In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Điện Tuyến
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 808 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:22:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17.2
HƯƠNG 17.2: PHINH PHINH NIỂU NIỂU THẬP TAM DƯ (2) (TUỔI ĐỘ MƯỜI BA DÁNG MẢNH MAI)
EDIT: CÚN CON SAY SỮA
Lam Miêu cõng tôi chậm rãi đi dọc theo bờ sông, còn tôi thì khoan khoái hát vang.
Một giọt nước lạnh lẽo không hề báo trước từ trên trời rơi xuống, rơi đúng vào gáy tôi, tiếp đó là giọt thứ hai, thứ ba, thứ tư nối đuôi nhau rơi xuống. Tôi tức giận ngẩng đầu định mắng chửi nhà nào để điều hòa nhỏ nước ngay đường đi lối lại như thế, chợt nhớ ra thời cổ đại không có điều hòa, hồ đồ thật.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy mây đen bao phủ dày đặc, lác đác xuất hiện những hạt mưa lớn bắt đầu lộp bộp rơi xuống, một tia chớp rạch ngang chân trời, ngay sau đó liền có một tiếng sấm rền vang, cuồn cuộn từ chân trời vọng đến, tôi sợ run cả người, ôm chặt cổ Tiểu Lam Miêu, Tiểu Lam Miêu sững người lại, dừng chân, lưng nóng bừng như lửa thiêu.
Trên đường, mọi người bắt đầu nháo nhác tránh mưa, những quầy bán hàng rong cũng vội vàng thu dọn hàng hóa, đẩy xe đi thật vội vàng.
“Ngươi thế mà lại sợ sấm. Để ta tìm chỗ tránh mưa vậy.” Tiểu Lam Miêu một tay đưa lên lau nước mưa trên mặt, một tay vòng ra sau giữ lấy tôi, bước vội chừng mươi bước đến một cừa hàng gần nhất.
Vén tấm màn bằng vải bố xanh bước vào cửa, Lam Miêu nhẹ nhàng buông tôi xuống, nhìn thoáng thấy nước mưa đọng trên mặt tôi, liền móc trong tay áo một chiếc khăn tay định lau mặt cho tôi, tay vừa đưa lên giữa chừng, đột nhiên sững lại, như thể cảm thấy có điều không thích hợp, mặt liền đỏ đến tận mang tai, lập tức chuyển hướng, nhét chiếc khăn vào tay tôi.
“Lau nước mưa đi, đừng để bị cảm lạnh”
Tôi nhận lấy chiếc khăn, trong lòng thầm cười hắn là đồ cổ hủ, tuổi thì nhỏ mà có quá nhiều sự kiêng kị.
Tiểu Lam Miêu thấy tôi nhìn hắn, không tự chủ được liền đưa tay áo lau lung tung trên mặt, khi buông tay xuống, trên mặt hiện lên một mảng ửng đỏ, làn da vốn nhẵn nhụi giờ hơi mẩn lên, trắng nõn mềm mại như ngó sen, tôi nhìn thấy khẽ giật mình, nảy sinh một loại ham muốn.
Ôi chao, thật muốn chộp lấy mà cắn thử một miếng.
“Tiểu Lan Lan, ngươi đúng là bảo bối của ta…” Vừa phục hồi lại khuôn mặt hủ nho, Tiểu Lan Lan lại khẽ giật mình, hai bờ mi nhướn lên, ánh mắt sáng lấp lánh, “Bảo bối ‘Nhất chích nhĩ’ của ta” (Nhất chích nhĩ: Một tai, tên con heo của bạn Vân nhi. Trước mình để là Độc Nhĩ, giờ ‘trả lại tên cho em’ cho đúng nguyên gốc)
“Ngươi!…” Hào quang trong mắt liền tan biến, ngón tay chỉ vào tôi tức giận đến phát run: “Ngươi dám ngang nhiên so ta với…”
“Nhất Chích Nhĩ có gì không tốt, Nhất Chích Nhĩ cũng đáng yêu giống như ngươi vậy, mập mạp, mũm mĩm, ta thích nhất là véo nó.” Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Lam Miêu làm ra vẻ ông cụ non, tôi đều tìm cách khiêu khích hắn, đúng là quán tính, thành quán tính mất rồi.
Khuôn mặt tươi sáng rực rỡ của Tiểu Lam Miêu vốn có chút đỏ hồng, giờ trở nên tái xanh, trên trán nổi đầy gân, nắm chặt tay quay mặt đi chỗ khác, dây giữ tóc bằng vàng trên đầu vì động tác đột ngột xẹt một đường ánh sáng trong không trung, hoàn một vòng, dừng lại.
“Vị tiểu công tử và tiểu thư này hạ cố đến tiểu điếm, chẳng hay muốn mua gì?” Tôi nhìn lại, mới phát hiện ra nơi chúng tôi vừa vội vàng bước vào là một cửa hàng bán đồ trang sức bằng ngọc thạch. Quầy hàng bên trong bầy đầy hàng hóa màu sắc rực rỡ, đủ các vòng tay, dây chuyền, hoa tai, ngọc bội, ngọc đôi lấp lánh, rực rỡ muôn màu. Mà người vừa cất giọng hỏi sau quầy có lẽ là ông chủ.
Tiểu Lam Miêu như thể không nghe thấy ông ta nói gì, vẫn lạnh mặt chỉnh đốn lại trang phục, trong chớp mắt khiến tôi chợt cảm thấy thật giống với con báo, không giận tự uy. Xem ra hắn đã giận thật rồi, Tiểu Lam Miêu tuy là hoàng tử, bình thường cũng rất chú trọng cấp bậc lễ nghĩa, kính già yêu trẻ, rất ít khi phải nhìn sắc mặt hắn, song không nói lời nào như bây giờ quả thật có chút dọa người, lần này quả thực đã chọc giận hắn thật rồi.
Mất bò mới lo làm chuồng. “Tiểu Lan Lan, ngươi nhìn cái này đi… có thích không? Tỷ tỷ mua cho ngươi nhé.”
Cau mày, vẫn chỉnh đốn trang phục như cũ, góc áo rất nhanh bị hắn vò nhàu nhĩ.
“Cười một cái trẻ lại mười năm, đừng giận nữa mà…. đều là Nhất Chích Nhĩ không tốt, ta về nhất định sẽ không tha cho nó.” (Nhất Chích Nhĩ: lại nhắc đến ta nữa rồi… Sao ta lại kém may mắn đến thế, rơi vào tay một chủ nhân như vậy! Chẳng nhân hậu chút nào a— yêu cầu dùng kinh kịch Trường Khang niệm.”
Tiểu Lam Miêu tâm không cam, tình không nguyện bị tôi kéo đến trước quầy, giận dỗi liếc mắt: “Toàn là những thứ dung tục tầm thường, ngươi thích thì cứ mua đi.”
Ông chủ không nhịn được, tức giận đến nỗi từng sợi râu mép đều run lên.
“Không biết ông chủ có thể chế tác đồ trang sức theo bản vẽ không?” Tôi khẽ nâng đầu, xoay người hỏi trưởng quầy.
Con mắt của ông chủ nhìn tôi có chút sững sờ: “Có thể, có thể, nếu cô nương có bản vẽ, cứ giao cho thợ cả của bản tiệm, chỉ cần không phải kiểu dáng quá phức tạp, nhất định chỉ trong vòng một canh giờ là có thể hoàn thành.”
Tôi nghiền ngẫm một chút, hỏi mượn giấy bút, bắt đầu vẽ phác thảo, Lam Miêu vẫn còn tâm tính của một đứa trẻ, thấy tôi vẽ, lập tức liền quên mất ai đã làm hắn tức giận, ghé vào bên cạnh tôi hiếu kỳ quan sát.
“Tranh của ngươi vẽ con yêu quái gì vậy?”
“Tiểu hài tử gia gia, không được nói bậy! Đây chính là cổ thần thánh thú! Nói bậy sẽ bị trời phạt.” Tôi tỏ ý không vui, rõ ràng bức tranh của tôi vẽ con mèo Gia Phỉ(1) đáng yêu, thế nào mà vào mắt Lam Miêu lại thành yêu quái.
Sau khi vẽ xong bức tranh tôi liền đưa cho ông chủ, chọn một miếng hồng ngọc giao cho người thợ cả để điêu khắc. Tôi và Tiểu Lam Miêu theo người thợ cả vào phòng chế tác, tự mình quan sát ông ta điêu khắc. Đây quả là một người thợ khéo tay, gõ leng keng, leng keng một hồi, ước chừng độ nửa canh giờ, một chú mèo Gia Phỉ dáng điệu ngây thơ đã hiện lên.
Tôi cầm con mèo Gia Phỉ bằng hồng ngọc, thỏa mãn khẽ thổi thổi vụn ngọc còn bám trên đó. Đưa tay cài miếng ngọc bội lên thắt lưng Lam Miêu.
“Tặng cho ngươi. Thánh thú này sẽ phù hộ cho Tiểu Lan Lan của chúng ta mau lớn.” Miếng ngọc bội này thật ra gửi gắm kỳ vọng tha thiết của tôi, mong cho hắn ăn tốt, ngủ tốt, mau chóng lớn lên giống như chú mèo Gia Phỉ mập mạp nổi tiếng này. Lúc trước vừa ở trên lưng Tiểu Lam Miêu, tôi phát hiện ra một điều, đứa trẻ này tuy khí lực rất lớn, nhưng vẫn còn lộ chút gầy yếu.
Tiểu Lam Miêu khẽ chạm lên miếng ngọc bội Gia Phỉ bên hông, nhất thời khuôn mặt lại bắt đầu tươi sáng rực rỡ, đầu mày nhẹ nhàng giãn ra.
“Ông chủ, tất cả hết bao nhiêu ngân lượng?” Tôi hỏi trưởng quầy, đột nhiên nhớ ra trong người cũng không có bao nhiêu bạc, có chút chột dạ.
“Tiểu nhân nào dám thu bạc của cô nương, bên ngoài đã có một vị gia gia đã trả tiền rồi, nói là chỉ cần cô nương và tiểu gia thích gì thì cứ tha hồ lấy.” Vẻ mặt chưởng quầy đầy nịnh nọt, bưng trà mời tôi và Tiểu Lam Miêu. “Nhị vị đã mệt rồi, ngồi xuống đây uống chén trà, cứ chọn thong thả.”
Tôi và Tiểu Lam Miêu đều sửng sốt, giờ mời phát hiện trong quầy ngoại trừ chưởng quầy còn có mấy người khách không rõ tung tích. Ai đài thọ cho chúng tôi vậy? Chẳng lẽ Tiểu Lam Miêu có người quen sao? Quay đầu lại dùng mắt hỏi Tiểu Lam Miêu, Lam Miêu cũng hướng về phía tôi lắc đầu, rõ ràng là cũng mờ mịt như tôi.
Hiếu kỳ bước một chân ra khỏi cửa, hai người đợi sau cửa liền soàn soạt quỳ xuống: “Nô tài thỉnh an chủ tử. Tam gia mời chủ tử lên thuyền một chuyến.”
Dọa chết người ta, tôi nhảy vội về phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã vào lòng Tiểu Lam Miêu ở phía sau. Lam Miêu đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ cho tôi đứng vững.
“Đứng lên đi, Tam gia sao lại biết ta ở đây?” Lam Miêu đưa mắt nhìn hai người vạm vỡ đang quỳ dưới đất.
“Nô tài không biết, Tam gia chỉ phân phó nô tài đợi ở đây, chờ chủ từ đi ra thì dẫn đường cho chủ tử.” Nói xong, hán tử kia liền một trái một phải xòe ô che trên đầu tôi và Lam Miêu, mưa đã nhỏ bớt, dày đặc xiên ngang, ngăn cánh bởi màn mưa và con đường, mông lung có thể thấy được trên dòng sông trước mặt có một thuyền hoa đỏ thẫm đang đi tới.
“Đúng là Tam huynh. Đừng gọi kẻo huynh ấy nhận ra ngươi.” Tiểu Lam Miêu bất chấp bị mưa làm ướt, nghiêng người đỡ tôi lên thuyền hoa.
Chiêu Tài Miêu? Hắn muốn gì?
Bước lên thuyền hoa liền có cung nữ hành lễ với Lam Miêu, sau đó vén rèm cho chúng tôi tiến vào. Bên trong thuyền đốt xạ lan hương, làn khói màu xanh nhạt lượn lờ cùng với màn mưa ngoài cửa sổ làm nền, tôn lên một dáng người đang dựa vào tiểu kỷ làm bằng gỗ đào khảm trai, mi như viễn sơn(2), đôi mắt hẹp dài, lúc này đang nửa khép nửa mở, nhàn nhạt nhìn chằm chặp lá trà đang thong thả xoay vòng trong chiếc chén sứ trắng trên tay, như thể nhìn xuyên thấu vật gì đó qua làn nước trà xanh, bóng mi như lông thiên nga đen chậm rãi hạ xuống, in bóng xuống ngay phía dưới đầu mắt. Đúng là Chiêu Tài Miêu.
“Khời bẩm vương gia, Thập Lục Vương gia đến.” Cung nữ ôn nhu thông báo một tiếng.
Hàng mi đen nhướn lên, như con bướm muốn bay, giương rộng cánh.
“Lan Mậu bái kiến Tam hoàng huynh.” Tiểu Lam Miêu ôm quyền.
“Nô tỳ Lục Kiều tham kiến vương gia.” Tôi chắp tay đặt ở thắt lưng bên phải, khuỵu gối hành lễ.
“Miễn lễ. Vừa rồi đang thất thần nhìn cánh trà nên không nhìn thấy Thập Lục hoàng đệ vào. Mời dùng trà.” Chiêu Tài Miêu cầm tay Lam Miêu dắt đến một tiểu kỷ khác rồi sau đó quay lại ngồi vào chỗ của mình, con mắt cũng dừng lại trên người tôi, tôi cả kinh, cúi đầu, chỉ sợ bị hắn nhìn ra manh mối.
“Thập Lục hoàng đệ hôm nay thật có nhã hứng, đội mưa ra phố, có gặt hái được gì không?” Mặc dù cúi đầu, nhưng cảm giác như tầm mắt vẫn đang chiếu vào tôi.
“Cũng giống huynh ấy mà, hoàng huynh cũng du thuyền trong mưa, ý tình nhàn nhã, thú vui diệu kỳ. Lan Mậu chẳng qua chỉ là thú vui nho nhỏ, còn phải tạ ơn hoàng huynh khẳng khái như vậy.”
“Vi huynh chỉ một mình cô độc trên thuyền, không giống với hoàng đệ, có giai nhân làm bạn.” Lại nheo nửa con mắt quan sát tôi, cũng chẳng giải thích với Tiểu Lam Miêu vì sao lại biết hai chúng tôi tránh mưa trong điếm.
“Chẳng qua chỉ là một thị nữ mà thôi.”
“Hoàng đệ hôm nay mua được đồ trang sức bằng ngọc gì vậy, có thể cho ta xem được không?” Chiêu Tài Miêu cuối cùng cũng thôi quan sát tôi, ánh mắt chuyển hướng về phía Tiểu Lam Miêu.
“Cái này…” Tiểu Lam Miêu tựa hồ như không tình nguyện lắm, cuối cùng chậm chạp tháo miếng ngọc bội hồng ngọc trên người ra đưa cho Chiêu Tài Miêu.
Chiêu Tài Miêu tỉ mỉ quan sát đến nửa ngày “Miếng ngọc này khắc gì vậy?”
“Co người nói đó là cổ thần thánh thú, có thể đem đến sự bình an cho người đeo nó.” Tiểu Lam Miêu đem câu chuyện tôi bịa ra lừa hắn kể lại một lần nữa.
“Vậy sao? Không biết thánh thú này tên gì?” Chiêu Tài Miêu hỏi tiếp.
“…” Tiểu Lam Miêu ngây người, đúng là một đứa trẻ, ngay cả bịa chuyện cũng không biết.
Không thể làm khác hơn, tôi đành lên tiếng: “Bẩm vương gia, thánh thú này có tên là Gia Phỉ.”
Chiêu Tài Miêu lại dùng con mắt hẹp dài như lá trúc nheo lại quan sát tôi, như thể vì cuối cùng khiến tôi mở miệng mà cảm thấy cao hứng, chỉ mong đó là ảo giác của tôi.
“Gia Phỉ? Giải thích như thế nào?” Chiêu Tài Miêu này sao mà lắm chuyện thế, ba nghìn câu hỏi vì sao của Lam Miêu cũng chưa bằng hắn.
“Phúc lộc hữu gia, duyên hoa tự phỉ(3).Đó là nguyên do gọi nó là ‘Gia Phỉ’” Đến tôi cũng phải bội phục bản lĩnh ba hoa của mình, tôi đúng là đệ tử chân truyền của Bản Sơn đại thúc(4).
“Rất tốt. Rất tốt. Bản vương kiến thức nông cạn, hôm nay mới được mở mang tầm hiểu biết.”
“Vương gia khiêm tốn quá, ai chẳng biết vương gia kiến thức uyên bác, hiểu biết rộng rãi, nô tỳ chẳng qua ngẫu nhiên nhớ đến một điển cố mà thôi.”
Khóe miệng Chiêu Tài Miêu thấp thoáng ý cười, tựa hoa sen mới nở, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi cánh trà đang nổi dập dờn trong chiếc chén sứ trắng, hé miệng nhấp một ngụm, trà nóng khiến môi hắn trở nên hồng nhuận, đẹp đến yêu mị. “Lục Kiều? Xuân ‘Lục’ dương phương thảo trường đình(5), thúy’Kiều’ kim tước ngọc tao đầu(6). Tên cũng đẹp, người cũng đẹp.”
“Tạ ơn vương gia khích lệ, nô tỳ là người phàm tục, tên này là do Thập Lục vương gia ban cho nô tỳ.” Tiểu Lam Miêu ngồi một bên thấy Chiêu Tài Miêu rất có hứng thú với tôi, có vẻ vô cùng khẩn trương, chỉ sợ tôi bị nhận ra, lòng bàn tay tôi cũng đổ mồ hôi. Chiêu Tài Miêu nhìn như ôn hòa, song giơ tay nhấc chân đều tạo cho người khác cảm giác áp bách, có thể là bẩm sinh hoàng gia đã có uy nghiêm. Hiện giờ có thể lý giải được những người đó vì sao lại sợ khuôn mặt lạnh lùng của con báo đến vậy, chỉ có điều tôi lại không sợ con báo, trái lại, đối với hắn là cảm giác hận đến nghiến răng muốn đánh người.
Chiêu Tài Miêu không đáp lời, chỉ quay lại nhìn tôi cười nhạt nhẽo.
Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch - Điện Tuyến