Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 794 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59-60-61
dit by LinhMaroon
Chương 59: Công tác khắc phục hậu quả sau khi lăn lộn trên giường (1)
Lúc tôi tỉnh lại, đang nằm trong ngực Giang Ly, cảm thấy toàn thân đều ê ẩm, một chút khí lực cũng không có.
Đều tại Giang Ly! Nếu tối hôm qua anh ấy không… Tôi cũng sẽ không thành cái dạng này…
Chẳng qua vừa nghĩ đến tối qua, mặt của tôi chẳng khác nào trúng độc vậy, vừa nóng vừa khó chịu, quả nhiên là trên đầu chữ sắc có một thanh đao, tôi đúng là sắc mê tâm khiểu rồi…
Hơn nữa, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác mơ hồ, giống như là đi mua xổ số, tuy tôi rất hy vọng có thể trúng năm trăm vạn, nhưng là tôi vĩnh viễn sẽ không ngờ tới năm trăm vạn lại thực sự rớt trúng đầu tôi.
Hơn nữa xem ra bây giờ, năm trăm vạn kia không chỉ đã nằm trong tay tôi, còn bị tôi tiêu sạch chỉ trong vòng một đêm…
Tôi vụng trộm nhìn qua Giang Ly, người này còn chưa có tỉnh. Nhìn khóe miệng của anh lúc ngủ còn có chút cong lên, tôi càng thêm xấu hổ. Tôi lén lút từ trên giường bước xuống, muốn xuống giường tìm một nơi không có Giang Ly tỉnh táo trở lại, tôi cần có thời gian nhất định để tiêu hóa cái sự thật “Tôi và Giang Ly đã động phòng” này.
Tôi vừa bước xuống giường, cánh tay đột nhiên bị người nào đó nhẹ nhàng kéo về phía sau, tôi kêu lên một tiếng sợ hãi, đổ về phía sau, lập tức ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
Tôi quay đầu, nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Giang Ly, trong ánh mắt còn phảng phất hàm chứa sự vui vẻ. Tôi lập tức không biết phải làm sao cười cười nhìn anh, lắp bắp nói: “Cái kia…Giang Ly à, buổi sáng tốt lành…”
Giang Ly cười tủm tỉm đặt một nụ hôn trên trán tôi, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Giang Ly vừa mới hôn tôi, tôi liền cảm thấy mặt của mình lại bốc cháy. Tôi không dám nhìn Giang Ly, ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác.
Giang Ly lại cười nói: “Em cũng sắp 30 tuổi rồi, còn học tiểu cô nương nhà người ta giả bộ ngây thơ?”
Tôi vừa thẹn lại vừa giận, dứt khoát cầm cánh tay Giang Ly lên, đặt ở bên miệng hung hăng cắn một cái.
Giang Ly buông tay ra, hai tay đỡ lấy đầu của tôi. Anh cúi đầu mỉm cười nhìn tôi, nói: “Muốn cắn anh?”
Tôi trốn tránh ánh mắt của anh, hắc hắc cười ngu ngơ hai tiếng.
“Anh đây phải ăn miếng trả miếng.” Giang Ly nói, cúi đầu ngậm chặt lấy môi tôi, một tay đã bắt đầu cởi cúc áo ngủ của tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, vừa há miệng hít thở vừa nói: “Giang Ly, toàn thân em đều đau.”
Giang Ly lại nằm xuống một lần nữa, đem tôi kéo vào trong ngực. Hơi thở của anh lúc này có chút loạn, phả lên trên cổ tôi, cảm giác kiểu này thật là lạ.
Giang Ly cứ như vậy lẳng lặng ôm tôi, không nói gì. Trong lòng của tôi có một số chuyện muốn nói với anh, nhưng mà lại không biết nói thể nào.
Tôi gọi: “Giang Ly.”
“Ừm.” Giang Ly trả lời.
Tôi: “Giang Ly à, en vẫn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, anh nói xem hai chúng ta làm sao lại, làm sao lại…”
Giọng nói Giang Ly có chút buồn bực: “Sao vậy, em không thích?”
Tôi: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy quá nhanh thôi…” Em mới thầm mến anh chưa được bao lâu mà.
Giang Ly: “Nhưng là anh đợi ngày này đã rất lâu rồi.”
Tôi bắt lấy cánh tay của Giang Ly, hỏi: “Vậy… Giang Ly, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Giang Ly cực kỳ văn vẻ đáp: “Từ lúc ánh mắt của anh không cách nào rời khỏi em.”
Tôi rùng mình một cái, đối với câu này miễn bình luận.
Giang Ly lại nói tiếp: “Em thì sao, em thật sự yêu anh chứ?”
Tôi lè lưỡi với anh: “Nói thừa.”
Giang Ly thân mật nhéo nhéo mặt của tôi, nói: “Nói thật, trước ngày hôm qua, anh còn tưởng rằng…”
Tôi chọc chọc vào ngực Giang Ly, cười nói: “Giang Ly, anh thật ngốc.”
Giang Ly: “Cũng vậy, em cũng đâu có thông minh.”
Tôi: “Giang Ly, em vẫn không hiểu, anh… anh lúc trước là chính miệng thừa nhận mình là gay….”
Giang Ly trừng tôi một cái: “Anh nói sai rồi.”
Tôi: “…” Nói thế mà cũng nghe được à?
Giang Ly xoa đầu của tôi, dịu dàng nói: “Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, anh là thích em, thích rất lâu rồi.”
Tôi thoáng chốc đã bị cảm động, cọ cọ trên người anh, nói: “Em cũng vậy.”
Hai người chúng tôi ôm nhau cùng một chỗ nằm trên giường một lúc, không ai nói gì cả. Nhưng mà, tôi lại đột nhiên nhớ đến một chuyện rất nghiêm trọng.
“Giang Ly, em…” Giọng nói của tôi có thể so với muỗi, bản thân cũng không biết mở miệng thế nào.
Giang Ly cầm lấy tay tôi, nắm chặt trong lòng bàn tay. Anh nói: “Quan Tiểu Yến, chúng ta đã động phòng rồi, en còn có chuyện gì mà ngại ngùng phải nói với anh?”
Tôi toát mồ hôi, Giang Ly, anh có cần phải thẳng thắn như vậy không.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết dúng khí nói ra: “Giang Ly, em… em tối qua không có đổ máu…”
Ngày hôm qua lúc Giang Ly để tôi đi tắm rửa xong, tôi cũng không thấy màu đỏ vốn nên xuất hiện kia, chỉ là lúc ấy quá mệt mỏi, đầu óc đã chẳng thể vận hành. Hôm nay đột nhiên nghĩ đến chuyện này, lại làm cho tôi càng nghĩ càng không thoải mái. Tôi có thể không để ý chuyện lần đầu tiên của mình có hay không, nhưng mà Giang Ly… anh không thể nào không quan tâm chứ? Anh sẽ không cho là tôi đã cùng với Vu Tử Phi hay là một người đàn ông khác chứ….?
Đang lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Giang Ly lại nằm ở bên cạnh tôi ha ha cười nhẹ, giọng nói tuy rất dễ nghe, nhưng mà tôi nghe lại có chút phát cáu. Vậy nên tôi ở trên mu bàn tay Giang Ly nhéo một cái, biểu đạt sự bất mãn của tôi.
Giang Ly để mặc tôi chà đạp, nhẹ nhàng nói: “Cho nên? Quan Tiểu Yến, em muốn biểu đạt cái gì?”
Tôi thở dài một hơi, thề sống thề chết nói: “Giang Ly, em thật sự là lần đầu tiên.”
Giang Ly ở trên mặt tôi hôn một cái, lập tức nói: “Quan Tiểu Yến, mặc kệ em có phải lần đầu tiên hay không, anh đối với em vẫn là như vậy.”
Tôi hụt hẫng nói: “Kỳ thật anh…vẫn không tin em đúng không?”
Giang Ly ôm chặt tôi, nhẹ nhàng nói: “Sao lại như vậy, em nói gì anh cũng tin hết.”
Tôi có chút cảm động, lại dụi dụi vào ngực anh.
Giang Ly lại nói: “Dù sao em có nói dối hay không, anh liếc một cái cũng có thể nhận ra.”
Tôi: “…”
Giang Ly, anh xác định anh đây là đang an ủi em sao.
Giang Ly tựa hồ như cũng nhận ra câu nói của mình không đúng cho lắm, anh vuốt vuốt đầu tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, nếu như anh nói anh cũng là lần đầu tiên, em có tin hay không?”
Tôi trừng to mắt không thể tin được nhìn anh, đùa cái gì vậy, thế kỷ hai mươi mốt rồi mà vẫn còn xử nam ba mươi tuổi sao? Lại còn chất lượng cao như vậy!
“Quan Tiểu Yến, em đừng có nhìn anh như vậy, cứ thế anh rất dễ không cầm giữ được chính mình.”
Tôi ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một lát, liền sáng tỏ ra. Giang Ly anh ấy trước ba mươi tuổi đều là cùng đàn ông ấy ấy, cùng với phụ nữ đương nhiên là lần đầu tiên, cực kỳ binh thường mà. Nghĩ đến đây, tôi chọc chọc vào ngực Giang Ly, cười nói: “Em đương nhiên tin, em là người “phụ nữ” đầu tiên của anh…” Tôi đem hai chữ “phụ nữ” nhấn mạnh cực kỳ, nhằm biểu thị tôi cái gì cũng biết, tôi rất thông minh.
Giang Ly lại đột nhiên bắt lấy tay tôi, trầm giọng nói: “Mặc kệ là nam hay nữ, em đều là lần đầu tiên của anh.”
Tôi ngây người một lát, ngốc ngếch nói: “Nói cách khác, anh cả cúc hoa của đàn ông cũng chưa bạo qua, thế mà mỗi lần còn uy hiếp nói muốn bạo cúc hoa của em?”
Giang Ly: “….”
Thế nên sau một giây, tôi ôm bụng cười đến sóc cả hông.
Giang Ly rụt rè có chút thẹn quá hóa giận, anh kéo tôi qua cường hôn một trận, muốn mượn cái này ngăn chặn miệng của tôi.
Tôi bị hôn đến hết cả hơi, nhưng vẫn nhịn không được im lặng cười hắc hắc không ngừng.
*** Mấy chap này tim hồng bay lả tả nhớ…rõ dài..= = hai anh chị tình củm gớm ) ***
Bởi vì quá mệt mỏi, tôi ngủ một mạch mãi cho đến chiều mới tỉnh. Khi tỉnh lại Giang Ly đã mua cơm về đây, rất phong phú. Tôi từ đêm hôm qua chưa có gì bỏ vào bụng, dạ dày bây giờ cơ bản là trống không, vậy nên vừa nhìn thấy đồ ăn, thật là kích động a….
Giang Ly vừa gắp thức ăn cho tôi vừa vỗ nhè nhẹ phía sau lưng tôi, nói: “Ăn từ từ, đâu có ai giành của em.”
Tôi cảm động nhìn qua Giang Ly, Giang Ly anh thật tốt, tất cả đều là món em thích.
Giang Ly còn nói thêm: “Có mệt không? Trên người còn đau không?”
Tôi cảm động lắc đầu, không mệt! Không đau!
Vậy nên Giang Ly cười ha ha đưa cho tôi đĩa rau.
Đợi cho một trận tiến quân nhanh, tiêu diệt gọn xong, tôi thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tròn vo, có cơm ăn cảm giác thật là tốt!
Giang Ly dịu dàng vuốt vuốt đầu tôi, cười tủm tỉm nói: “Ăn no chưa?”
“No rồi, ăn ngon thật đấy, Giang Ly, biểu hiện của anh không tệ!”
Giang Ly đem tôi kéo vào trong ngực, hai mắt sáng long lanh nhìn tôi, cười một cách đen tối, nói: “Em ăn no rồi, đến lượt anh.”
Trái tim bé nhỏ của tôi lại nhảy dựng len: “Ách…Giang Ly, anh… anh làm gì vậy….”
Giang Ly ngả ngớn dùng ngón trỏ vuốt ve cằm của tôi, chậm rãi thấp giọng nói: “Em nói xem, anh còn có thể làm chuyện gì?”
Tôi toát mồ hôi, đại ca à, anh có thể không cần đột nhiên biểu hiện sắc – tình như vậy được không, em cần một quá trình thích ứng….
“Nhưng mà Giang Ly à, em, em…”
“Em không mệt, không đau, không đói bụng, em còn có vấn đề gì sao?”
Thiện tai, thì ra vài câu ân cần thăm hỏi của anh đều có mục đích cả, tôi còn ngu ngốc đi cảm động nữa chứ…Giang Ly, anh quá gian xảo.
Lúc này, Giang Ly chỉnh lại đầu của tôi, sau đó không ngừng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của tôi, cười đến là lả lơi. Anh nói: “Chúng ta về phòng ngủ?”
“Không cần…” Vừa cơm nước xong đã làm vận động kịch liệt, ảnh hưởng đến tiêu hóa. Giang Ly cúi đầu xuống, bờ môi mỏng như có như không lướt qua môi tôi, anh nhìn sâu vào trong mắt tôi, chậm rãi, dùng giọng nói trầm thấp mà có chút khàn khàn của anh, nói với tôi: “Như vậy, anh không ngại ở trong này làm.”
Tôi: “…”
Tôi xem như triệt để hiểu ra, ở trước mặt Giang Ly, tôi sẽ vĩnh viễn đều không có cơ hội xoay người.
Giang Ly đem tôi đặt trên giường lớn của anh, thoáng cái đã loại bỏ được y phục của tôi. Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ không hợp thời, liền hỏi: “Giang Ly, anh không phải đi làm sao?”
Giang Ly lúc này đang hết sức chăm chú cắn vành tai của tôi, anh nghe thấy lời tôi nói, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, mơ hồ đáp: “Đi làm nào có quan trọng bằng chuyện trên giường.”
Tôi: “…”
Giang Ly, anh làm như vậy là không đúng đâu  >___<
Tôi và Giang Ly lăn qua lăn lại đến gần khuya mới ngủ ( mô phật), chính xác là tôi bị anh lăn qua lăn lại đến gần khuya mới ngủ ( tình tiết cụ thể thỉnh chư vị tự mình bổ não, tác giả rất rụt rè). Lúc mới bắt đầu tôi còn cực kỳ hưởng thụ, nhưng mà về sau thực sự mệt chết đi được, đáng giận là thằng nhóc Giang Ly kia vẫn làm không biết mệt, còn tuyên bố muốn “Đem tất cả những lần bỏ qua trước kia đều bổ sung lại.”. Tôi dưới sự giận dữ, tập trung khí lực toàn thân đem anh đạp xuống giường, sau đó lời lẽ đầy chính nghĩa cảnh cáo anh: “Giang Ly, ngày mai anh mà không đi làm, hai ta liền ở riêng!”
Giang Ly từ dưới giường bò lên, đem tôi kéo vào trong ngực, quy quy củ củ ôm lấy tôi, vẻ mặt, làm sao lại trông giống như một đứa nhỏ đang bị oan ức vậy. Tôi rùng mình một cái nói với chính mình, đừng để hình tượng này của anh ta lừa gạt, đừng để anh ta lừa gạt…
Giang Ly tựa cằm lên vai tôi, ở bên tai tôi thấp giọng gọi: “Quan Tiểu Yến.”
Tôi: “Sao?”
Giang Ly: “Ngày mai anh sẽ đi làm.”
Tôi: “Ừ, dù sao anh cũng không thể ở nhà mãi.”
Giang Ly: “Anh biết rồi, em đừng tức giận.”
Tôi: “Ừm, em không có tức giận.”
Giang Ly: “Thật sự?”
Tôi: “Thật.”
Giang Ly: “Đi làm là chuyện của ngày mai… Như vậy đêm nay anh làm cái gì?”
Tôi: “….”
Tôi còn chưa mở miệng, Giang Ly đã nâng cằm tôi lên ngăn chặn miệng của tôi, tay kia thì từ eo của tôi một đường trượt xuống dưới….
Tôi yên lặng rơi lệ, Giang Ly, anh là cái đồ sắc – tình cuồng, sắc- tình cuồng!!!
Giang Ly thực hiện lời hứa, ngày hôm sau liền ngoan ngoãn đi làm, lúc gần đi anh vẫn không quên ý vị thâm trường cười cười nói với tôi, không cần đưa cơm trưa cho anh, để tôi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt…
Vậy nên tôi liền ở nhà nghỉ ngơi thật tốt một hồi, mãi cho đến hơn ba giờ chiều mới tỉnh lại.
Vừa mới rời giường, đã có người gọi điện thoai. Tôi nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, má ơi, là Tiết Vân Phong Tiết tiểu chính thái….
Tôi run rẩy cầm lấy điện thoại, không dám nhận cũng không dám cúp. Tuy Giang Ly đã tuyên bố mình không phải là gay, Quan Tiểu Yến không phải là bên thứ ba, nhưng mà dù sao tiểu chính thái cũng thích Giang Ly mà… Trong lòng tôi vẫn có cảm giác bất an cùng với áy náy kiểu như đã cướp mất người đàn ông của người khác.
Tiếng chuông điện thoại kêu một hồi thì ngưng lại, tôi thở phào một hơi, còn chưa có hồi hồn lại, thì nó lại vang lên.
Tôi vứt cái điện thoại khủng bố xuống, vùi đầu vào trong chăn.
Một lát sau, điện thoại cuối cùng cũng im lặng, nhưng mà tiếp đó là một tin nhắn. Người gửi đương nhiên là Tiết Vân Phong. Nội dung tin nhắn là như thế này:
Bà già! Tôi biết thừa cô không dám nhận điện thoại của tôi! Hạn cho cô trước bốn giờ đến quán cà phê XX gặp tôi, muộn một phút đồng hồ bổn thiếu gia sẽ chém cô một đao!
*** Hớ hớ, bạn nhỏ Tiết sẽ xách dao rượt TY hay là thế lào đây, bợn chưa thấy gay đánh ghen bao giờ cả… số phận TY sẽ ra sao đây, hồi sau sẽ rõ….hắc hắc…***
Chương 60: Về Tiết Vân Phong (1)
Tôi gần như vừa cưỡi ca nô vừa phóng đến quán cà phê XX, dọc đường đi cả đầu chỉ toàn hình ảnh Tiết Vân Phong đang cầm dao nhe răng cười ác độc với tôi cực kỳ khủng bố > __ <.
Lúc tôi bước tới quán cà phê, liếc mắt một cái đã thấy Tiết Vân Phong. Tểu mỹ nhân này từa xưa đến nay vẫn cứ thu hút sự chú ý của mọi người như vậy, có muốn khiêm tốn cũng chẳng khiêm tốn nổi. Lúc này, cậu ta đang ưu nhã tựa trên ghế, nhàn nhã mà nhìn tôi.
Tôi cực kỳ không ưu nhã mà ngồi chạy đến chỗ ngồi trước mặt cậu ta, giơ giơ cái điện thoại lên, thở hổn hển nói: “Ba giờ năm mươi tám phút, cậu đừng mơ chém được tôi!”
“Quan Tiểu Yến, ” Tiết Vân Phong nghiêm mặt nói, “Cái dáng chạy của cô nhìn chẳng khác nào một con vịt ngu ngốc.”
Tôi “….”
Tiết Vân Phong: “Sớm biết ánh mắt của Giang Ly kém như vậy, tôi đã không đem anh ta bỏ vào mắt.”
Tôi hắc hắc ngây ngô cười hai tiếng, không nói gì, trong lòng đã có chút khó chịu.
Tiết Vân Phong chẳng thèm nhìn tôi, cậu ta ngoắc ngoắc gọi phục vụ tới, sau đó vừa nghiêng mắt nhìn tôi, vừa nói với phục vụ: “Cho cô ta một ly esspresso, đừng cho thêm cái gì cả.”
Phục vụ cẩn cần thận thận liếc mắt nhìn tôi một cái, giống như là đang trưng cầu ý kiến.
Tôi gật đầu, tuy rằng chẳng biết đó là cái gì,  dù sao bây giờ cũng không phải lúc đối chọi với tiểu chính thái này,
Chỉ chốc lát sau, phục vụ đem một chén chất lỏng đặc sệt chẳng khác nào thuốc Đông Y đến đặt trước mặt tôi, theo như cái mùi đăng đắng đang bốc ra từ chất lỏng trong cốc kia thì đây đích thị là một cốc cà phê, thứ tôi ghét phải uống nhất trên đời.
Tiết Vân Phong nhìn cốc cà phê một lúc, khóe miệng cong lên nhìn tôi nở một nụ cười tà ác, nói: “Uống hết cốc cà phê này đi.”
Tay tôi khẽ run lên một chút, vẻ mặt đau đớn nói: “Cái kia… Có thể không uống được không?”
Tiểu chính thái lắc đầu, không nhịn được quát lên: “Nhanh lên một chút!”
Tôi ra sức cắn răng, uống luôn! Cũng đâu phải thuốc độc!
Nghĩ đến đó, tôi cầm lấy cái cốc đưa lên miệng, uống một hớp nhỏ, nhất thời đắng ngắt, ngay cả nước mắt cũng rớt ra ngoài.
Tiết Vân Phong thấy dáng vẻ thống khổ của tôi, hình như cực kỳ thích thú. Cậu cười tủm tỉm mà hỏi thăm: “Uống ngon không?”
Tôi mặt như đưa đám gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu, khó uống thì bảo là khó uống, tôi cũng đâu cần phải làm bộ làm gì.
Tiết Vân Phong ung dung nhần nhã ngồi trên ghế, trên mặt tràn ra một nụ cười điên đảo chúng sinh. Cậu ta đắc ý cười nói: “Nhìn cô chịu khổ, trong lòng tôi thật thoải mái.”
Tôi: “…..”
Tôi van cậu! Thì ra là cậu muốn nhìn tôi chịu khổ, cũng đâu cần phải nói trực tiếp như vậy chứ?
Tuy rằng tôi rất bất mãn đối với tiểu chính thái, chẳng qua vừa nghĩ đến Giang Ly, tôi liền tức giận không nổi. Tôi nuốt rồi nuốt, chờ đến khi vị đắng trong cổ họng bớt đi một chút, lúc tôi có thể khôi phục lại khả năng nói chuyên, tôi thành khẩn nhìn cậu ta nói: “Chuyện kia, xin lỗi nhé.”
Tiết Vân Phong “Xì” một tiếng, khinh thường nói: “Cô có gì phải xin lỗi tôi? Cô nghĩ rằng cô đã đoạt mất Giang Ly?”
Tôi không nói gì, cậu ta lại nói tiếp: “Quan Tiểu Yến, cô đừng có nằm mơ, thực lực của hai chúng ta căn bản chính là sự khác biệt về giới tính, không phải cùng một đẳng cấp. Nếu Giang Ly anh ấy chỉ có một chút hứng thú với đàn ông thôi, tôi nhất định sẽ không để cô chiếm được anh ấy đâu.”
Tôi đối với sự tự kỷ của cậu ta cảm thấy hơi bị bi phẫn, thế nhưng tôi lại thấy cậu ta nói cũng có chút đạo lý. Vậy nên tôi càng thêm bi phẫn. Tôi gân cổ cãi cố: “Giang Ly coi trọng chính là vẻ đẹp bên trong.”
Tiết Vân Phong ngước đôi mắt trắng đen rõ ràng lên trừng tôi “Ý cô là tôi đây không có vẻ đẹp bên trong?”
“Khụ khụ, cũng không phải, tôi…” Tôi nhất thời không biết nói sao cho phải.
Tiết Vân Phong khẽ hất cằm, giống như một nữ vương liếc nhìn tôi bằng nửa con mắt. Cậu ta nói: “Quan Tiểu Yến, cô có biết không, tôi thua không phải bởi vì cô, tôi là thua bởi chính mình.”
Ách? Đứa nhỏ này sao đột nhiên lại nói ra mấy lời sâu sắc như vậy?
“Kỳ thực tôi đã sớm cảm thấy Giang Ly anh ấy không thích đàn ông, nhưng tôi vẫn không muốn tin vào sự thực này, Có lẽ chính là do không muốn tin, nên tôi mới không tin. Bây giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, đối với những thứ không thể chiếm được tốt nhất là nên sớm buông tha, nếu không sẽ tự hại mình hại người.”
Tôi gãi gãi đầu, cười nói: “Cậu… cậu sao đột nhiên lại trở nên thấu tình đạt lý như vậy?”
Tiết Vân Phong phẫn nộ trừng tôi: “Bà cô già! Có lúc nào mà tôi không thấu tình đạt lý chứ?”
Tôi ho lên hai tiếng, cười trừ nói: “Đúng vậy, đúng vậy …” Thiện tai, mẹ nuôi cậu đây cho tới bây giờ chưa thấy qua kiểu thấu tình đạt lý nào hung ác như vậy….
Tiết Vân Phong lại nói tiếp: “Nhưng mà Giang Ly kia tính tình cũng chẳng tốt lành gì đâu, cô cứ chờ bị anh ấy bắt nạt đi.”
Đã bị bắt nạt từ lâu rồi… Tôi yên lặng rơi lệ, lập tức rộng lượng khoát khoát tay nói: “Không sao, tôi đã quen rồi.”
Tiết Vân Phong hừ một tiếng, nói: “Cô nhất định là số bị ngược.”
Tôi yên lặng nhìn trời, ngay cả cậu cũng nhìn ra sao > ___  <
*** Để mọi người chờ sốt ruột ha…TT __ TT cơ mà lap bạn hỏng nặng quá, bây giờ bạn chỉ có thể xài ké đồ của một đứa keo như kẹo kéo thôi… cho nên là chắc không thể 1 ngày 1 chap như dạo trước được… Bạn sẽ cố hoàn bộ này trước trung thu > <  Thanks cả nhà đã ủng hộ ***
Tiết Vân Phong: “Nhưng mà trong tình cảm Giang Ly anh ấy cũng rất yếu đuối, cô phải đối tốt với anh ấy đấy.”
Tôi gật đầu: “Yên tâm đi, tôi đối với anh ấy so với mẹ ruột tôi còn tốt hơn.”
Tiết Vân Phong: “Kỳ thực con người cô cũng rất tốt, mặc dù có chút ngốc có chút bình thường, nhưng mà nhân phẩm cũng không tệ lắm.”
Tôi dở khóc dở cười: “Cậu đây là đang khen tôi hay là đang mắng tôi vậy…”
Tiết Vân Phong chẳng khác nào trúng tà, tự biên tự diễn nói: “Nếu như hai người có con, tôi muốn làm cha nuôi.”
Tôi cười: “Không được, cậu là con nuôi của tôi, theo vai vế mà nói cậu là anh nuôi của bọn nó chứ.”
Tiết Vân Phong: “Tôi hy vọng con hai người thông minh tinh quái một chút, đừng có ngu ngốc giống cô, tôi ghét nhất mấy đứa ngốc.”
Tôi: “….”
Tiết Vân Phong: “Tinh yêu gì đó, đều là phù phiếm, cô phải sống với Giang Ly thật tốt đấy.”
Tiết Vân Phong: “Có người ở bên cùng cảm giác thật là tốt.”
Tiết Vân Phong: “Quan Tiểu Yến, cô cách xa Vương Khải ra một chút, tên đó không đáng tin.”
Tiết Vân Phong:…
Tôi quơ quơ tay trước mặt Tiết Vân Phong, lo lắng mà hỏi thăm: “Tiết Vân Phong? Tiết Vân Phong? Cậu trúng tà sao?”
Tiết Vân Phong đình chỉ lải nhải, cúi đầu quấy quấy cà phê. Cậu ta im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói ra: “Tôi phải đi.”
Tôi sửng sốt: “Đi? Đi đâu?”
Tiết Vân Phong: “Tây Ban Nha.”
“Làm gì?”
Tiết Vân Phong nghiêng đầu nhìn dòng người đang đi lại trên đường, đột nhiên sáng bừng lên mà ưu thương nói: “Ai cũng không thể cản nổi bước chân đi theo nghệ thuật của tôi.”
Tôi “….”
Tiết Vân Phong dỡ hành lý, phất tay về phía tôi, nói: ” Quan Tiểu Yến, cô mau về đi.”
Vành mắt tôi đỏ lên, một nỗi chua xót không tên dâng lên trong lòng. Tôi kéo tay áo của cậu ta, nói: “Con ngoan, mẹ muốn tận mắt nhìn thấy con đăng ký.”
Tiết Vân Phong chán ghét gạt tay tôi ra. “Ai là con cô! Còn nữa, đừng có mà khóc trước mặt tôi, đừng tưởng rằng cô khóc vài lần là có thể thay đổi được hình tượng của cô trong mắt tôi!”
Tôi dịu dụi khóe mắt, nói: “Tiết Vân Phong, cậu thực sự không muốn để Giang Ly biết?”
Tiết Vân Phong thờ ơ như không nói: “Cho anh ấy biết làm cái gì? Cô đừng quên, tôi đã đá anh ta rồi. Chú ý nha, là tôi đá anh ta nha! Quan Tiểu Yến, cô bây giờ đã biết vì sao lần trước Giang Ly nói chia tay tôi lại không đáp ứng rối chứ? Trên đời này chỉ có tôi đá người khác mà thôi, không có chuyện người khác đá tôi!”
Tôi khúm núm gật đầu: “Biết biết, tên kia là nợ bị cậu đá.”
Tiết Vân Phong tán thưởng liếc xéo tôi vài cái: “Không sai, đúng là như vậy! Quan Tiểu Yến à, nể mặt cô bình thường đối xử với tôi không tồi, ngày hôm nay bản thiếu gia thưởng cho cô một cái ôm.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Tiết Vân Phong ôm chầm lấy trong nháy mắt, cậu ta vỗ vỗ mấy cái trên lưng tôi, nói bên tai tôi: “Quan Tiểu Yến, cô và Giang Ly mà dám sống không tốt, tôi sẽ lấy mạng của cô.”
Tôi chùi nước mắt trên mặt, hỏi: “Sao cậu lại không lấy mạng của Giang Ly chứ?”
Tiết Vân Phong: “Ngốc quá, lấy mạng của cô thì có khác nào lấy mạng của Giang Ly.”
Giờ đây tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ ôm chặt lấy Tiết Vân Phong, không nói gì nữa, nhưng nước mắt cứ chảy ra ròng ròng.
Tiết Vân Phong đẩy tôi ra, không nén được nhìn mặt tôi một chút, nói: “Đã bảo không được khóc, cô còn khóc. Ghét nhất nhìn người khác khóc!” Hắn nói, không thèm để ý đến tôi, kéo  hành lý xoay người rời đi.
Tôi đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Tiết Vân Phong, vừa nhìn vừa lau nước mắt. Mãi cho đến khi bóng lưng cậu ta biến mất, cậu ta cũng không quay đầu lại.
Thật lâu sau này, Tiết Vân Phong mới vân đạm phong khinh nói với tôi, khi đó làm sao có thể không đau lòng được, lúc đó khổ sở đến nối không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào ở đây. Cậu ta lên máy bay mới bắt đầu khóc, khóc suốt một đường từ Bắc Kinh đến Madrid.
Cậu ta nói, lúc đó thực sự đã rơi hết nước mắt của cả đời này rồi, cho nên sau này cậu ta không cần phải rơi lệ nữa.
Cậu ta còn nói, cậu ta đem chuyện này nói cho tôi biết, là bởi vì cậu ta đã buông tha cho quá khứ rồi.
*** Lại thêm một nhân vật nữa ra đi…. ôi tôi buồn quá đi….Tiết soái ca a…Tiết tiểu chính thái a….chờ ta zới***
Chương 61: Giang Ly rất khác thường (1)
Gần đây Giang Ly rất không bình thường.
Hành tung của anh bắt đầu trở nên thần bí, buổi tối luôn luôn đến khuya mới về, mà khi trở về vẻ mặt luôn luôn mệt mỏi. Tôi hỏi anh làm sao vậy, anh chỉ dấu dấu diếm diếm trả lời qua loa, chỉ nói là công việc bận rộn.
Công việc bận rộn sao? Từ trước đến nay tôi chưa có thấy anh bận như thế bao giờ.
Hơn nữa, anh còn không cho tôi đưa cơm trưa đến cho anh, nói là sợ tôi mệt mỏi. Thiện tai, sao trước đây anh không sợ em mệt vậy?
Lúc nào tôi đưa ra câu hỏi như vậy, anh sẽ nói, công ty bây giờ tương đối bận, sợ tôi thêm phiền phức. Tôi đổ mồ hôi, đưa chút cơm thôi cũng khiến anh thêm phiền phức, chẳng lẽ lực phá hoại của tôi lớn đến vậy sao?
Những hành vi khác thường kiểu này của Giang Ly làm trong lòng tôi càng ngày càng bất an, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.
Tôi nói chuyện này với Hạp Tử, cô nàng liền thần thần bí bí rung đùi đắc ý nói: “Bệnh trạng kiểu này, 80% là ngoại tình rồi.”
Tôi rùng mình một cái, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống: “Không…Không thể nào…” Giang Ly tuy rằng thỉnh thoảng có hay bắt nạt tôi, nhưng mà nhìn qua cũng đâu phải loại người lăng nhăng chứ.
Hạp Tử trừng mắt nhìn tôi: “Tiểu Quan à, bà đừng nói với tôi là bà chưa từng nghĩ đến chuyện đó nha. Ngoại tình, chính là thiên tính của đàn ông, bà cứ trông nom anh ta cho cần thận.”
Tôi gãi gãi đầu: “Trông nom thế nào là được?” Anh ấy ngay cả cơm trưa cũng không cho tôi đưa tới, tôi làm sao mà trông nom anh được, nghĩ đến đây tôi thấy nhụt chí vô cùng.
Hạp Tử suy nghĩ một chút, nói: “Bà cứ quan sát vài ngày, nếu như còn có tình huống khác thường gì lập tức báo cáo cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ có biện pháp giúp bà.”
Tôi gật đầu như thật, cũng chỉ có thể làm vậy, Thật hy vọng Giang Ly không có tình huống gì khác thường, nhưng mà tôi lại mong anh có, như vậy tôi có thế tham gia điều tra…. Quả nhiên là ở chung với Giang Ly một chỗ đúng là gần mực thì đen, bây giờ tôi cũng thật là biến thái mà….
Lúc này, Hạp Tử nheo mắt lại, trên mặt hiện lên một tia hàn ý, nàng bóp chặt tay, nói: “Anh ta ấy, nếu như dám làm chuyện có lỗi với bà, bà đây trước tiêu diệt con hồ ly tinh kia, sau đó sẽ thiến tên kia nhà bà!”
Hạp Tử nói xong câu này, tôi liền đổ mồ hôi lạnh… Cô nàng hình như đối với mấy chuyện kiểu “Thiến” này có một niềm đam mê cuồng nhiệt thì phải, biến thái a biến thái!
Lại vài ngày trôi qua, khi tôi từ trên người Giang Ly ngửi thấy được một mùi nước hoa xa lạ, tôi cuối cùng cũng ngồi không yên.
Hạp Tử gần như rống lên bên cạnh lỗ tai tôi: “Quan Tiểu Yến, bà nếu không hành động thì cứ chờ bị chồng bỏ đi!”
Tôi xoa xoa lỗ tai, thấp giọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hạp Tử: “Thuê thám tử tư, trước phải bắt được tiểu tam đã!”
Tôi ngửa đầu nhìn trời, làm bộ làm tịch thở dài một hơi nói: “Quên đi, cứ để tôi kiêm nhiệm làm trinh thám đi.” Việc này mà để cho người khác biết tôi sẽ rất chật vật, ngay cả thám tử tử cũng không được.
Hạp Tử vỗ vỗ vai tôi, nghiêm nghị nói: “Yên tâm đi! Nhớ kỹ, trước đừng có đánh rắn động cỏ.”
Tôi trịnh trọng gật đầu, ghé vào trên vai cô nàng dụi dụi hai cái, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
….
Ánh nắng đầu xuân chiếu lên người có chút ấm áp, trước cổng trụ sở của xQ, một người phụ nữ đeo kính râm, ăn mặc cực kỳ buồn cười, lén lút đứng trước cửa nhìn ngó xung quanh, chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay, Bảo vệ trước cổng đã chú ý đến người này rất lâu, ông ta đại khái rất muốn tống cổ người phụ nữ này đi, đáng tiếc thực sự không tìm được lý do thích hợp. Vậy nên ông ta không thể làm gì khác ngoài việc đề cao cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn bà kia.
Người phụ nữ ăn mặc buồn cười kia chính là tôi.
Tôi bị chú bảo vệ trừng đến ngực có chút hoảng, cháu van chú, cháu đang theo dõi chồng mình mà, chuyện thiên kinh địa nghĩa như vậy, trừng cái gì mà trừng!
Tôi coi như không có chuyện phát hoảng trước mặt chú bảo vệ, nhìn đồng hồ đeo tay, Giang Ly lúc này chắc là đã tan tầm rồi chứ? Tôi chạy đến ven đường đón một chiếc xe taxi, tiến vào trong ngồi đợi một lúc, đã thấy chiếc BMWs hợm hĩnh của Giang Ly chậm rãi lướt qua.
Bác lái xe rất tự nhiên mà nhấn ga, chúng tôi liền theo đuôi chiếc xe của Giang Ly.
Tôi thật may mắn, tuy rằng không nhớ kỹ chiếc BMWs kia là loại nào, nhưng may mà nhớ rõ biển số xe của anh.
Tôi ở trên xe taxi, gọi điện cho Giang Ly. Tôi hỏi anh: “Giang Ly, anh bao giờ thì về vậy?”
Giang Ly dịu dàng trả lời: “Không phải đã nói với em rồi còn gì, tối nay có lẽ sẽ về muộn một chút, thế nào, nhớ anh rồi? ” Nửa câu sau mang theo ý cười.
Tôi rầu rầu không vui nói: “Anh còn chưa có tan tầm sao?”
Giang Ly: “Cái này, còn một chút chuyện phải làm, em tự ăn một mình đi, không phải chờ anh đâu.”
Tôi: “Vậy anh ăn cái gì?”
Giang Ly: “Anh tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi, không cần lo cho anh.”
Tôi: “Ừm.”
Giang Ly: “Quan Tiểu Yến.”
Tôi: “Sao?”
Giang Ly: “Em có nhớ anh không vậy?”
Tôi: “…”
Giang Ly: “Quan Tiểu Yến, anh rất nhớ em.”
Tôi: “Thôi…. Giang Ly, em đang xào rau, không nói chuyện với anh nữa.”
Tôi nói xong, cúp điện thoại.
Tôi tựa trên ghế, nhìn về chiếc xe trắng có rèm che đang chờ đèn xanh ở phía trước cách đó không xa, Giang Ly đang an vị ngồi bên trong. Anh nói anh nhớ tôi….
Tôi đột nhiên thấy chính mình thật nhàm chán, Giang Ly anh ấy có công việc bận rộn của mình, tôi làm sao vẫn có thể khiến anh vướng bận được? Thế nhưng, vừa nghĩ đến mùi nước hoa xa lạ trên người anh ngày hôm qua, tôi lại….
Tôi vô lực nhắm mắt lại, quên đi, sự thật ngay lập tức sẽ sáng tỏ. So với việc cả ngày chỉ biết nghi thần nghi quỷ như thế này, không bằng đi theo anh để mọi chuyện được rõ ràng.
Tôi nguyện ý tin vào những gì tận mắt mình nhìn thấy.
*** Bão nổi đê….gió giật đê…sấm chớp đi…hú hú ***
Chiếc xe của Giang Ly dừng lại ở bên ngoài một nhà hàng cao cấp. Tôi thanh toán tiền xe, vừa định bước xuống, lại chợt thấy một bóng người rất quen, bước đến đi cùng anh. Sau đó bọn họ cùng nhau bước vào trong nhà hàng.
Đó là một người phụ nữ…..
Trái tim tôi gần như ngừng đập, trong đầu trống rỗng. Giang Ly, phụ nữ, Giang Ly, phụ nữ, Giang Ly, phụ nữ….
Giang Ly anh… đang cùng một người phụ nữ khác hẹn hò sao?
Tôi cảm thấy tay chân lạnh lẽo, sức lực toàn thân đều như bị rút sạch
Bác lái xe đột nhiên lên tiếng: “Này, cô làm sao vậy?”
Tôi mờ mịt nhìn bác tài, lúc này ông ta lại nói tiếp: “Cô vấn còn muốn đi đâu sao, sao vẫn còn chưa xuống xe?”
Tôi đột nhiên hoang mang nhảy xuống xe, “Rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.
Tài xế quái lạ liếc mắt nhìn tôi, sau đó lái xe rời đi.
Lúc này trời đã sẩm tối, tôi đứng tại chỗ, trong lòng dâng lên một nỗi cô độc chưa từng có từ trước đến nay. Tôi nhìn về phía ngọn đèn sáng lung linh trong nhà hàng cách đó không xa, nơi đó có hai người đang hẹn hò, nhà hàng Pháp cao cấp này, bầu không khí thật đúng là lãng mạn.
Tôi hít sâu một hơi, cần thận đi về phía nhà hàng.
Khi tôi bước vào trong, lúc chạm phải khuôn mặt xinh đẹp tươi cười kia, tôi thật hy vọng bản thân mình cả đời này chưa từng bước vào đây,
Khuôn mặt tươi cười kia đã từng ngọt ngào cười nói với tôi: “Chị Tiểu Yến, chị thật tốt với em.”
Khuôn mặt tươi cười kia cũng từng lạnh lùng nói với tôi: “Quan Tiểu Yến, kỳ thực Vũ Tử Phi không thích hợp với chị.”
Khuôn mặt tươi cười kia còn từng hùng hồn nói với tôi: “Cô đã luôn miệng nói chúng ta là bạn bè, vậy tại sao không thể đem Vu Tử Phi tặng cho tôi?”
Đúng vậy, chủ nhân của khuôn mặt tươi cười kia, tên là Tuyết Hồng.
Tôi nhìn Tuyết Hồng cười khổ một tiếng, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, không thể buông tha, chân trời góc bể nơi đâu mới là nhà tôi đây…..
Tuyết Hồng bên kia dường như cũng nhìn thấy tôi, cô ta quay sang Giang Ly cười đến càng thêm chân thành tình tứ, lại còn quyến rũ trò chuyện với anh cái gì đó.
Tôi nhìn bóng lưng của Giang Ly, trong lòng phảng phất như bị một tảng đá lớn chèn ép, thở không nổi. Anh nói anh bận rộn nhiều việc, anh nói anh nhớ tôi rất nhiều…. Thời điểm anh nói những lời này… trong lòng anh, rốt cuộc đang nghĩ về ai.
Tôi cầm lấy di động, do dự thật lâu, nhắn cho Giang Ly một tin: Giang Ly, anh đang làm gì vậy?
Chỉ một lát sau, Giang Ly đã nhắn lại: Anh đang bận, ngoan, chờ anh về nhà về nhà với em.
Tôi nhìn mấy chữ đập vào mắt trên màn hình điện thoại di động, tuyệt vọng nhắm mắt lại, xoay người rời đi.
Đi ra khỏi nhà hàng một đoạn rất xa, di động của tôi đột nhiên rung lên, là tin nhắn. Tôi vừa có chút ảo não, lại vừa có chút khẩn trương, tâm tình cực kỳ phức tạp. Tôi mở tin nhắn, chỉ thấy một dãy số xa lạ, nội dung của tin nhắn đó là: Giang Ly đã không cần cô nữa rồi, tự giác một chút, rời xa anh ấy đi.
Trong lòng tôi trầm xuống, khuôn mặt xinh đẹp mà diêm dủa lẳng lơ lúc nãy lại xuất hiện trong đầu. Tôi run run nhắn lại: Cô là ai?
Một lúc sau, cô ta nhắn lại:  Cô đã biết rồi, cần gì phải hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm những chữ kia, do dự một lúc lâu, chỉ nhắn lại: Cô làm sao có thể biết số của tôi?
Kỳ thực vấn đề này hình như quá dư thừa? Tôi tự giễu cười. Quả nhiên, môt lát sau, cô ta nhắn lại: Còn có thể là ai, là ông xã yêu quý của cô đó.
Tôi cảm thấy đỉnh đầu như bị vật gì đó hung hăng đập vào, rất mạnh, rất đau. Tôi bóp bóp trán, buộc chính mình phải bình tĩnh lại. Sau đó tôi nhắn lại cho cô ta: Tôi sẽ cùng Giang Ly nói chuyện rõ ràng.
Một lát sau đó, cô ta nhắn lại: Tùy cô, dù sao có hỏi cũng là cô tự rước lấy nhục.
Tôi nhấn mấy chữ “Cô là đồ tiện nhân” trên khung soạn thảo mấy lần, sau đó kìm lòng cả nửa ngày, cuối cùng cũng ấn gửi đi. Sau đó tôi hít sâu một hơi, thuận tay ném luôn chiếc di động trên tay vào thùng rác, giờ thế gian đã được yên ổn.
Tôi vừa định rời đi, lại nghe thấy tiếng rung của di động trong thùng rác. Tôi do dự một lúc, rất không có cốt khí mà đào bới trong thùng rác, đem cái di động Giang Ly mua cho tôi kia bới lên, mở ra, sau đó tôi liền đọc được tin nhắn của cô ta.
Cô ta nói: Cô bại trong tay một kẻ tiện nhân.
Tôi ôm điện thoại di động, ngồi xổm ở ven đường khóc òa lên.
*** Cuối cũng truyện này cũng có một đứa để mềnh sỉ vả thỏa mái khửa khửa… bạn Khải với bạn Phong đi rồi, đang chán, tự  dưng lại lòi ra con nhỏ Tuyết Hồng tuyết xanh này…. đúng lúc mình đang cần xả xì trét hớ hớ ***
Bà xã, Theo anh về nhà đi ! Bà xã, Theo anh về nhà đi ! - Tửu Tiểu Thất