Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 794 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50-51-52
dit by LinhMaroon
Chương 50: Ngày đầu tiên làm nô lệ (1)
Vốn tôi cho rằng đêm hôm nay nhất định sẽ ngủ không yên, không ngờ rằng nửa đêm mơ hồ ngủ thiếp đi một mạch luôn, hơn nữa ngủ rất ngon lành, sáng hôm sau lúc Giang Ly đến gõ cửa, tôi mới rời giường.
Có lẽ là do đại não vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn lộn xộn, tôi mơ mơ màng màng xuống giường, đi mở cửa, sau đó thò đầu ra, lười biếng nói với Giang Ly: ‘Gõ cái gì mà gõ, không phải anh có chìa khóa sao?”
Giang Ly khẽ giật mình, lập tức nói: “Vậy lần sau tôi không gõ nữa.”
Tôi cảm thấy hình như mình lại phạm phải sai lầm rồi, vì vậy liền dùng sức lắc đầu nói: “Từ nay về sau không cho phép không được sự đồng ý mà tiến vào phòng của tôi!”
Giang Ly không gật cũng chả lắc.
Tôi lại bổ sung: “Còn nữa, tối hôm qua anh bị mộng du sao? Hơn nửa đêm chạy vào phòng tôi làm gì vậy?”
Giang Ly: “Chẳng qua là muốn xem cô có ngủ được hay không thôi.”
Tôi: “Sau đó thì sao?”
Giang Ly: “Lần đầu tiên cô chưa có ngủ, lần thứ hai với lần thứ ba cô ngủ say như lợn.”
Tôi phẫn nộ nhìn hắn, hoàn toàn không còn gì để nói, anh còn đến những ba lần.
Giang Ly chẳng thèm đếm xỉa đến sự tức giận của tôi, cực kỳ có lý nói: “Bằng không thì thế nào, còn muốn tôi cõng cô đi bệnh viện?”
Được rồi, Giang Ly hiếm khi lương tâm trỗi dậy, tôi nhẫn!
Kỳ thật cũng chẳng có gì hay mà phải tức giận. Bởi vì, đã đến Tết Nguyên Đán!
Nguyên Đán có ý nghĩa như thế nào? Trước ngày hôm qua, Nguyên Đán đối với tôi chỉ là mấy ngày nghỉ, chẳng khác lắm so với ngày Quốc Tế Lao Động hay Trung Thu, nhưng mà lễ Nguyên Đán năm nay sẽ trở thành một tết Nguyên Đán cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm, sẽ trở thành một tết Nguyên Đán được người ta ghi vào những trang sử chói lọi của Quan Tiểu Yến, sẽ là một Nguyên Đán thành công, một Nguyên Đán thắng lợi, một Nguyên Đán vang lên khúc ca vùng dậy của giai cấp nông nô….
Nói trắng ra là, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, Giang Ly người này, sắp bị tôi đem ra trưng dụng ba ngày… Nghĩ đến đây thôi tôi thật dị thường hưng phấn, huyết mạch phun trào, hận không thể đeo một cái xích lên trên cố Giang Ly mà lôi hắn ra ngoài dạo chơi. Dù thế nào, tôi – Quan Tiểu Yến, cũng có một ngày bắt nạt được Giang Ly!
Nghĩ đến đây, tôi lại đột nhiên cảm thấy, kỳ thật hôm qua mình bị Giang Ly bắt nạt cũng đáng giá, được rồi, tôi chính là người không có tiết tháo như vậy đấy…
Giang Ly cực kỳ có tính tự giác làm nô lệ, sáng sớm đã chuẩn bị bữa sáng lấy lòng, chờ tôi rời giường, phục vụ thực đúng lúc. Tôi ban thưởng cho Giang Ly một ánh mắt khích lệ, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng. Chẳng qua sau khi ăn xong tôi mới phát hiện một vấn đề thật kỳ quái, trên lòng bàn tay trái cùng tay phải của Giang Ly đều có dán một miếng băng urgo… Thiện tai, thằng nhóc này đang làm cái quỷ gì thế?
Tôi buông cái bánh bao xuống,cầm một tay của Giang Ly lên, đánh giá từ trong ra ngoài, kỳ quái nói: “Giang Ly, băng urgo của anh có phải là sắp hết hạn mà dùng không hết hay không?” Chẳng qua dùng không hết anh cũng có thể dán ở trên đầu, trên chân, trên cổ, dán trong lòng bàn tay… Thật đúng là có sáng tạo, quả nhiên biến thái chính là biến thái.
Giang Ly gạt tay tôi ra, nhàn nhạt nói: “Mắc mớ gì tới cô.”
Khốn thật, anh làm phản sao, dám nói chuyện với chủ nhân như vậy. Thế là tôi nhướn mày, cầm đũa ném lên mặt bàn, hung dữ nói: “Giang Ly, bây giờ anh chính là nô lệ, còn nói chuyện với chủ nhân như vậy, cẩn thận tôi khắc chữ trên mặt anh! ”
Giang Ly buồn bực không lên tiếng đập một quả trứng gà, bóc bóc lột lột sạch sẽ mới bỏ vào trong bát của tôi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, cười đến gọi là khuynh quốc khuynh thành, tôi cả kinh, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
Không ngờ tới mà không ngờ tới, Giang Ly bây giờ còn có thể gắn một từ “Xinh đẹp” lên trên… Tuy tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng mà nụ cười vừa rồi của hắn, xác thực như một khung cảnh mùa xuân rực rỡ tươi đẹp, làm cho người ta không khỏi ngừng thở, bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động.
“Chủ nhân, ăn trứng gà.” Giọng nói trầm ấm mà ôn nhu mềm mại như lụa chảy xuống.
Tôi bỗng chốc run lên, dụi dụi mắt, bắt buộc chính mình phải dời ánh mắt từ trên mặt Giang Ly đến trứng gà trong bát. Phải nhớ rằng, sắc đẹp dù đẹp đến mấy, cũng không thể no bụng được, tôi là một người rất thực tế.
Vì vậy tôi chọc trứng gà, hung hăng cắn một miếng.
….
*** “Chủ nhân, ăn trứng gà.” =)) cười chết ta ***
Trước kia tôi đối với mấy ngày nghỉ tết Nguyên Đán cũng không có sắp xếp gì. Vốn tôi chính là loại người không thích ra khỏi cửa, huống hồ tôi còn rất sợ lạnh, vì vậy tôi vốn định vào lễ Nguyên Đán sẽ dính ở trong nhà ăn no uống say đánh một giấc ngon lành, hưởng thụ cuộc sống của một bà địa chủ phong kiến một chút. Nhưng mà bây giờ không giống, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Bạn nói xem, khó khăn lắm Giang Ly mới để tôi chà đạp một lần, tôi nếu như không xách hắn ra ngoài chơi, thì thật là lãng phí tài nguyên.
Nhưng mà đi nơi nào bây giờ?
Lúc này, mỗ nô lệ hiến kế: “Đi trượt tuyết thế nào?”
Mỗ chủ nô gật đầu, kế này rất tốt, nhưng mà…. tôi không biết nha…
Mỗ nô lệ gõ đầu chủ nô: “Không biết thì học, ngu ngốc.”
Chủ nô trợn mắt nhìn, anh làm phản hả, sao có thể nói những lời như vậy!
Mỗ nô lệ vì vậy sửa lại thành gõ nhẹ, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu chủ nô, trong mắt hiện lên nhu tình có thể chảy ra nước: “Chủ nhân, tôi có thể dạy cô.”
Chủ nô…Ói ra…
Tuy tôi không biết trượt tuyết, cơ mà xét thấy tôi đây thông minh trời phú ( cái này có gọi là tự giễu không nhỉ..) phỏng chừng trượt tuyết cũng không phải chuyện gì quá khó khắn. Tôi đã chuẩn bị xong, Giang Ly đột nhiên lại nói: “Cô có ván trượt tuyết không? Cô có đồ trượt tuyết không? Cô đã đặt vé trước chưa?”
Tôi ngây ra, lắc đầu.
Giang Ly chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép lắc đầu: “Như vậy bây giờ cô đi, là đi đến ngắm cái cửa chính của khu trượt tuyết sao?”
Tôi uể oải gật đầu, lại lắc đầu.
Vì vậy, chủ nô bị nô lệ lôi đến trung tâm mua sắm.
Tôi nhìn Giang Ly đang đứng trước gương, càng xem càng không vừa mắt. Thiện tai, thằng nhóc này bình thường đã trưng ra một khuôn mặt đẹp đến bất thường tôi đã nhẫn lắm rồi, bình thường chỉ có thể cười nhạo hắn ở chỗ “không biết ăn diện” đầu tiên, bởi vì hắn thường xuyên chỉ tùy tiện mặc một bộ áo sơ mi quần jean, sau đó khoác lung tung một cái áo khoác lên là xong việc… Nhưng mà bây giờ?
Vì vậy, tôi đột nhiên phát hiện, thằng nhóc này không biết ăn diện chỗ nào chứ, hắn căn bản chính là chẳng thèm ăn diện!
Hắn lôi tôi dạo quanh trung tâm mua sắm hơn một giờ, đem đủ loại quần áo xỏ lên người tôi khoa tay múa chân, lúc thì nói cái áo khoác này màu sắc không hài hòa, lúc thì nói cái quần kia kiểu dáng chưa ổn, lúc lại nói bộ kia nhìn không tồi chút nào đáng tiếc cô gầy quá mặc không nổi… Lật bàn! Anh ấy, muốn cười nhạo thân hình của tôi cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?
Cuối cùng Giang Ly vỗ tay quyết định chọn một bộ, tôi mặc xong đứng trước gương uốn éo vài vòng, phát hiện đúng thật là không tồi chút nào, rất trẻ trung, rất có sức sống, hơn nữa lại nổi bật lên tư thế oai hùng mạnh mẽ của tôi, càng nói càng thêm tự kỷ, cùng với hình ảnh tôi trên tạp chí quảng cáo gần giống nhau.
Tôi đang muốn khích lệ Giang Ly vài câu, lại nghe thấy hắn nói với nhân viên cửa hàng: “Như bộ đồ này của cô ấy, chọn cho tôi một bộ kiểu nam.”
Đợi cho Giang Ly từ trong phòng thay đồ bước ra xong, tôi… bi phẫn!
Hắn ấy, từ đầu đến cuối đều là tôi thử quần áo, kết quả quần áo thử nghiệm trên người tôi xong mặc trên người hắn so với mặc trên người tôi đẹp mắt hơn gấp trăm lần. Bộ đồ này mặc trên người tôi cùng lắm chỉ là làm bộ làm tịch có chút sống động mà thôi, kết quả mặc trên người hắn, tất cả đều tản mát ra hơi thở vận động, hắn phảng phất như là một kiện tướng thể thao mình đầy kinh nghiệm, tôi thậm chí còn xuất hiện ảo giác, giống như đang nhìn thấy tư thế oai hùng lúc hắn lướt trên ván trượt tuyết.
Đừng chung với Giang Ly một chỗ, hắn chính là bạch mã anh tuấn, mà tôi, chính là một con chuột đầu đầy bụi đất.
Thế nên tôi chỉ có thèm muốn ghen ghét cùng với hối hận….
Trong gương Giang Ly phảng phất như cảm thấy ánh mắt tràn ngập địch ý của tôi, hắn nhìn về phía bên cạnh tôi, nhìn tôi mỉm cười. Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn a!
Tôi còn chưa nói gì, chỉ cảm thấy nhân viên bán hàng đứng bên cạnh lảo đảo một chút, sau đó cô nàng vịn vào giá áo, hai má ửng đỏ vẻ mặt mê đắm nhìn về phía Giang Ly.
Chủ nô… lại ói ra…
Ăn xong cơm trưa, tôi hỏi Giang Ly xem buổi chiều đi đâu, Giang Ly nói: “Chúng ta đi thăm mẹ vợ tôi đi.”
Tôi nghĩ cũng đúng, đã lâu rồi chưa có gặp mẹ tôi, rất nhớ bà. Thế nên gọi điện thoại cho bà, lão thái thái vừa nghe thấy chúng tôi muốn đi thăm bà, vui vẻ: “Vừa vặn mẹ đang muốn đi karaoke, hai đứa đi với mẹ đi.”
Tôi bình tĩnh gác điện thoại, đối với hành vi kiểu này của bà cho dù thấy kinh sợ nhưng không thể trách cứ. Dù nói mẹ tôi đã là một cụ bà sắp sáu mươi tuổi đến nơi, nhưng mà bà so với tôi điên khùng hơn rất nhiều, bây giờ những người trẻ tuổi thích chơi cái gì, bà cũng thích cái đó. Bà còn từng có một người bạn trên mạng mười tám tuổi, kết quá cả ngày bà đuổi theo đứa trẻ kia bắt người ta gọi bà là bà nội, về sau đứa bé kia dưới sự giận dữ mới đem bà quẳng vào sổ đen.
Nhìn xem, Tiếu Khinh Linh, trên thế giới này có thể chịu được mẹ, thì chỉ có con gái yêu của mẹ thôi.
*** Chap 50 roài bà con ơi…hix hix…sao mà nhanh thế cơ chứ…còn hơn 10 chap nữa thôi là hoàn rồi…ta là ta muốn kéo dài nó ra lắm ý *lăn lộn ăn vạ* hu hu…Ly ca của ta ***
Chương 51: Karaoke (1)
Hai giờ sau, tôi cùng với nô lệ mang theo một đống quà biếu đến gõ cửa nhà mẹ tôi. Ngoài quà biếu, chúng tôi còn vác theo cả đống trang bị trượt tuyết mới mua ngày hôm nay—– theo lời của mẹ tôi, muốn chúng tôi qua đêm luôn ở chỗ bà ngày hôm nay, cho nên để tránh cho hành trình ngày mai bị chậm trể nên phải mang luôn mấy thứ đó đến, ngày mai chỉ cần đến thẳng khu trượt tuyết là được. Vì vậy hôm nay chúng tôi chẳng khác nào như chim di cư đang chuyển nhà vậy.
Trên đường đi kTV*, tôi hỏi mẹ tôi, ngày mai có dự định gì, có muốn đi trượt tuyết cùng chúng tôi hay không.
*kTV- Karaoke TV: bợn nào hay coi phim hiện đại của Trung Quốc hay Hàn quốc thì biết
Mẹ tôi khoát khoát tay nói: “Không cần, mẹ bận chuyện khác rồi.”
Tôi bị vẻ mặt thần thần bí bí của mẹ tôi khiến cho chẳng hiểu ra làm sao: “Mẹ thì có chuyện gì? Hay là lại gặp bạn trên mạng?”
Mẹ tôi nheo mắt vùng vằng trả lời: “Không cần cô xen vào, dù sao cũng đâu phải việc của cô.”
Tôi than, hôm nay mấy người này làm sao đều quái lạ như vậy.
Kỳ thực tôi đối với việc đi K vẫn có tâm lý sợ hãi, nếu mà dùng một câu của Giang Ly để hình dung tài ca hát của tôi, thì chính là, người khác ca hát là ngẫu nhiên lạc giọng, còn tôi ca hát chính là ngẫu nhiên mới không bị lạc giọng. Mẹ của tôi thường xuyên chỉ hận không rèn sắt thành thép mà vỗ đầu tôi, cám thán rằng một người trời sinh ca sĩ như bà làm sao lại có thể sinh ra một đứa con gái ngay cả ngũ âm* cũng không được đầy đủ như vậy. Tuy rằng đối với hình tượng “trời sinh ca sĩ” này có vài phần hoài nghi, nhưng mà xét thấy việc tôi chính xác là ngũ âm có phần không được đầy đủ cũng có chút quá đáng, cho nên tôi cũng không có vạch trần bà.
*Ngũ âm: năm bậc âm giai cổ bao gồm cung, thương, dốc, chủy, vũ tương ứng với do, re, mi, sol, la.
Nhưng mà hôm nay, tôi chẳng có gì phải lo lắng. Sợ cái gì, mẹ tôi mà bắt nạt tôi, tôi sẽ bắt nạt lại Giang Ly, ai bảo hắn là nô lệ của tôi chứ!
Thế nên chúng tôi tiến vào phòng kTV, tôi đá Giang Ly đi chọn bài, sau đó ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi, rót nước cầm micro cho bà, hầu hạ khiến bà vô cùng thoải mái.
Mẹ tôi dưới sự phục vụ của con gái và con rể, lần lượt hát <Phương Đồng Hồng>, <Hát khúc sơn ca cho Đảng nghe>, < Thập tống Hồng quân> toàn những ca khúc cách mạng kinh điển, tôi ngồi một bên nghe mà tóc trên đầu đã dừng thẳng hết cả lên. Tuy rằng những bài này lần nào đi K bà cũng chọn, nhưng mà cho dù tôi đã nghe nhiều lần như vậy cũng vẫn không sinh ra kháng thể được, lần nào cũng nghe đến rùng cả mình. Cũng không phải là bảo những bài này khó nghe, chỉ là, ách, chỉ cần mẹ tôi hát những bài này, trong đầu tôi sẽ nhảy ra một hỉnh ảnh Tiếu Khinh Linh mặc một chiếc áo bông bẩn bẩn, trên đầu buộc hai bím tóc như hai cái sừng trâu, bạn nói có 囧 hay không 囧?
Mẹ tôi hát hò quá chuyên tâm, không có phát hiện thấy sự co giật của tôi, Giang Ly thì ngược lại, quay đầu nhìn tôi một cái, lại còn nhịn không được cười gian. Tôi tức quá a, thằng nhóc này nhất định là đang vui vẻ khi người gặp họa mà! Vậy nên tôi cầm lấy một cái micro khác, nói với Giang Ly: “Anh, đi lấy một ly nước chanh cho tôi!”
Giang Ly bèn xám xịt tuân lệnh. Tôi đang đắc ý, đột nhiên mẹ tôi giơ cái mic gõ cốp một phát lên đầu tôi, vừa gõ vừa quát: “Con bé này! Giang Ly, con đừng có mà nuông chiều nó quá!”
Tôi ôm đầu quay lại oan ức nhìn mẹ tôi, lão nhân gia ngài thì biết cái gì chứ! Con đã bị hắn áp bức nửa năm rồi, vất vả lắm mới có cơ hội hung hăng trả lại, lần này vẫn là dùng thân thể để đổi lấy đó (này!)….
Giang Ly cười ha hả mà cầm cốc nước chanh đặt trước mặt tôi, nói với mẹ tôi: “Mẹ, Tiểu Yến chẳng qua là nói đùa với con thôi.”
“Giang Ly, con không cần bao che cho nó, con mẹ mẹ biết chứ. “Mẹ tôi nói, còn chưa hết giận, lại gõ đầu tôi một cái.
Tôi ôm đầu bi phẫn nói: “Mẹ, mẹ đừng gõ, gõ đầu sẽ biến thành ngu đấy.”
Mẹ tôi lại nói: “Con đã ngu sẵn rồi, có ngu thêm tí nữa cũng chẳng sao.”
Thiện tai, tôi lại bắt đầu hoài nghi rốt cuộc tôi có phải con gái ruột của bà hay không vậy.
Tôi nhìn sang nô lệ của tôi, hy vọng hắn có thể giúp tôi nói vài câu. Đáng tiếc chính là, vẻ mặt hắn lúc này… biểu lộ sự đồng ý, thể nên tôi lại tiếp tục bi phẫn.
Tôi cho rằng Giang Ly sẽ phụ họa mẹ tôi, mượn cơ hội cười nhạo tôi một chút, ai ngờ, hắn lại nói: “Kỳ thật ngu cũng có chỗ hay của ngu.”
Cái này gọi là gì, vừa đấm vừa xoa? Tôi liếc mắt một cái như dao xẹt qua chỗ hắn, bày ra dáng vẻ ngông nghênh vênh váo hung hăng của chủ nô, nói với Giang Ly: “Anh biến qua một bên hóng mát cho tôi, trong này có chỗ cho anh nói chuyện sao! “
Tôi vừa dứt lời, mẹ tôi lại bốp một cái đập lên đầu tôi: “Sao lại nói mấy câu như vậy! Giang Ly, con đừng để ý nó, đến đây hát.” Mẹ tôi nói, lại chỉ chỉ tôi, “Cô! Đi chọn bài!”
Tôi không còn lời nào để hỏi trời cao, chỉ có nước mắt tuôn thành dòng. Tôi xem như đã nhìn ra, có mẹ tôi làm chỗ dựa, cho dù tôi có muốn bắt nạt Giang Ly, cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Tôi hỏi Giang Ly chọn bài nào, hắn đáp: “Trừ Châu Kiệt Luân ra, bài nào cũng được.”
Thế nên tôi bèn chọn một đống bài của Châu Kiệt Luân, sau đó lại chạy về ngồi bên cạnh mẹ tôi.
Giang Ly nghiêng đầu nhìn tôi, đắc ý cười cười nói: “Thật ra tôi rất thích hát nhạc của Châu Kiệt Luân.”
Tôi …Tôi bi phẫn lần thứ n! Thằng nhóc này quá gian trá, hắn biết thừa tôi sẽ cố ý chọn bài hắn không thích, cho nên hắn mới nói hắn không thích Châu Kiệt Luân, nhưng thực ra là thích!
Vì sao cuối cùng tôi vẫn mắc mưu của hắn, đây rốt cuộc là vì sao…
Lúc này mẹ tôi hoàn toàn vui sướng khi người gặp họa nhìn tôi, vẻ mặt, chẳng khác nào đang nói: thấy ngu chưa? mắc lừa chưa?
Trong lòng tôi có một thanh âm yếu ớt quanh quẩn: kỳ thật không phải là tôi ngu, mà là Giang Ly quá giảo hoạt…
Tôi vẫn đang đắm chìm trong bi phẫn, còn chưa có hoàn hồn lại, Giang Ly đã bắt đầu hát. Thế nên tôi…càng thêm bi phẫn liên tục….
*** Giang ca thích Châu Kiệt Luân nha, ta cũng thích, hắc hắc, Tiểu Yến vẫn chưa hết ngu, lại để anh ý xỏ mũi roài, chủ nô thì chủ nô, vẫn cứ bị bắt nạt như thường ) ***
Tôi không tài nào hiểu nổi, vì sao ông trời cái gì cũng đem cho hắn hết? Vẻ ngoài đẹp mắt, dáng người lại chuẩn, còn có một quả đại não hơi bị thông minh một cách quá đáng, ngoại trừ mấy thức đó ra còn có một đống những cái linh tinh gì đó, như là đầu tư cổ phiếu, diệt virus máy tính, còn có thể giúp tôi trộm tài khoản ( trộm lại của chính mình). Hơn nữa cuộc sống của hắn đặc biệt khỏe mạnh, không có đam mê bất lương, thưởng thức lại tốt, có vẻ như giống một kiện tướng thể dục thể thao…
Sau đó bây giờ, tôi lại phát hiện, thằng nhóc này ca hát lại cũng có thể dễ nghe đến như vậy!
Giang Ly hát bài đầu tiên là < Sứ Thanh Hoa>, giọng của hắn vốn đã trầm thấp, sau khi hát bài này lại sinh ra một loại hương vị cô độc, làm cho trong lòng người ta đều có chút thê lương cùng phiền muộn theo. Trước kia tôi từng nghe < Sứ Thanh Hoa> vô số lần, lần nào cũng đều cảm thấy êm tai, nhưng cụ thể là êm tai ở đâu thì không rõ ràng lắm. Hôm nay bên tai nghe Giang Ly hát, trước mắt lại nhìn MV kia, không biết làm sao đột nhiên thấy buồn bã.
Vì sao hai người bọn họ không thể cùng một chỗ,, vì sao cứ hết lần này đến lần khác để vuột mất, vì sao sứ Thanh Hoa đẹp như vậy, bài hát này hay như vậy, tôi lại nghe có điểm muốn khóc…
Khi tôi còn đắm chìm trong rung động của bài <Sứ Thanh Hoa>. mẹ tôi và Giang Ly đã cùng nhau hợp xướng bài <Xa ngàn dặm>
Lần này giọng hát của Giang Ly có chút thanh lạnh, lúc hát đến câu “Đưa người rời đi”. hắn có vẻ có một chút không muốn, lại có chút quyết tuyệt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên phức tạp, tôi quay mặt nhìn dáng vẻ xuất thần của hắn, không khỏi đối với hắn sùng bái. Giang Ly thực ra mới chính là “Trời sinh ca sĩ” kia ấy?
Hát xong < Xa ngàn dặm> mẹ tôi lại cầm đầu vỗ tay, bà tán thưởng nhìn Giang Ly, sau đó lại khinh bỉ nhìn tôi, cuối cùng lắc đầu một cái.
Mồ hôi tôi tuôn như thác, đầy chính là kỳ thị trắng trợn mà! Vì vậy tôi nghĩa vô phản cố vơ lấy micro, quyết định hát chung với Giang Ly bài kế tiếp, < Biển San Hô >.
Rất nhanh tôi đã phát hiện ra quả thực tôi đang tự tìm đường chết. Tốt xấu gì cũng là hát đôi, tôi nếu từ bên ngoài tìm đại người nào đó phá cổ họng hát chung với tôi, có lẽ mọi người sẽ không biết tôi hát lạc điệu. Nhưng bây giờ thì sao, bây giờ là Giang Ly a!
Tôi run rẩy cầm mic, sợ hãi nhìn qua Giang Ly. Giờ hối hận cũng đã muộn, tới luôn đi. Mục tiêu bây giờ của tôi là, không chỉ có chính mình lạc giọng, phải tranh thủ lôi Giang Ly hát sai nhạc theo.
Tôi hát <Biển San Hô> chẳng khác hát rap tí nào, đáng tiếc bản sắc diễn xuất của tôi cũng không kéo Giang Ly lạc điệu theo được, cái này ít nhiều làm cho tôi có chút tiếc nuối. Nhưng mà tôi cảm thấy hôm nay mình múa máy cũng không tồi, so với mình trước kia, mạnh hơn nhiều, tuy rằng tôi vẫn hát sai nhạc như cũ, nhưng ít ra cũng hát đúng nhịp… Tôi chết cũng không thừa nhận tiến bộ của tôi là nhờ có Giang Ly.
Khi hát đến đoạn “Xoay người rời đi, chia tay nói không nên lời,” không hiểu ma xui qủy khiến thế nào tôi lại quay đầu nhìn về phía Giang Ly. Không ngờ Giang Ly đã nhìn tôi từ bao giờ, dưới ánh sáng của ngọn đèn mờ ảo trong phòng, đôi mắt Giang Ly sáng như ánh sao. Chỉ là trong cặp mắt kia tựa hồ như có một loại cảm xúc rất khó tả, khiến cho tôi có chút không biết làm sao. Trong lòng tôi chợt thấy buồn bực, nghiêng đầu đi không thèm nhìn hắn.
Lúc này, mẹ tôi lại vỗ vỗ vai tôi, nhắc nhở: “Con gái à, con hát sai lời rồi.”
Giang Ly lại hát thêm vài bài nữa, đều là của Châu Kiệt Luân, hơn nữa đều rất thương cảm. Tôi cảm thấy hôm nay mình thật là chẳng hiểu bị làm sao, giống như bị trúng tà vậy, nghe tất cả những mất mát, phiền muộn, tiếc nuối… các loại tâm trạng trong giọng hát của hắn, trong lòng ngày càng khó chịu, trước kia nghe những bài này xong cũng đâu có cảm giác này chứ.
Vì vậy tôi buồn bực chỉ trích Giang Ly: “Giang Ly, anh hát mấy bài kiểu gì vậy, chẳng khác nào oán phụ!”
Giang Ly im lặng một hồi, giương mắt nhìn tôi, giọng nói có chút ủy khuất: “Mấy bài này đều là em chọn mà.”
Tôi: “….”
Cũng may bài tiếp theo giải vây cho tôi, < Hãy nghe lời mẹ >, bài này không buồn, lại còn có thể vỗ mông ngựa mẹ tôi.
Giọng hát trầm thấp của Giang Ly lại tràn ngập trong phòng, tôi nghe đến như si như dại.
“Nghe lời mẹ nói đừng để mẹ tổn thương
Phải mau mau lớn lên mới có thể bảo vệ mẹ
Mái tóc bạc đẹp đẽ nảy mầm trong hạnh phúc
Phép màu của thiên sứ sưởi ấm trong sự hiền từ…”
Tôi ngã vào trong lòng mẹ tôi, chân chó cười nói: “Mẹ, con nhất định sẽ nghe lời mẹ nói!”
Mẹ tôi xoa đầu tôi, tâm tình vui vẻ: “Thật sao?”
Tôi dùng sức gật đầu, một bên còn khoác lấy cánh tay của mẹ tôi: “Đó là đương nhiên, mẹ là mẹ ruột của con mà.” Tuy rằng đôi lúc tôi có hoài nghi một tý…
Thế nên mẹ của tôi bèn nói: “Mẹ muốn có cháu ngoại.”
Tôi: “…”
*** Trên đời này trừ bỏ nấu ăn ra anh còn cái gì không giỏi nữa không vậy -___- anh cứ như thế thì em làm sao mà nhìn mấy thằng con trai xung quanh bằng ánh mắt bình thường được a a a a a a ***
Chương 52: Trượt tuyết (1)
Ăn xong cơm tối, chúng tôi một nhà ba người ( câu này làm sao lại thiếu tự nhiên đến như vậy) ngồi trước TV xem chương trình giải trí. Giang Ly cực không thích xem chương trình giải trí, trước kia hai chúng tôi thường xuyên tranh giành cái TV. Chẳng qua hôm nay hắn không dám, bởi vì mẹ tôi cũng thích xem chương trình giải trí.
Bởi vì hôm nay mẹ tôi cực kỳ thiên vị Giang Ly, điều này làm cho trong lòng tôi rất không thoải mái, thế nên tôi tính toán xem có nên bôi nhọ Giang Ly một tí hay không, vì thế, tôi dựa vào vai mẹ tôi, vừa xem TV vừa nói: “Mẹ, Giang Ly toàn nói chương trình giải trí chẳng có gì hay mà xem, mẹ nói con người anh ấy có phải có vấn đề hay không.”
Mẹ tôi đang bị người dẫn chương trình chọc cho cười ha hả không ngừng, nghe thấy lời tôi nói, bà một tay đem đầu tôi đẩy ra, nói: “Cô thích cái gì, người khác không nhất định phải thích theo cô, bình thường mẹ dạy cô như thế nào, làm sao lại càng ngày lại càng chữ thầy trả thầy thế?”
Tôi xoa xoa đầu, không phục, bèn tiếp tục tựa vào lưng bà, tiếp tục mách lẻo: “Giang Ly còn nói, xem nhiều mấy cái này, sẽ càng ngày càng ngu.”
Mẹ của tôi lại xách tôi lên đẩy về phía Giang Ly, giúp Giang Ly giải thích: “Ý của nó là, xem những cái này, sẽ làm cho những người đã ngu rồi càng ngu thêm.”
Tôi ngồi xuống muốn tranh luận cùng mẹ tôi, không thể bắt nạt người ta như thế được, lại còn bắt nạt con gái của bà nữa chứ! Mà đã bắt nạt con gái bà chưa tính, còn che chở con rể của bà!
Mẹ tôi lại nhanh tay lẹ mắt còn không đợi tôi mở miệng, lại quăng tôi đẩy lên người Giang Ly, bạo hành xong còn dương dương tự đắc nói: “Đừng có mà quấn quít lấy mẹ như thế, nghĩa vụ của mẹ là nuôi dưỡng cô đến năm mười tám tuổi là chấm dứt, bây giờ người nuôi cô là Giang Ly!”
Thiện tai, là tôi nuôi hắn mới đúng! Hắn mỗi ngày đều ăn cơm tôi nấu, mặc quần áo tôi giặt!
Tôi vừa định nói chuyện, lại bị Giang Ly túm lấy bả vai kéo vào trong ngực, cánh tay của hắn rất có lực, làm cho tôi nhúc nhích không được. Tôi cứ như vậy bị hắn siết chặt lấy, tựa trên ngực của hắn. Tôi cực kỳ phẫn nộ, hắn rõ ràng là nô lệ của tôi cơ mà, hắn làm phản sao! Nhưng mà đang ở trước mặt mẹ tôi, tôi lại không tiện hành động, dù sao cho dù tôi thực sự hành động, kẻ không may nhất định cũng vẫn là tôi.
Giang Ly ôm lấy tôi, cằm thân mật cọ vào đầu của tôi, sau đó tôi chợt nghe thấy hắn hàm chứa chút ý cười nói với mẹ tôi: “Con chỉ ngẫu nhiên nói đùa với Tiểu Yến một chút, không ngờ cô ấy vẫn nhớ rõ.”
Tôi cáu, ngẫu nhiên đùa một chút? Bà đây ít nhất mỗi ngày cuối tuần đều nghe một lần!
Tôi lại vùng vẫy hai cái, Giang Ly cuối cùng cũng thả tôi ra. Tôi dựa vào ghế sô pha, vò vò đầu, tức giận trừng hắn. Giang Ly lại thản nhiên tự đắc cười cười, giống như là không phải tôi đang trừng hắn, mà là đang dụ dỗ hắn vậy… Khốn thật mà tôi, tôi làm sao lại nghĩ đến cái từ “dụ dỗ” này được, thật là quái lạ, muốn nói “dụ dỗ” thì cũng phải là Vương Khải hay Tiết Vân Phong đi “dụ dỗ” chứ!
Tôi lắc lắc đầu, thế giới này thật sự là càng ngày càng quái dị.
….
Buổi tối lúc sắp đi ngủ, tôi ôm lấy cổ mẹ tôi, cười hì hì nói: “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.”
Mẹ tôi bực mình đẩy tôi ra: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy?”
Tôi không chịu buông tha ở bên cạnh bà cọ rồi cọ, hệt như một con chó Nhật làm nũng: “Mẹ con muốn ngủ cùng mẹ mà, đã lâu lắm rồi con không ngủ cùng mẹ…”
Mẹ tôi ngáp một cái, không đếm xỉa đến tôi.
Lúc này, Giang Ly phát huy tác dụng nô lệ của hắn: “Mẹ, Tiếu Yến nhớ mẹ, để cô ấy ngủ với mẹ đi.” Hắn nói, dừng lại một chút, còn nói thêm, “dù sao bọn con còn nhiều cơ hội ở cùng nhau.”
Thế nên mẹ của tôi vui vẻ đáp ứng.
Thiện tai, đãi ngộ khác biệt, tiêu chuẩn khác nhau! Tôi đi theo sau mẹ tôi, quay đầu phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Ly.
Tôi dang tay dang chân chổng vó ngã xuống giường, mẹ tôi lại bốp một cái chụp lên đầu tôi, dùng giọng nói hết sức nghiêm túc nói với tôi: “Nói, có phải con cãi nhau với Giang Ly đúng không?”
Tôi xoa xoa đầu, ủy khuất đáp: “Đâu có ạ…”
Mẹ tôi thở dài thật sâu, nói: “Tiếu Yến à, con cũng đã lớn rồi, mẹ đây cùng hy vọng con đừng để lại vuột mất Giang Ly.”
Tôi ha ha cười khúc khích nói: “Mẹ, mẹ lo nghĩ nhiều quá.”
Mẹ tôi trừng mắt liếc tôi một cái: “Là chính con không biết thế nào quý trọng, Giang Ly nó đối với con thực sự là quá tốt.”
Mẹ à, mẹ đâu biết tình hình bây giờ, hôm nay hắn là nô lệ của con, hắn dám không đối tốt với con sao.
Mẹ tôi thấy tôi không nói lời nào, lại nói thêm: “Phụ nữ ấy, tìm được một người đàn ông có thể sống cả đời với mình không dễ dàng, nha đầu nhà cô, còn không biết thương tiếc Giang Ly.”
Tôi chui đầu chôn ở trong chăn, vẫn không nói lời nào. “Cả đời” luận của mẹ tôi kích thích đến tôi, nói thật, tôi thực chưa có nghĩ đến chuyện sẽ phải sống cả đời với Giang Ly. Trước kia cũng ngốc nghếch nghĩ đến sẽ cùng Vu Tử Phi sống cả đời, kết quả thì sao? Bây giờ tôi và Giang Ly ở chung một chỗ, trên cơ bản chính là được ngày nào hay ngày ấy, nếu quả thật cứ sống như vậy cả đời? Hình như cũng không phải chuyện gì xấu… Nhưng mà vì sao trong lòng tôi lại có chút trống trải?
*** Mẹ chị Yến thật là super vô đối >___<, chẳng trách chị n*u như vậy, hóa ra là do bị bạo lực gia đình lâu ngày mà thành ) ***
Sáng sớm, đã không thấy tăm hơi của mẹ tôi. Tôi thật sự rất ngạc nhiên, bà nóng vội như vậy, rốt cuộc có chuyện gì, nhưng mà bà cụ vẫn cắn chặt răng không chịu nói gì.
Tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, tôi cùng với nô lệ thắng tiến đến khu trượt tuyết.
Giang Ly thích trượt một ván, tôi cảm thấy đây nhất định là do một ván thì có vẻ đẹp hơn ngầu hơn, có thể thấy người như Giang Ly thật đúng là rỗi hơi.
Đương nhiên tôi thì một ván hay hai ván thì cũng chẳng thành vấn đề —– dù sao cũng đâu có biết trượt. Nhưng mà Giang Ly đã đồng ý sẽ dạy tôi, đương nhiên tôi cũng phải trượt một ván.
Tôi dẫm lên ván trượt tuyết, cảm thấy hai chân mình giống như bị trói chặt, giống như nhúc nhích một chút sẽ té ngã, vì vật tôi không dám ngọ nguậy tí nào, ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Sau đó Giang Ly không tiếng động đẩy tôi một cái…
Nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là như tên bắn ra khỏi cung vậy, “Rẹt” một cái đã đi ra ngoài… Tuy tôi không có khoa trương như tên bắn, nhưng cũng đủ để gió quất vào mặt, huống hồ tôi đã ở trên dưới sườn núi, càng đi xuống trượt càng nhanh. Tôi sợ tới mức hoảng loạng, giang hai cánh tay khua loạn lên, vừa nhoài về phía sau, hy vọng có thể giám bớt tốc độ một chút, đáng tiếc một chút cũng không có tác dụng. Tôi thấy mình như đang ngồi trên một chiếc ô tô không người lái không khống chế được, lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố.
Thế nên sự cố thật sự xảy ra.
Ngay tại lúc tôi đang giương nanh múa vuốt, trái xoay phải chuyển, liền mất thăng bằng một cái, “Oạch” một tiếng ngã trên tuyết. Tuy không đến mức bị thương, nhưng mà… đau mông quá đi!
Giang Ly giẫm lên ván trượt, thoải mái nhàn nhã trượt tới. Đường trượt của hắn trên cơ bản chính là hình chữ S, trái ngoặt phải ngoặt, đáng tiếc chính là hắn không có ngã. Tôi vừa nhìn thấy cái bản mặt ung dung bình tĩnh của hắn, liền tức chết đi được.
Giang Ly cười tủm tỉm xoay người kéo tôi, sau khi tôi bắt lấy tay hắn đứng lên xong, thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên bỗng chốc đổ nhào vào người hắn. Giang Ly không phòng bị, oanh oanh liệt liệt ngã về phía sau, đương nhiên, hắn cũng không quên kéo tôi cùng ngã.
Tôi đè trên người Giang Ly, bóp cổ hắn, hung dữ nói: “Anh làm phản, tại sao đánh lén tôi!”
Giang Ly không hề phản kháng mặc tôi ức hiếp, trên mặt còn phủ lên nét vui vẻ như có như không. Lúc này vẻ mặt của hắn không có sự sắc bén cùng với lạnh như băng như hồi trước, ngược lại còn có một tia nhu hòa. Ánh nắng mặt trời mùa đông còn lộ ra một chút trong trẻo hơi lành lạnh, nhưng mà chiếu lên trên lông mi thật dài của hắn, lại làm cho người ta cảm thấy có một thứ tình cảm ấm áp chậm rãi lướt qua. Tôi bị dáng vẻ giả nhân giả nghĩa này của hắn lừa gạt, chậm rãi nới lỏng tay.
Giang Ly vẫn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất như cũ, ung dung mỉm cười, nói: “Tôi chẳng qua chỉ muốn xem cảm giác thăng bằng của cô thế nào.” Vừa nói chuyện, lông mi còn run run nhè nhẹ.
Tôi bị lông mi thật dài dưới ánh mặt trời hấp dẫn, ma xui quỷ khiến vươn tay gẩy gẩy. Lúc này tôi đang đeo một cái găng tay thật dày, trên găng tay còn dính tuyết. Giang Ly hình như bị tôi dọa cho hoảng sợ, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, né tránh cái găng tay của tôi, trầm giọng nói: “Quan Tiểu Yến, đừng có quậy.” Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, tôi lại cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo một loại vui vẻ như có như không,
Tôi phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng thu tay về, nghiêm trang nói: “Như vậy… Anh cảm thấy cảm giác thăng bằng của tôi thế nào?’
Giang Ly mỉm cười: “Cũng không tệ lắm.”
Tôi được hắn khen cực kỳ vui vẻ, quyết định không so đo chuyện hắn đánh lén tôi nữa. Đang tiếc lúc này Giang Ly lại nói thêm một câu: “Đại não không được, tiểu não cũng phải được một chút chứ.”
Tôi vừa cố hết sức đứng dậy, thiếu chút nữa vì những lời này của hắn mà té ngã xuống lần nữa.
Tiếc rằng tôi không có cách nào gây khó dễ cho hắn… nhìn trời…trên thế giời này luôn có vài tên biến thái, cả đại não lẫn tiểu não đều được, giống như cái tên trước mặt tôi đây này.
Lúc này Giang Ly cũng đứng lên… Tôi cự tuyệt thừa nhận hắn ngay cả động tác đứng dậy cũng rất tuấn tú = =.
Giang Ly phủi phủi tuyết trên người và trên đầu tôi rồi mới lên tiếng: “Được rồi, chúng ta bắt đầu học.”
Giang Ly bắt đầu hành động, đứng trên sườn núi phủ tuyết, bí hiểm nói: “Vừa rồi sau khi cô trượt xuống, phạm phải một sai lầm cực kỳ phổ biến, đó chính là liều mạng muốn dừng lại, kỳ thật nếu như cô chuẩn bị đúng tư thế đi thẳng về phía trước, có thể trượt rất tốt, trên thế giới này luôn có những việc, một khi đã bắt đầu, thì không thể nào dừng lại được, không thể vãn hồi, ví dụ như trượt tuyết, lại ví dụ như…”
Tôi gãi gãi đầu, cái hiểu cái không: “Lại ví dụ như cái gì?”
Giang Ly cũng không trả lời, bày ra một cái mặt cười có vẻ hơi miễn cưỡng: “Cô đoán xem.”
Tôi đoán cái lông!
Tuy có bất mãn, nhưng mà tôi vẫn rất quan tâm đến những gì Giang Ly nói: “Giang Ly anh cười không được thì đừng miễn cưỡng, không ai quy định nô lệ nhất định phải cười với chủ nô.”
Giang Ly lảo đảo một chút, thiếu chút nữa không đứng vững, vì vậy tôi phát hiện có lẽ kỹ năng trượt tuyết của hắn, có lẽ, có vẻ như không ….
*** Hờ hờ…cả nhà biết chap sau tên gì hôn, hắc hắc, tên em nó là: “Giang Ly, anh đẹp trai quá đi.” ***
Bà xã, Theo anh về nhà đi ! Bà xã, Theo anh về nhà đi ! - Tửu Tiểu Thất