoàng thượng đã lâu, nhìn ánh mắt này của Hoàng thượng, hai người liền biết Hoàng thượng đã sinh sát ý, lập tức giẫm chân một cái, nhảy dựng lên nhắm về phía đối diện.
Mà đội nhân mã phía đối diện còn sững sờ như không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ lại thấy có hai cao thủ đánh đến, mới vội vàng triển khai tư thế ứng chiến, Bàng Hổ và Kim Kiếm mặc dù có võ công cao, nhưng không thể địch lại đối phương đông người, vài lần thiếu chút nữa bị thương, An Thân vương thấy thế cũng từ trên lưng ngựa gia nhập vào cuộc chém giết.
Con báo lập tức ôm lấy đứa bé bị thương, trong lòng rất áy náy, không ngờ mình lại sơ ý đến như thế, có người phóng ám khí khiến đứa bé bị thương, vậy mà mình lại một chút cũng không phát hiện. Đang định cầm lấy tay Tiểu Trúc kiểm tra vết thương cho nó, lại có một người trong đám người lao ra đánh lén. Con báo che chở đứa bé, nghiêng mình, rút kiếm, đâm tới, động tác lưu loát, xoay người nhào tới đánh với người kia.
Sau khi đánh xong với người nọ, trở lại phát hiện không thấy Tiểu Trúc đâu. Lo lắng tìm trong đám người một vòng, lại thấy đứa bé kia đang ngồi xổm bên cạnh một người bị thương vì bị đâm. Sợ nó bị người kia gây thương tích, con báo vội vàng đi tới.
“Ha ha ha! Chơi thật vui!” Trong tay đứa bé kia cầm một thanh loan đao nhỏ thoáng cái đã đánh gãy gân tay của người bị thương kia, máu tươi phụt ra, bắn lên khuôn mặt phấn nộn của đứa bé, nó lại không để ý chút nào, vẫn là dáng vẻ thích thú, một đôi mắt trong suốt rực rỡ, lại giơ loan đao lên chuẩn xác đánh gãy gân chân của người kia.
“A!———-” Tiếng khóc thét thống khổ của người nọ vang vọng chân trời, hoảng sợ vặn vẹo thân mình, hai tròng mắt bởi vì khiếp sợ mà tơ máu nổi lên, “Ma quỷ!…..Ma quỷ……”
Đứa bé kia dường như lại càng vui vẻ, cười khanh khách, dùng mũi dao ở trên ngực người kia một nét lại một nét vẽ một hình vẽ vặn vẹo, giống như một đứa trẻ bình thường tiện tay vẽ nguệch ngoạc, cuối cùng, mới chậm rãi dùng dao một chút lại một chút đâm sâu vào trong tim, nghe tiếng khóc thét thê lương của người chết dưới đao mà cười ha ha.
Con báo bị một màn trước mắt này khiến cho chấn động ngây người……Chính mình cũng đã vô số lần dùng đao sử kiếm, sát nhân đồ sinh, nhà đế vương vốn tàn khốc, ngươi có thể lên được ngôi vua hiển nhiên không thể là người lương thiện tâm địa Bồ tát, cho dù hai tay dính máu cũng là điều tất nhiên.
Nhưng giờ phút này……Một đứa bé nhiều nhất chỉ mới ba tuổi, đã tàn nhẫn như thế, tựa như ‘tàn nhẫn ‘ cũng không đủ để hình dung…….Dường như nó xem đây là niềm vui, trong đôi mắt thật to kia không có một chút sợ hãi, thương hại nào, ngay cả một chút chần chờ cũng không có, có cũng chỉ là niềm hưng phấn khi chơi đùa, giống như thứ nằm trên mặt đất không phải là người, mà là một khúc gỗ……..
Máu tươi, quỷ dị lan ra……..
Con báo một chưởng phong đánh bay loan đao trong tay Tiểu Trúc, hung hăn kéo nó lại, “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không! Ai dạy ngươi ác độc đến thế!” Hắn lay đôi vai nho nhỏ của đứa bé, không thể tin.
Đột nhiên, con báo nhớ tới cái gì, một phen vén xiêm y của đứa bé lên, phát hiện trên cái bụng trơn bóng mượt mà kia đừng nói là vết thương, ngay cả một chút vết ứ thâm cũng không có. Bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ là khiếp sợ thấu đến tận tim! Đứa bé này vậy mà lại lợi dụng tình cảm và sự bảo vệ mà hắn dành cho nó, giả vờ bị thương, khơi mào hai bên người đi đường vốn không hề có ân oán mà giết hại lẫn nhau…….
“Dừng lại!” Con báo hô một tiếng, quay đầu lại phát hiện chỉ có An Thân vương, Bàng Hổ và Kim Kiếm ba người đứng ở phía sau hắn, đội nhân mã qua đường kia sớm đã mất mạng hết,thi thể khắp nơi……..
Tử Uyển gãi gãi tai, không rõ thúc thúc tóc bạc này vì sao lại kích động như thế, phụ hoàng cũng sẽ không như vậy, lúc mình hai tuổi lần đầu tiên dùng đao đánh gãy gân tay của một tiểu thái giám, phụ hoàng rất cao hứng, thưởng cho nó cưỡi Tiểu Sa bơi một vòng trong hồ bơi (“Tiểu Sa” là biệt danh mà Tử Uyển đặt cho cá mập trong Hàn Đàm điện). Phụ hoàng còn thường thường dẫn nó đi xem “Giam đấu”, chính là đem hai tên dân đen nhốt trong một cái lồng sắt, dưới chân là tấm sắt được nung nóng, để cho hai người bọn họ đánh nhau, nếu không đấu đến đến khi có một người chết thì không mở cửa. Phụ hoàng thường xuyên chỉ vào máu của tên dân đen mà hỏi nó:”Tử Uyển, màu sắc này có đẹp không?” Hiển nhiên là Tử Uyển gật đầu, nó thích nhất chính là cái màu đỏ này.
“Nói! Là ai dạy ngươi như vậy!” Con báo không thể kiềm chế được mà rít gào với Tử Uyển, sự phẫn nộ truyền khắp tứ chi, chưa bao giờ hối hận như hôm nay.
Chưa từng có người dám rống lên với nó như vậy, ngay cả phụ hoàng cũng chưa bao giờ mắng hắn, nhiểu lắm cũng chỉ dùng ám khí bắn hắn. Tử Uyển trừng lớn đôi mắt, có chút bị dọa cho choáng váng, “A Hạ……A Hạ dạy…….” Tiện đà khóc lớn lên, “Oa oa oa…..Ngươi thật hung dữ……Ta không để ý tới ngươi nữa……..Ô…….Ta muốn đi về tìm A Hạ, ngươi là người xấu……..Oa……..”
Con báo tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, gần như nói không nên lời. An Thân vương cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại, ác liệt nhìn đứa bé, “A Hạ là ai?”
“Ô……..Ô ô ô……ta không nói cho các ngươi, các ngươi là người xấu……..” Tử Uyển một bụng ủy khuất cũng đã hóa thành nước mắt, khóc càng thêm dữ dội.
Con báo ôm nó lên, kéo quần nó xuống đặt nó ngồi lên đùi mình, vung tay lên đánh cái mông phấn nộn kia “Bốp! Bốp! Bốp!” một chưởng lại một chưởng giáng xuống, “Ta xem ngươi còn học thứ xấu! Ta xem ngươi còn học thứ xấu!……..Về sau ngươi còn dám giết người nữa hay không! Còn dám nói dối nữa hay không!………”
Không biết đánh bao nhiêu cái, An Thân vương và hai thị vệ ở một bên thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Tử Uyển đã khóc không ra nước mắt, nghẹn ngào thút thít, giọng nói khàn khàn, “không……A a a không ……dám…….Không……..Không dám………..Ô……….” Cái mông nho nhỏ đã sưng đỏ lên.
Rốt cuộc con báo mới dừng tay lại, buông nó ra, đứng dậy nhảy lên con ngựa bên cạnh rồi tiến về phía trước. Kim Kiếm vội vàng mặc quần vào cho đứa bé, xem ra dường như Hoàng thượng không định ôm nó nữa, nhưng dường như không định bỏ nó ở lại, Kim Kiếm chỉ có thể kiên trì ôm tiểu ác ma này ngồi ở phía trước, cưỡi ngựa theo phía sau Hoàng thượng.
Tử Uyển nghẹn ngào ngồi xuống, dâng lên nỗi oán hận và ủy khuất mà từ trước đến nay chưa từng có, thề muốn báo thù. A Hạ từng nói, thà bị giết, chứ không thể chịu nhục. Tử Uyển nó đường đường cũng là nam tử hán, hôm nay lại bị một tên thảo dân đánh đòn, quả thật là một nỗi nhục lớn.
Mọi người cưỡi ngựa đi được một đoạn đường, từ đầu đến cuối Con Báo vẫn âm trầm không mở miệng. Tử Uyển cũng đã sớm quên đi chuyện báo thù, nhịn không được trộm nhìn hắn vài lần, cảm thấy người này khi híp mắt lại thật đáng sợ, da đầu không khỏi run lên, rùng mình một cái, “Hắt xì!”
Con báo đột nhiên ngừng lại, quay đầu, Tử Uyển trở nên căng thẳng, nghĩ rằng lại muốn đánh mông nó, sợ tới mức chui vào trong lòng Kim Kiếm.
Vó ngựa “lộc cộc” đi tới bên cạnh Tử Uyển, con báo một tay ôm lấy hắn, nghiêm mặt hỏi: “Lạnh?”
Tử Uyển căng thẳng nhắm mắt lại lắc đầu nguầy nguậy, lúc sau lại không lường được bàn tay đó không hạ xuống, mà mình lại rơi vào trong một mảnh ấm áp. Con báo dùng áo choàng của hắn ôm nó sát vào trong ngực mình, thuận tiện bắt lấy tay nó lồng trong tay mình mà chà xát.
Tử Uyển đột nhiên cảm thấy cái mũi cay cay, tựa như lần đó nó đi đến thiện phòng, cảm giác giống như lúc nó bị xảy chân rơi vào trong chậu dấm chua, phải nín thở.
Chương 37: Bao phen hồn mộng được tương phùng (*)
(*Một câu trong bài thơ “Giá cô thiên kỳ” của Án Kỷ Đạo)
Edit: Windy
“Hưu thư”
Tôi nhìn phong thư mà mình đã đoạt lấy từ tay Hoa Phỉ, hai chữ to trên phong thư đập vào mắt. Khó trách lại lén lút như vậy, thì ra là hiệp nghị ly hôn, có điều……Có điều….. Có điều, hắn lấy vợ từ khi nào, tôi đã ở Bát Bảo giáo lâu như vậy rồi mà cũng không biết.
Mở thư ra nhìn một lần, không hiểu được, lại nhìn một lần, vẫn là không rõ, lạị nhìn lần nữa, rốt cuộc dựa theo thói quen đảo ngược câu của tên họ Hoa điên điên khùng khùng này, cuối cùng mới hiểu được “Hưu thư” kỳ thật là viết tắt của “Hưu sinh dưỡng tức thư” (*)
(*Hưu sinh dưỡng tức thư: hình như là ”Thư xin đi tĩnh dưỡng” gì đấy. SS Rùa River tìm được trên baidu thì chỉ có “Tu sinh dưỡng tức”-tìm thời gian để nghỉ ngơi hồi phục)
“Viên muội, phu quân ta…….Á…….Đau quá!” Nghe thấy hắn lại bắt đầu tự xưng “Phu quân”, tay tôi không chút khách khí mà nhéo xuống.
“Đậu đỏ, số ta thật khổ! Làm sao lại gả ột lang quân không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy!” Hoa Phỉ cố làm ra vẻ, nhào vào trong lòng Đậu Xanh.
“Tiểu thư, mệnh nha……Đây đều là mệnh……..” Đậu Xanh một bên đau lòng giúp Hoa Phỉ xoa mu bàn tay, một bên u oán vỗ lưng gạt lệ cho hắn.
“Đủ rồi!” Tôi vỗ bàn. Chủ tớ hai người lập tức như tia chớp mà tách ra, ‘roạt’ một phát đứng thẳng tắp, giả vờ nhu thuận.
“Ngươi muốn đi đâu hưu sinh dưỡng tức?” Trực giác cho thấy Hoa Phỉ lần này nhất định không phải đi tĩnh dưỡng đơn giản như vậy. Nội dung của bức thư này đến bức thư khác đều được viết tắt, có thể thấy được lúc viết bức thư hắn thập phần sốt ruột, chỉ có lúc cảm xúc bị kích động, hắn mới qua loa mà viết tắt, chắc là đã xảy ra việc gì lớn rồi, ngày hôm qua không biết hắn ở bên ngoài nghe được tin gì, lúc trở về có bộ mặt mất hồn mất vía, dáng vẻ đứng ngồi không yên, hỏi hắn thì hắn lại kéo tôi diễn tuồng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Hôm nay nếu tôi không xông vào phòng hắn, dám chắc hắn sẽ bỏ lại lá thư này mà đi không lời từ biệt.
“Vi sư đã ẩn cư thâm sơn nhiều năm, giang hồ tưởng niệm ta, ta cũng tưởng niệm giang hồ. A! Ta đến đây! Giang hồ gió tanh mưa máu, giang hồ nhi nữ tình trường!” Hoa Phỉ bày ra vẻ mặt say mê.
Dựa vào công phu mèo ba chân cùng với tính tình sợ chết sợ phiền phức của hắn, đánh chết tôi cũng không tin hắn muốn đi tham dự cái gì mà giang hồ gió tanh mưa máu, chỉ sợ câu cuối cùng mới là mục đích của hắn. Tuy rằng bình thường hắn cũng tự ình là “Hoa thiếu phong lưu”, khi xuất môn còn thích xán đến gần các tiểu cô nương xinh đẹp, cũng dính vào tôi như cháo, có điều, sống với hắn ba năm nay, tôi hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn. Ở sâu trong nội tâm của hắn ẩn giấu một người, giấu rất sâu, thế nên đến tận giờ tôi vẫn không biết người đó là ai.
Không chỉ một lần, tôi từng vô ý từ ngoài cửa sổ thấy hắn một mình ở trong phòng nhìn một bức họa mà ngẩn người, thu lại vẻ cợt nhả ngày thường, giống như bầu trời đêm sau khi pháo hoa đã tàn, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo tịch mịch không thể che dấu, khiến trái tim người ta như bị bóp chặt đến đau đớn.
Cuối cùng, tôi thật sự không chịu được nữa, thừa dịp hắn không chú ý mà vào phòng hắn tìm bức họa kia, kết quả lúc vừa mở ra nhìn, tôi ngây người…….Trên đó xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ một thứ căn bản nhìn không ra là con khỉ hay con người, thật sự làm người ta dở khóc dở cười, không biết phải cảm khái trình độ thưởng thức độc đáo của Hoa Phỉ, hay là cảm khái sự trừu tượng của bức tranh vẽ người này.
“Ủa? Hoa Phỉ đâu?” Làm sao mà tôi mới chỉ sửng sốt chốc lát, hắn đã không thấy tăm hơi.
“Thiếu gia xuất môn, thiếu gia phân phó Đồ Nhi cô nương dạo gần đây không được ra ngoài, Đậu Đỏ sẽ phụ trách chăm sóc Đồ Nhi cô nương cho thật tốt.” Đậu Xanh đứng bên cửa rất nề nếp mà trả lời tôi.
Tôi nghiến răng, tưởng tượng bức thư trên tay mình chính là cổ của tên Hoa Phỉ kia, vò thành một cục.
Đậu Xanh từ trước đến này đều xem lời nói của thiếu gia nhà bọn họ như thánh chỉ, đã nhiều ngày ngoại trừ lúc tôi đi nhà xí ra, gần như là theo sát một tấc cũng không rời, trước kia lúc Hoa Phỉ còn đây, còn cho phép tôi sáng sớm mỗi ngày mang sa che mặt đứng trước cửa điếm phát bánh ngọt cho bọn trẻ, nhưng hai ngày nay Đậu Xanh cơ bản không cho tôi ra khỏi cửa, nhiệm vụ phát bánh cũng được Táo Đỏ tiếp nhận.
Cứ như vậy ước chừng năm, sáu ngày trôi qua, buổi sáng một ngày tôi từ trong một trận tiếng vang lanh lảnh “Cạch, cạch, cạch” mà tỉnh lại, chỉ thấy Đậu Xanh ngồi ở một góc phòng đang dùng cái chày giã thuốc bằng đá đào một vật cứng cứng gì đó.
Tôi hỏi nó đang làm gì, nó nói nó đang làm thuốc dẫn. Tôi tò mò muốn thò đầu nhìn thử một chút vật gì lại cứng như vậy.
Ánh mắt trời ngoài cửa sổ mới ló, một tia sáng chói mắt phản chiếu lại đập vào mắt tôi, tôi đẩy Đậu Xanh ra, nhặt cái vật nhỏ phát sáng kia lên, chợt giật mình có cảm giác như đã qua mấy đời.
Đó là một chiếc nhẫn, xung quanh chiếc nhẫn khảm một chuỗi kim cương nho nhỏ, chính giữa lại khảm một viên kim cương thật to đang phản chiếu ánh mặt trời rạng rỡ mới ló. Cho dù đã thấy nó cách đây mười mấy năm, nhưng sao tôi có thể quên cái vật chết tiệt đã đem tôi đến thế giới khác chứ.
Nhưng tôi nhớ rõ cái nhẫn này từ ngày tôi mới sinh ra đã bị phụ thân đưa cho con báo, làm sao bây giờ lại ở trên tay Đậu Xanh?
“Đậu Đỏ nhặt được chiếc nhẫn này ở đâu vậy?”
“Vừa nãy lúc Đồ Nhi cô nương chưa tỉnh dậy, Đậu Đỏ đi ra cửa thôn chơi một vòng thì nhặt được. Đậu Đỏ nghĩ rằng nếu mài nhỏ ra hẳn là có thể làm thuốc dẫn.” Đậu Xanh chớp chớp mắt.
Ông trời của tôi ơi, vậy mà nó lại vọng tưởng dùng một tảng đá bình thường mài nhỏ kim cương tự nhiên cứng nhất……
Có điều, chùi ra một vết máu đỏ sẫm từ mặt trong chiếc nhẫn khiến mí mắt tôi đột nhiên nhảy dựng, có một loại cảm giác chẳng lành kéo đến. “Lúc Đậu Đỏ nhặt được chiếc nhẫn này, quanh đấy có người không?”
Đậu Xanh cúi đầu nhớ lại, “Hình như có một đám người giết tới giết lui, đang giành giật một đứa bé, chả có gì vui, nhưng bộ dạng của đứa bé kia cũng rất được, rất giống với Đồ Nhi cô nương…….”
“Mau! Mang ta tới cửa thôn!”Ngắt lời Đậu Xanh, tôi sốt ruột lôi nó ra ngoài. Trong đám người kia chắc chắn có con báo, vết máu trên nhẫn nhất định là của hắn.
Đậu Xanh làm sao bằng lòng, chết sống níu tôi lại không cho tôi bước ra khỏi phòng nửa bước. Lòng tôi gấp đến mức bốc hỏa, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết dùng toàn lực đẩy tay Đậu Xanh ra, ồn ào:”Hắn xảy ra chuyện rồi…..Hắn đã xảy ra chuyện rồi…..Ngươi cho ta ra ngoài đi……” Một dòng nóng ấm từ trong hốc mắt không thể kiềm chế được, trào lên.
“Đồ nhi cô nương, cô đừng khóc……Cô đừng khóc….Ta sẽ mang cô đi.” Đậu xanh bối rối, chân tay luống cuống, đành cõng tôi trên lưng rồi dùng khinh công bay ra ngoài.
Còn chưa tới nơi, đã nghe thanh âm leng keng của binh khí chạm vào nhau, vào lúc sáng sớm ít người làm người ta hết hồn.
Đậu xanh kéo tôi nấp sau lùm cây ven đường, rồi tự mình cũng tiến vào ngồi xổm xuống. Tình hình thập phần hỗn loạn, không thể phân biệt rõ, chỉ thấy trong đám người đột nhiên nhảy ra bốn người mặc áo đen, trong đó có một người trên tay bế đứa bé, lúc quay lại mũi chân đã nhún xuống đất thi triển khinh công rất nhanh mà rút lui khỏi. Những người còn lại nhanh chóng khép chặt vòng vây, nếu nói vừa rồi còn có vài phần cố kỵ, bây giờ đã buông tay mà xuất ra toàn lực công kích. Giữa trung tâm của bóng đen vây quanh, mơ hồ có thể thấy được một màu trắng óng ánh đang di chuyển.
Lòng tôi như thiêu như đốt, hối hận chính mình đã liều lĩnh, không mang theo Hạt Sen, Hoa Sinh bọn họ, bây giờ chỉ có tôi và Đậu Xanh, sao có thể đối phó với nhiều người như vậy.
Mặc kệ, lòng tôi quyết định, “Đậu Đỏ, trên người ngươi có mang theo độc dược không?”
“Có mang theo.” Đậy Xanh sờ sờ ngực.
“Chờ một chút, để ta đi ra đó thu hút sự chú ý của bọn họ, đợi lúc bọn họ dừng đánh, người liền phóng độc, càng độc càng tốt!”
“Đồ nhi cô nương….” Đậu Xanh cắn môi do dự giữ chặt tôi.
“Đậu Đỏ yên tâm, ta sẽ không có việc gì.” Tôi cắn răng một cái, đứng lên, đi ra ngoài.
“Dừng tay! ” Tôi hướng về đám người đang chém giết kia mà hô to một tiếng, quả nhiên, tiếng binh khí giao nhau lập tức ngừng lại, tất cả mọi người ngoài ý muốn nhìn về phía tôi, tôi chưa từng thấy may mắn vì sự có mặt của mình đến thế, đủ để tranh thủ ít nhất năm giây thời gian.
Đậu Xanh nhảy lên, một làn bột phấn màu vàng từ trên trời giáng xuống. Tôi rất nhanh mà nhảy vào trung tâm vòng vây, đỡ người nọ đang gục trên mặt đất lên, lấy tay che toàn bộ miệng mũi của hắn lại, “Nín thở nhắm mắt!” Tôi ra lệnh.
Chỉ giây lát sau, bóng đen bốn phía đều ngã xuống, binh khí leng keng rơi xuống đất, theo đó là thất khiếu(*) chảy máu đen có độc. Tôi quay đầu, không đành lòng nhìn một cảnh chết chóc đầy tội nghiệt kia.
(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Sau một lúc lâu, tôi mới buông tay ra, đang định đứng dậy, lại bị ôm chặt lấy, rồi rơi vào cái ôm kia.
Bốn phía thật yên tĩnh, có tiếng chim hót trùng kêu trầm thấp, hạt sương lăn trên phiến lá sáng bóng tạo thành những vệt nước nhỏ dài, rơi xuống….. Tôi nghe thấy được tiếng thở dốc khe khẽ của mình, nghe thấy được tiếng tim đập chầm chậm của người bên dưới……
Có một đôi tay run rẩy xoa mặt tôi, khẽ khàng viền theo khuôn mặt tôi, từ mũi trượt xuống, như chuồn chuồn lướt nước chạm vào đôi môi cánh hoa của tôi, cuối cùng nâng khuôn mặt tôi lên, lòng bàn tay thật lạnh lẽo.
“Vân……Vân nhi?….”
Không hiểu sao lại có cảm giác hoảng hốt, tôi quay mặt đi không dám nhìn hắn, “…….Ngươi…….Chắc là ngươi…….Nhận nhầm người rồi……..”
Không biết chính mình đang nói gì, chỉ biết giãy dụa muốn đứng lên, nhưng liếc mắt một cái đã bắt gặp đôi mắt phượng quen thuộc kia.
Muôn ngàn cánh buồm trôi đi, vật đổi sao dời, nhưng chỉ một ánh mắt, đã khiến tôi ngừng giãy dụa, không thể động đậy……..
Ánh mắt kia, quá sâu thẳm, quá nồng nhiệt……Rất đau đớn……Rất yếu ớt, lộ rõ sự bất lực như vậy………
Làn gió sớm mai nơi thôn dã nhè nhẹ bám lên từng sợi từng sợi tóc bạc, sượt qua hai gò má tôi, mát lạnh như tuyết, ôn nhu như nước.
“Vì sao?……Tóc của chàng…….Vì sao………”Tôi bối rối xoa những sợi tóc bạc đầy đầu kia, hồi tưởng lại mái tóc đen bóng như gấm trước kia.
“Vân nhi…..Nàng thật sự là Vân nhi của ta……..” Lòng bàn tay đang nắm chặt lại của tôi đã hơi hơi ẩm ướt.
“………Là ta……..Là ta……..” Tựa như thủy tinh dễ vỡ đến thế, bảo tôi làm sao có thể nhẫn tâm ném vỡ.
Trong phút chốc, tia sáng rực rỡ lại lần nữa rót vào đôi mắt phượng kia, ánh nắng trong suốt long lanh rốt cuộc cũng chiếu vào một góc ẩm ướt kia.
“Vân nhi……Thật sự là Vân nhi?…….”
“Là ta…….Là ta…….”
“Nàng thật sự là?……..”
“Là ta, ta là Vân nhi, ta chính là Vân nhi……..”
“Vân nhi?…… Còn sống?……”
“Đúng vậy…… đúng vậy……..”Như có cái gai đâm vào, thiêu cháy cả cổ họng…….
……..
Cứ lặp đi lặp lại câu hỏi hai mươi mấy lần, hắn mới chậm rãi nâng tay lên, xoa mặt tôi,
“Vân nhi, đã một ngàn một trăm mười hai ngày……Lần này……..Đừng trốn tránh nữa……..Được không? Ta sợ……Ta sợ lại không tìm được nàng……”
Nước mắt, như bị đứt lìa, cứ thế rơi xuống.
“Được. Không bao giờ……trốn tránh nữa……..”
Nụ cười, nở rộ bên khóe môi hắn, đẹp đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng. Tựa như đã dùng hết một chút hơi sức cuối cùng, tay hắn vô lực thả xuống.
Lòng chợt thắt lại, khí huyết toàn thân chảy ngược, “Làm sao vậy! Chàng mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi!” Tôi lay lay hắn, bối rối không biết làm sao.
“Đồ Nhi cô nương không nên gấp gáp, hắn chỉ là hôn mê vì mất quá nhiều máu.” Đậu Xanh kiểm tra mạch đập của hắn, “Trước hết chúng ta mau đưa hắn về.”
Lúc này tôi mới thấy cả người hắn đầy những vết thương to nhỏ, máu tươi đang ồ ồ tuôn ra ngoài, tôi tùy tay xé rách vạt áo của mình, xé thành từng mảnh, quấn lên mấy vết thương lớn trên tay, trên đùi hắn.
“Ta sẽ cõng hắn.” Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Hoa Phỉ nhiều ngày không gặp đang đứng trước mặt, không biết hắn tới từ khi nào.
Hắn cõng con báo lên lưng, xoay người trở về, tôi lo lắng theo sát phía sau hắn, bỏ lỡ ánh mắt cô đơn chợt thoáng hiện khi hắn xoay người.
Ban đêm, con báo bắt đầu phát sốt, ngủ không được yên ổn, không ngừng nói những lời vô nghĩa, có lúc gọi tên tôi, có lúc nói “Đứa bé”, có khi lại như thì thào “Tiểu Trúc”……
Tôi càng không ngừng thay khăn ướt đắp lên trán hắn, Hoa Phỉ cho hắn loại thuốc tốt nhất rồi ngồi yên lặng uống trà ở một bên, Đậu Xanh thì ở ngoài cửa sắc thuốc.
Ngoài cửa sổ, trời lại bắt đầu đổ mưa, tí tách nhỏ giọt, một cơn gió lùa qua, rừng trúc vang lên tiếng xào xạt, như khóc như kể. Tôi nhẹ nhàng xoa mái tóc bạc của hắn, lâm vào trầm tư.
Ba năm, ngoại trừ việc biết hắn đăng đế xưng vương, còn lại hết thảy đều không biết……Chỉ cần nghe được tin tức liên quan đến hắn, tôi đều giả vờ câm điếc mà hết sức lảng tránh, chính mình cũng không rõ vì sao……
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, một đầu tóc bạc này……Trong lòng chợt co rút đau đớn…….
Vì sao hắn lại đến Tây Lũng quốc? Vì sao lại gặp phải thích khách? Hai mươi mấy người bao vây tấn công một mình hắn, ngẫm lại có chút sợ hãi không rét mà run…..Vì sao lại không có hộ vệ hộ giá đi theo? Đậu Xanh nói “Tranh đoạt đứa bé”, nhưng mà tranh đoạt đứa bé nào? Thích khách lại do ai sai khiến? Tất cả cứ như một màn sương mù, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại mới biết được…….
Tôi kiểm tra, thấy nước trong chậu đã hết lạnh, liền đứng dậy định ra ngoài múc nước. Hoa Phỉ tiếp lấy cái chậu từ trong tay tôi, “Để ta đi lấy.”
“Không cần, nhiều ngày nay ngươi ra ngoài giờ mới trở về, cứ nghỉ ngơi trước đi.” Lúc này mới phát hiện vẻ mặt phong trần của hắn, có chút tiều tụy, hoàn toàn mất đi thần thái của trước kia.
Tôi không phân minh gì nữa, cầm chậu sứ đi tới cái giếng ở phía tây lấy nước.
Mới vừa xách một thùng nước lên đang định đổ vào trong chậu, đột nhiên, sau gáy chợt đau đớn, không kịp la lên, đã rơi vào một màn đen tối.
Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch - Điện Tuyến