Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 794 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25-26-27
hương 25: Im lặng nha im lặng (1)
Tôi vừa mới bước vào cửa công ty, đã có người gọi tôi từ phía sau. Nhìn lại, thì ra là Lý Mẫn. Tôi đứng lại chờ cô ta, mà đằng sau cô ta, lập tức xuất hiện bóng dáng của kẻ mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.
Tôi theo lời Giang Ly nói, ổn định vị trí, hết xúc lạnh lùng mà liếc nhìn qua Vu Tử Phi một cái, sau đó cùng Lý Mẫn sóng vai bước về phía thang máy.
Lý Mẫn không có nhận ra đằng sau có người, cũng không phát hiện ra sự khác thường của tôi, bởi vì tất cả tinh lực của cô ta đều đã tập chung tại mấy chuyện bát quái rồi.
Lý Mẫn bước theo tôi, ái muội cười nói: “Quan thư ký, người vừa rồi đưa cô đi làm là bạn trai cô?”
Tôi cười cười, đáp: “Là ông xã.”
Lý Mẫn chớp chớp đôi mắt to, trên mặt có chút hâm mộ: “Xe của ông xã cô thật là đẹp nha.”
Tôi lễ phép mà cười cười: “Chắc là vậy.” Nói thật, tôi cũng không có nhìn kỹ xe của hắn lắm, chỉ biết đó là một chiếc BMW, màu trắng. Bởi vì đó là một chiếc xe khá hợm hĩnh, cho nên lúc đầu tôi kết luận, Giang Ly vốn là một kẻ hợm hĩnh. Sau đó mới phát hiện, hắn so với một kẻ hợm hĩnh còn khó hầu hạ hơn.
Lý Mẫn cười nói: “Ông xã nhà cô tốt với cô thiệt nha.”
Đùa hay sao, hắn mà tốt với tôi? Cô mà biết hắn đã làm cái gì với tôi, không chừng cô sẽ đem những lời này nuốt trở lại!
Đương nhiên là, nghĩ đến phía sau chúng tôi còn có một cặp mắt phức tạp đang nhìn, hơn nữa tôi cũng thực sự không có can đảm nói xấu Giang Ly sau lưng hắn (mặc dù cái này cũng không tính là nói xấu), nhưng Giang Ly là một tên biến thái, hắn mà biết, không biết sẽ bắt nạt tôi như thế nào. Vì vậy, tôi thản nhiên nở một nụ cười nói: “Đấy là nghĩa vụ của anh ấy.” Muốn bốc phét, kỳ thực tôi còn có vẻ lành nghề.
Nói đến đây, ánh mắt Lý Mẫn nhìn tôi đã có chút sùng bái rồi….
Ba người chúng tôi cùng bước vào thang máy. Trong thang máy, tôi từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt, đến liếc cũng không thèm nhìn Vu Tử Phi một cái, mà vô cùng bình tĩnh cùng Lý Mẫn nói chuyện. Giang Ly nói, thua người chứ không thua trận, nhất định phải dùng khí thế để áp đảo quân địch!
Tôi phát hiện Giang Ly nghiễm nhiên trở thành quân sư quạt mo của tôi, mặc dù tâm lý hắn có chút biến thái, nhưng chỉ số thông minh thì không cần phải bàn.
Từ trong thang máy bước ra, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bất luận nói thế nào, hôm nay không có mất mặt. Đây là lần đầu tiên sau bốn năm tôi cùng Vu Tử Phi chia tay.
…..
Hôm nay cấp trên của tôi thoạt nhìn rất mệt mỏi, chắc là tối qua vận động quá mức rồi!
Vương Khải nhìn thấy tôi,  tinh thần cũng lên cao một chút chào hỏi với tôi, sau đó lại hỏi: “Cô có khỏe không?”
Tôi bị câu hỏi của hắn làm cho chẳng hiểu làm sao: “Tôi có gì không khỏe sao?”
Vương Khải lắc đầu, khuôn mặt vô cùng thống khổ: “Quan Tiểu Yến, tôi thực sự đánh giá cao chỉ số cảm xúc của cô đấy! Ngày hôm qua cô thất hồn lạc phách cứ như ngày tận thế sắp đến tới nơi rồi ý, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, không ngờ hôm nay cô vẫn vui vẻ sung sướng như vậy, hại tôi mất cả đêm thao thức đau lòng!”
Tôi cảm thấy hắn bắt đầu bốc phét, nên dũng cảm mà vạch trần hắn: “Anh ngày hôm qua không chừng cũng mỹ nữ nào đó tiêu dao khoái hoạt đi, làm gì có thời gian mà nghĩ đến tôi, anh cho tôi là kẻ ngu à?”
Vương Khải lập tức trưng ra vẻ mặt thề non hẹn biển, trong giọng nói còn mang chút thất vọng: “Tôi nói đều là thật, tối hôm qua tôi còn gọi điện thoại cho cô, bị cô cúp máy.”
Tôi:  “Càng nói càng không có bài bản, anh gọi cho tôi lúc nào? Sao tôi lại không biết?”
Vương Khải: “Làm sao lại như vậy, Tiểu Yến Yến, cô rất vô lương tâm!”
Tôi bị hắn làm cho có chút bực mình: “Được rồi, được rồi, tôi muốn làm việc, phiền Vương tổng anh nói chuyện công việc đi.”
Vương Khải cũng không có ý buông tha, lấy điện thoại di động bức tôi nhìn nhật ký cuộc gọi của hắn, tôi không nhìn, hắn lại dùng thân phận cấp trên ra lệnh cho tôi, lại còn tuyên bố sẽ trừ lương của tôi. Thiện tai, tôi làm sao đi đến đâu cũng bị người ta bắt nạt vậy?
Tôi liếc mắt nhìn nhật ký cuộc gọi của hắn, phát hiện đúng là buổi tối hôm qua lúc chín giờ hắn có gọi cho tôi thật, nhưng mà quái lạ. Tôi đành lấy di động của mình ra xem một chút, oa. khốn, xong đời rồi, trong nhật ký điện thoại của tôi cũng có một cuộc gọi như vậy, Vương Khải quả thật đã gọi điện thoại cho tôi vào tối hôm qua. Nhưng mà….. tôi làm sao một chút ấn tượng cũng không có nha?
Nhật ký cuộc gọi hiển thị là chín giờ mười phút, hôm qua buổi tối lúc chín giờ mười phút… tôi đang tắm rửa.
Được rồi nếu di động của tôi không bị chập mạch——- đương nhiên cho dù nó bị chập mạch cũng không thể tự mình cúp điện thoại —— như vậy nhất định chính là Giang Ly làm rồi. Nhưng mà hắn tự dưng cúp điện thoại của tôi làm chi, hắn đang mưu đồ cái gì vậy?
Vương Khải lúc này đang dựa vào trên ghế tức tối lẩm bẩm: “Chó cắn Lã Động Tân mà, lòng tốt lại hóa thành lòng lang dạ thú, trên thế gian này luôn có một đám người như vậy, bọn họ ích kỷ, bọn họ vô lương tâm, bọn họ đối đãi với thủ trưởng của mình lạnh lùng như mùa Đông vậy
~ “
Tôi rùng mình hai cái, cắt đứt lời nói của hắn: “Xin lỗi nhé, hôm qua…. hôm qua tâm trạng không tốt lắm, cho nên quên mất.”
Vương Khải hiển nhiên không muốn nghe tôi giải thích: “Bóp vai cho tôi, tôi liền tha thứ cho cô.”
Tôi mới không thèm mua việc vào người: “Vương tổng, nể mặt tôi làm việc cần cù như vậy, phiền anh nói chuyện chính sự với tôi đi? Hôm nay buổi sáng mười giờ, anh có một cuộc họp, xế chiều…”
Vương Khải khoát khoát tay, giống như hữu khí vô lực mà nói: “Hôm nay có thể không nói chuyện công việc được hay không?”
Tôi nhìn vẻ mặt như sắp chết của hắn, cũng có chút mềm lòng, dù sao chết ở trên bàn công tác, cũng chằng phải là chuyện tốt đẹp gì. Vì vậy, tôi hỏi: “Vậy thì nói chuyện gì?”
Vương Khải suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không…. chúng ta đi ra ngoài chơi đi?”
*** Hắc hắc…lúc nãy post nhầm chương …cả nhà thông cảm…mấy hôm nay bạn hơi bị “lao lực” ***
Vương Khải suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không…. chúng ta đi ra ngoài chơi đi?”
“Hả? ” Tôi ngây ngốc, đi ra ngoài chơi? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra! Nhưng mà nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi kia của hắn, tôi lại cảm thấy không nỡ nhẫn tâm nói không. Dù sao với tình trạng bây giờ của hắn, cũng không làm việc được, vậy thì cứ ra ngoài chơi đi. Huống chi ông chủ cầm đầu đi trốn việc, tôi cũng không cần lo lắng sẽ bị chộp. Nghĩ đến đây, tôi gật đầu, trốn việc mà vẫn được đài thọ, ngu gì không trốn.
Vương Khải thấy tôi đồng ý, đột nhiên từ trên ghế “nhảy tót lên”. không sai, chính là “nhảy tót lên”. Động tác này của hắn có thể nói là vô cùng nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức con thỏ cũng phải xấu hổ. Sau đó hắn lách qua bàn làm việc, kéo lấy cổ tay của tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi chơi cái gì? Đi bơi? Bowling? Cô có biết đánh gofl không vậy…”
Tôi khiếp sợ nhìn bộ dáng tinh thần phơi phới của hắn, chỗ nào có nửa điểm suy yếu?
Cả nhà hắn chứ, lại bị hắn dắt mũi rồi!
….
Tôi cùng Vương Khải bị vấn đề “Đi đâu chơi” làm nảy sinh tranh chấp kịch liệt, hai bên đều không nhượng bộ, đàm phán lâm vào tình trạng nguy hiểm.  Bởi vì tôi kiên trì bất khuất ngoan cường không ngừng, cuối cùng Vương Khải cũng thỏa hiệp, đáp ứng tôi đi công viên trò chơi.
Hắn vẫn còn không phục mà bổ sung một câu: “Tiểu Yến, cô thật sự không làm cho người ta thích được.”
Không lâu sau, hắn lại cười hì hì mà nói với tôi: “Nghe nói trong mấy bộ phim trên TV, bạn trai bạn gái hẹn hò cũng thích đi công viên trò chơi.”
Sau khi tôi và Vương Khải quyết định đi công viên trò chơi, định đi đến siêu thị mua hai bộ quần áo đơn giản —— chủ yếu là mặc đồ này ở trong công ty để dọa người là đủ rồi, nếu mặc đồ công sở mà đi vào công viên chơi trò chơi, thì nhất định sẽ thành chuyện lạ.
Đương nhiên, tiền mua quần áo là Vương Khải chi, ai bảo hắn khởi xướng vụ này làm gì.
Nguyên tắc vốn là ưu tiên lãnh đạo, tôi giúp Vương Khải mua một bộ quần jean, T shirt cùng giầy thể thao trước, bộ đồ kia khoác lên trên người hắn, không chỉ có đẹp trai, mà còn có một loại… lưu manh. Có lẽ là bởi vì quen biết hắn, có lẽ là bởi vì quả tóc hỗn tạp của hắn, tóm lại mặc kệ hắn mặc cái gì, tôi đều cảm thấy một thân khí chất hèn mọn của hắn là vô cùng xuất chúng, hơn nữa khó có thể che dấu.
Vương Khải lôi tôi đến một cửa hàng cao cấp độc quyền, chỉ vào một bộ trang phục nữ trong gian trưng bày, bảo tôi thử xem. Sở dị nhấn mạnh là của nữ. là bởi vì còn có một bộ đồ nam tương ứng, đây là hai bộ đồ tình nhân, từ T shirt đến quần Jean, cả mũ và giầy nữa, chỉ còn thiếu mỗi đôi tất nữa thôi là đủ bộ.
Chẳng qua bộ đồ nữ này quả thực rất dễ nhìn, tôi vừa than thầm thưởng thức của Vương Khải so với khí chất của hắn có xuất chúng hơn một ít, vừa mang quần áo chạy vào gian thử đồ.
Từ gian thử đồ đi ra, tôi nhìn mình trong gương, nhất thời cảm thấy bản thân như trẻ đi vài tuổi, làm cho tâm tình tôi tốt hơn.
Đang mải suy nghĩ, hắn đột nhiên từ phòng thay đồ nhảy ra, bộ đồ lúc này đã bị thay ra. Lúc này thứ hắn mặc, chính là bộ đồ trên người tôi… kiểu của nam.
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái: “Anh đùa phải không?”
Vương Khải uốn éo lắc qua lắc lại trước gương, nói: “Tôi thấy bộ này trông rất đẹp mắt, liền thay vào…. Nhìn cái gì mà nhìn, bộ đồ này là tôi nhắm trước còn gì.”
Tôi phát nản: “Được rồi, tôi đi đổi bộ khác.”
Vương Khải cười ha hả mà nói: “Được thôi, bộ này đã trả tiền rồi, mua lại bộ khác cô tự mình bỏ tiền đi.”
Tôi: “…..”
Đơn giản, dứt khoát, nhưng, cực kỳ, độc ác!
Ông trời ơi, tôi rốt cục đã mất hết hy vọng với thế giới này! Chẳng nhẽ người tốt trên đời này chết hết rồi hay sao ….
Nghĩ lại tôi vốn là một kẻ không câu nệ tiểu tiết (tự mình đổ mồ hôi), kiên trì lấy kinh tế làm đường lối trung tâm, nên lần này tôi nhẫn, không phải là mấy bộ quần áo giống nhau sao, ai thèm quan tâm cơ  chứ!
Vương Khải trong ấn tượng của tôi, là một kẻ hay thích đùa giỡn, cho nên đối với trò hề này của hắn, tôi cũng không cảm thấy xấu hổ, hay là không thoải mái, dù sao đừng quá đáng là được. Đương nhiên tôi cũng không lo hắn sinh lòng ái mộ đối với tôi, không khách khí mà nói, tôi biết bản thân nặng nhẹ bao nhiều, huống hồ lúc ở Maldives, cái lý luận cũ rích “Nghĩ thông suốt rồi” của hắn cũng làm cho tôi hoàn toàn yên lòng. Đương nhiên một điểm quan trọng nhất chính là, cái tên Vương Khải này, chỉ muốn trêu đùa phụ nữ, không phải là người sẽ yêu thương phụ nữ, cho nên tôi tình nguyện tin tưởng thế giới đến ngày tận thế, cũng nhất định không tin Vương Khải sẽ động tâm với phụ nữ….
Đương nhiên hắn có động tâm với đàn ông hay không thì không nằm trong phạm vi nghiên cứu của tôi rồi….
Lúc này Vương Khải cười ha hả mà dẫn tôi chạy về hướng công viên trò chơi, vẻ mặt hắn vui vẻ tung tăng như là hận không thể đem toàn bộ thế giới lật tung lên vậy, làm cho tôi lại một lần tưởng rằng cái kẻ ốm đau bất mãn buổi sáng kia chỉ là ảo giác.
*** Ách xề… có đứa nào dầm mưa ba hôm trước, ba hôm sau mới bị cảm như mình không a TT___TT, đau đầu quá à… ***
Chương 26: Giang Ly bắt nạt tôi… (1)
Có trò chơi ắt có người chơi. Trong những người chơi trò chơi phân làm hai loại, có những người chơi, dù chơi cái gì cũng có thể chơi rất nhiều kiểu, mà có những người, là cái gì cũng chơi hết sức phấn khởi, bất diệc nhạc hồ.
Vương Khải hiển nhiên thuộc về loại người thứ hai. Tôi cảm thấy thật quái lạ. bạn nói xem một ông lớn hai mươi tám tuổi rồi, lại ở trong công viên chơi đùa như một đứa học sinh tiểu học, ai không biết lại tưởng hắn bị thiểu năng trí tuệ không chừng. Càng huống chi, lúc trước kẻ phản đối đi công viên trò chơi là hắn, nhưng là nhìn hắn bây giờ cái dạng này, cứ như là trên thế giới này chẳng có chỗ nào chơi vui hơn công viên trò chơi ấy, thiện tai.
Bởi vì mỗ lãnh đạo quá hăng hái, chúng tôi chơi đùa ở công viên trò chơi tới khi gần đóng cửa mới tính ngừng lại.
Vương Khải từ trên Bánh xe khổng lồ nhảy xuống, cười ha hả mà hỏi tôi: “Tiểu Yến, chúng ta đi ăn cái gì đi?”
Vương Khải nói tôi mới nhớ, tôi vỗ trán, nhớ ra: “Nguy rồi, tôi còn phải về nấu cơm cho Giang Ly….Bây giờ mấy giờ rồi?” Tôi vừa nói, vừa lục điện thoại trong túi.
Giọng điệu của Vương Khải có điểm khinh thường: “Năm giờ bốn mươi….Không phải chỉ một bữa cơm sao, cô báo với anh ta một tiếng là được.”
Tôi gật đầu đáp lời, đang muốn gọi điện về cho Giang Ly, nhưng lại phát hiện không thấy di động đâu cả…. Tôi rõ ràng nhớ kỹ, tôi để di động ở trong túi quần cơ mà.
Vương Khải thấy tôi không nghe mà chỉ lục lọi trên người, liền hỏi: “Sao vậy sao vậy?”
Tôi mặt như đưa đám nói: “Mất di động rồi.” Chủ yếu chính là, tôi không nhỡ rõ số của Giamg Ly…
Vương Khải vỗ vỗ vai tôi, giựt dây nói: “Mất thì mất, hôm nay cô mới được ra ngoài chơi một chút, anh ta chắc không vì một bữa cơm mà cãi nhau với cô chứ?”
Tôi cảm thấy những lời này không thể áp dụng, lần trước Giang Ly chính là bởi vì một bữa cơm mà làm loạn lên đòi ở riêng với tôi. Mặc dù hắn đã đáp ứng tôi sẽ không tùy tiện ở riêng, nhưng điều kiện tiên quyết chính là, tôi cũng không được tùy tiện không cho hắn ăn cơm
Vương Khải nhìn thấy vẻ mặt khó xủ của tôi, đành rầu rĩ nói: “Được rồi được rồi, bây giờ tôi đưa cô về.”
Tôi gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi, tên Giang Ly kia vốn là một tên biến thái, xem như tôi sợ hắn rồi.
Vương Khải thâm sâu mà nói một câu: “Tiểu Yến, cô ở nhà chả có chút địa vị nào cả.”
Tôi khóc, ngay cả anh cũng đã nhìn ra!
Vương Khải lại cười hắc hắc nói: “Không bằng bỏ quách ông xã nhà cô cho rồi, tìm đến tôi nương tựa đây này?”
Tôi nhướn mắt, đối với cái thể loại cợt nhả này của Vương Khải đã hoàn toàn miễn dịch rồi.
….
Công viên trò chơi cách nhà tôi khá xa, mất gần một tiếng đi xe, hơn nữa phải đi qua mấy nút thắt giao thông đông đúc. Bởi vậy chúng tôi liên tục bị kẹt xe, tắc đường, gần hai giờ liền, mới đến dưới nhà tôi.
Tôi nhảy xuống xe. vẫy tay chào Vương Khải mấy cái, vừa định bước lên lầu. Song, lúc này, tôi lại nhìn thấy Giang Ly.
Hắn đang xách một túi đồ, từ phía ngoài bước vội trở về, vừa lúc cũng đang muốn lên lầu. Tôi nhìn thấy hắn, xấu hổ cười cười, hướng hắn chào hỏi một tiếng: “Thật là khéo….”
Còn chưa chờ Giang Ly nói chuyện, Vương Khải đã bước từ trên xe xuống. Hắn đi tới trước mặt đưa một cái túi cho tôi, cười nói: “Quần áo của cô.”
Tôi nhận lấy, nhìn hắn nặn ra một nụ cười: “Hôm nay cám ơn anh nhé.” Dù sao tôi cũng là trốn việc mà vẫn ăn lương.
“Không sao, hôm nay cô phục vụ làm cho tôi rất hài lòng.”Vương Khải vừa nói, nhe răng nhếch miệng cười với tôi một cái.
Mặt tôi tràn ngập hắc tuyến mà chết đứng tại chỗ, không biết làm sao cho phải.
Lúc này Giang Ly mặt không chút thay đổi mà đem tôi cùng Vương Khải đánh giá từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên tới tới lui lui mà đánh giá một lượt, sau đó mặt vẫn không chút thay đổi như cũ mà ném ra một câu: “Đi thôi, hôm nay anh nấu cơm.”
Tôi lập tức bị những lời này dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, đững sững tại chỗ không nhúc nhích.
Giang Ly đến lông mày cũng không thèm nhíu, lôi tôi lên lầu.
Tôi cảm thấy Vương Khải nhất định sẽ thấy kỳ quái, Giang Ly đã bằng lòng nấu cơm rồi, tôi tại sao vẫn còn không vui?
Hắn se không hiểu được, vĩnh viễn không hiểu được.Bởi vì hắn chưa từng trải qua, chp nên hắn vĩnh viễn sẽ không có cách nào hiểu được… Thực tiễn chính là thước đo duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, những lời này của Mác đại gia nói một điểm cũng không sai.
Giang Ly đem tôi kéo về nhà, quăng mấy túi đồ lên bàn nước, sau đó quăng tôi lên ghế sô pha. Tôi co lại trên ghế, cười hi hi, nghĩ muốn giải thích một chút, nhưng mà lại không biết bắt đầu từ đâu.
Giang Ly nhíu mày một chút, có chút thích thú mà nói: “Đồ đôi? Ngay cả giày cũng giống nhau?”
Tôi run run một chút: “Cái kia… ha ha, ha ha ha ha….”
Giang Ly dựa vào trên ghế, thâm sâu mà nói: “Cô quyến rũ ai không liên quan đến tôi, nhưng mà tại sao hết lần này tới lần khác lại là hắn? ” Hắn vừa nói, vừa vuốt vuốt bả vai.
Được rồi, tôi rất hiểu tâm tình lúc này của Giang Ly, dù sao đối với một kẻ động một chút là nói hắn là X vô năng, hắn đương nhiên không có hảo cảm là đúng.
Bây giờ, là lúc tôi biểu thị lòng trung thành. Vì vậy tôi chân chó* mà bước đến phía sau, vừa xoa bóp bả vai cho Giang Ly, vừa giải thích: “Chuyện này tương đối phức tạp, một lúc không thể nói rõ, tóm lại tôi cùng Vương Khải không có bất cứ quan hệ nào.” Ngoại trừ quan hệ làm thuê.
*nịnh bợ, xun xoe
Giang Ly nhíu mày nói: “Vậy có điểm cô có thể giải thích rõ ràng, hôm nay tại sao không nói một tiếng mà đã rời khỏi công ty? Dù sao cô cũng nên gọi điện thoại báo một tiếng chứ? Cho dù cô không gọi điện thoại thì lúc tôi gọi cô cũng phải nghe chứ?”
Tôi buông tay, bất đắc dĩ mà nói: “Di động của tôi mất rồi.”
Giang Ly sửng sốt, không nói tiếng nào…. Tôi tưởng rằng hắn sẽ cười nhạo tôi ngu.
Ngay sau đó Giang Ly liền yên ổn hưởng thụ sự xoa bóp của, một lát sau, mới đột nhiên nói: “Cô phục vụ làm cho tôi rất hài lòng.”
Thiện tai, anh học ai không học, lại đi học cái tên Vương Khải mất nết kia làm gì.
Chiếm được sự tán thành của Giang Ly, tôi thở phào nhẹ nhõm một chút, sau đó cẩn thận mà hỏi: “Như vậy, bây giờ tiểu nhân tôi có thế đi nấu cơm cho anh được chưa?”
Giang Ly nhắm mắt lại, vung tay lên, đi đi.
Vì vậy tôi xách mấy túi đồ trên bàn nước, điên cuồng mà chạy trối chết vào nhà bếp.
Tôi phát hiện đời tôi quả thật không bằng một cái chén, ngay cả muốn làm cơm cho Giang Ly, cũng phải dỗ dành hắn xong, hỏi hắn có được hay không.
*** Thế là tỷ đã chính thức quay về giai cấp bị trị ***
Buổi tối, tôi bừng bừng hưng phấn mà báo cáo thành quả chiến đấu ngày hôm nay của tôi với Giang Ly, trọng điểm chính là thổi phồng lên một chút phong cách cùng khí khái không kiêu ngạo không siểm nịnh, oai phong lẫm liệt của tôi khi đối mặt với Vu Tử Phi. Đương nhiên còn muốn thỉnh giáo Giang quân sư chỉ thị cho bước tiếp theo.
Giang Ly lúc này đang ngồi trước máy tính nhìn cái gì đó, hắn nghe xong báo cáo của tôi, hướng tôi vẫy vẫy tay. Vì vậy tôi tiến đến trước màn hình máy tính của hắn.
Tôi nhìn chằm chằm trang web kia một lát, nói “Trang web này nhìn rất quen nha, hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.”
Giang Ly sửng sốt mà liếc mắt nhìn tôi một cái: “Đây chính là blog của cô.”
Tôi: “Oh, là blog của …Chờ một chút, anh làm sao biết đây là blog của tôi?”
Giang Ly lại hỏi một đằng đáp một nẻo: “Mấy thứ linh tinh trong blog của cô đúng là trình độ của học sinh tiểu học.”
Này!
Hắn còn nói thêm: “Trong vòng một tháng gần đây, lượt view của blog cô là năm lượt, trong đó có bốn lần là đến từ cùng một địa chỉ IP.”
Tôi mù mịt: “Sau đó?”
Giang Ly: “Sau đó tôi tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện người sử dụng địa chỉ IP này,tên là Vu Tử Phi.”
Tôi không nói gì.
Giang Ly giương mắt nhìn tôi một chút, nói: “Chồng trước của cô, có phải tên là Vu Tử Phi hay không?”
Tôi lau mồ hôi, Giang Ly anh thật không hổ danh là cao thủ ăn thịt người.
Nhưng mà tôi có chút thắc mắc: “Giang Ly anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Giang Ly môi mỏng khẽ mở, phun ra mấy chữ: “Diễn ân ái.”
Tôi run run một chút, còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã đăng nhập vào trang điều khiển của blog. Sau đó tôi khiếp sợ mà lay lay hắn: “Anh anh anh anh anh… Anh làm sao có thể đăng nhập vào blog của tôi?”
Giang Ly liếc tôi nhìn như nhìn một kẻ ngu ngốc, thản nhiên mà nói: “Nếu trộm tài khoản của cao thủ, có lẽ sẽ có một chút phiền toái, nhưng mà trộm của kẻ ngu ngốc, thì dễ như trở bàn tay.”
Rất rõ ràng, tôi chính là cái đứa ngu ngốc trong miệng hắn, hoặc là một trong những đứa ngu ngốc. Vì vậy, tôi phát điên đây, tôi phẫn nộ đây, tôi kéo lấy áo Giang Ly, đau đớn mà nói: “Tôi van anh! Chuyện ăn trộm tài khoản hèn hạ như vậy anh đừng có phạm phải được không? Anh đừng có lặp đi lặp lại chuyện làm mới lại hạn sử dụng đạo đức của mình!”
Giang Ly chậm rãi bỏ tay của tôi ra, khóe miệng cong lên: “Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi, nếu như để cô tự mình quản lý blog, rất khó có thể cho anh ta biết chúng ta rốt cuộc ân ái bao nhiêu.”
Tôi cả giận mà nói: “Chúng ta một chút cũng không ân ái.”
Giang Ly vẫn bình chân như vại đáp: ” Không sao, dù sao cô chẳng qua là vì muốn ngẩng đầu lên trước mặt người yêu cũ, đóng giả một chút cũng không sao.”
Tôi vò vò đầu, phát hiện ra lời hắn nói có vẻ như cũng có chút đạo lý. Vì vậy tôi chỉ thỏa hiệp mà nói: “Như vậy, để chính tôi chuẩn bị là tốt rồi, không dám phiền đến Giang đại tiên anh.” Cho dù anh đã chuẩn bị rồi, tôi cũng muốn tự mình sửa lại!
“Muộn rồi,” Giang Ly vừa nói, tặng kèm cho tôi một nụ cười điên đảo chúng sinh, “Tôi đã sửa lại mật khẩu.”
Tôi: “….”
Vì vậy sau đó trong một thời gian dài, tôi đều lấy thân phận du khách đi thăm blog của chính mình. Bà nội nó chứ, tôi cảm thấy sinh mệnh của tôi quả thực là vô hạn trớ trêu, tương lai của tôi thật sự là một mảnh hắc ám.
….
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, lúc tôi đang ngồi tưởng niệm cho cái điện thoại di động của mình, đột nhiên nhớ tới sự kiện Vương Khải nói tôi cúp điện thoại buổi sáng. Vì vậy, tôi lời lẽ chính nghĩa mà chất vấn Giang Ly: “Giang Ly, tối hôm qua Vương Khải gọi điện thoại cho tôi, tại sao anh lại cúp máy?”
Giang Ly đáo: “Không phải cô đang tắm rửa sao, hơn nữa cái tên kia thật đáng ghét.”
Xem ra cái câu “ông xã X vô năng” kia của Vương Khải thực sự đã tổn thương nặng nề đến tâm hồn của Giang Ly.
Nhưng là tôi vẫn cảm thấy không ổn cho lắm: “Lúc tôi tắm rửa xong, sao anh không nói với tôi.”
Giang Ly cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi quên mất.”
Tôi: “Này, nếu anh ta có chuyện gì thì sao?”
Giang Ly khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một người bạn trên mạng, có thể có chuyện gì quan trọng?” Giang Ly vẫn cho rằng Vương Khải chỉ là bạn trên mạng của tôi, mà mấy ngày hôm nay lúc hắn đến đón tôi cũng không có gặp qua Vương Khải. Vốn tôi nghĩ định nói cho hắn, Vương Khải giờ là cấp trên trực tiếp của tôi, chẳng qua suy nghĩ một chút, chuyện này hình như cũng không can hệ gì đến hắn, nói ra không chừng còn có thể bị hắn cười cho thối mũi.
Giang Ly thấy tôi không nói gì, lại hỏi: “Cô không phải thật sự có cái gì với tên kia chứ? Tôi bảo này, cô cũng đói quá ăn quàng hả, thằng nhóc kia vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì.”
Tôi cảm thấy đây chính là lúc mị lực của chính mình được phô bày rồi, vì vậy hai tròng mắt cũng không thèm chớp lấy một cái mà ba hoa nói: “Tôi đây cũng đâu có cách nào khác, anh ta cứ quẩn quít lấy tôi, anh nói xem có phải thật kỳ quái, tại sao có nhiều trai đẹp tính thủ hướng bình thường cứ như ruồi bu lại xung quanh tôi vậy, phiền chết đi được!”
Giọng nói của Giang Ly thong thả mà lướt qua: “Đại khái là do cô trông giống phân trâu quá đi.”
Tôi: “….”
Tôi xoay người đưa lưng về phía hắn, không nói câu nào nghẹn ngào đông cứng lại. Ngủ ngủ!
Lúc này, Giang Ly lại nói thêm: “Tóm lại, chính cô tự giải quyết ổn thỏa.”
Tôi tức giận mà trả lời: “Không nhọc ngài hào tâm tổn trí.”
Giang Ly: “Nếu như cô bị người ta bán đi thì tôi chẳng phải lại phải đi chuộc lại.”
Giang Ly: “Đương nhiên kỳ thật một bãi phân trâu cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.”
Tôi: “….”
*** Trình độ giết người không dao của Giang ca ngày càng vô đối orz, ta quả thực vạn phần bái phục thần kinh của Tiểu Yến.***
Chương 27: “Diễn ân ái” (1)
Buổi sáng tôi đang ngồi trước gương sửa sang lại dung nhan, Giang Ly đột nhiên nói: “Cô đem tóc vấn lên.”
Tôi nhất thời không nghe rõ hắn muốn nói cái gì: “Hả?”
Giang Ly lất từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra một cái kẹp, lại lặp lại một lần nữa: “Vấn tóc lên.”
Tôi: “Làm gì?”
Giang Ly dùng cái kẹp nhỏ gõ vào đầu tôi, nói: “Đương nhiên là có việc cần, nhanh lên một chút, nếu không cô sẽ muộn.”
Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, vấn tóc lên.
Sau đó, Giang Ly đi tới phía sau tôi, cầm cái kẹp hung hăng kẹp vào sau gáy tôi một cái….
“A—– đau quá—-” Tôi bi thảm kêu lên một tiếng, che cổ, quay đầu trợn mắt nhìn hắn. “Anh định làm cái gì?!”
Giang Ly vô tội nói: “Diễn ân ái nha.”
Tôi: “Diễn ân ái cái con khỉ, anh rõ ràng là đang mưu sát tôi!”
Giang Ly nghiêm trang mà nói: “Lúc ân ái xong sẽ có dấu vết, cô phải diễn chính là cái này.”
Tôi lặng đi một chút, lập tức hiểu ra ý tứ của hắn, sau đó mặt liền mạc danh kỳ diệu nóng lên. Cái kia….mọi người chắc cũng hiểu cả rồi?
Giang Ly ngắm nghía mặt tôi một chút, âm dương quái khí* nói: “Không ngờ cô cũng biết thẹn thùng.”
*quái dị
Thiện tai, bà đây cũng là con gái nhá! Hơn nữa tôi còn chưa có cùng người khác ân ái bao giờ ….
Lúc này, Giang Ly đẩy tay của tôi ra, chuẩn bị ở sau gáy tôi “động thủ” lại một lần, tôi vẫn gắt gao ôm lấy cổ không buông. Vì vậy, hắn hù dọa tôi: “Cô nếu không phối hợp, tôi chỉ còn cách dùng miệng cắn.”
Được rồi, so với việc bị Giang Ly cắn, tôi vẫn chọn bị kẹp vài cái đi, dù sao cũng không chết người.
Vì vậy tiếp đó, trong phòng thật lâu vẫn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của mỗ nữ.
Chờ Giang Ly làm nhiệm vụ ngược đãi xong, tôi vẫn còn có chuyện chưa hiểu lắm: “Giang Ly, sao anh chỉ kẹp phía sau mà không kẹp phía trước vậy?”
Giang Ly: “Bởi vì phía sau chính cô cũng không nhìn thấy, đồ ngốc.”
Hiểu rồi, thì ra kịch bản là như thế này: gáy tôi có “dấu vết ân ái”, chính tôi cũng không biết, vì thế hôm nay tôi mới ngốc nghếch mà vấn tóc lên, sau đó vui vẻ tung tăng mà chạy đi làm…Nhưng mà như vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người thấy sao? Như thế rất dọa người nha….
Vì vậy tôi nói với Giang Ly thắc mắc của mình, Giang Ly điềm nhiên mà nói cho tôi biết: “Đúng vậy, không phải bây giờ cô mới nghĩ ra đấy chứ?”
Tôi, bi thống gần chết.
Nhưng mà trong lòng tôi vẫn còn chưa yên:”Nếu hôm nay tôi không gặp Vu Tử Phi thì làm thế nào?”
Giang Ly hết sức thản nhiên mà đáp: “Nếu thế thì ngày mai tiếp tục, sớm muộn gì mà chả có ngày cô đụng phải anh ta!”
Lật bàn, đây là cái chủ ý quái quỷ gì!
Bởi vì kiệt tác của Giang Ly, buổi sáng lúc tôi đi làm thiếu chút nữa đến muộn. Mặc dù tôi “không biết” trên có mình có “dấu vết”, nhưng mà tôi thật sự không thể biểu diễn xuất sắc được như Giang Ly, cho nên vừa bước vào cửa lớn của công ty đã chột dạ, đầu vẫn cúi gằm.
Sau đó, lúc tan ca buổi tối, Giang Ly nói cho tôi biết, cúi đầu, chỉ làm “dấu vết” kia càng thêm rõ ràng mà bại lộ trước tầm mắt của mọi người mà thôi. Lúc ấy, tôi ngay cả tư tưởng liều chết cũng có.
Chuyện kể rằng lúc tôi cúi đầu bước vào phòng làm việc của Vương Khải, muốn hỏi xem lãnh đạo có chỉ thị mới nhất nào không. Lúc này Vương Khải đang nhàn nhã mà tựa vào ghế xem báo, trong tay bưng một cốc cà phê độc hại, làm bộ làm tịch mà uống.
Làm thư ký của hắn, tôi hết sức có trách nhiệm mà nhắc nhở hắn: “Vương tổng, hôm nay việc cần làm rất nhiều…”
Vương Khải ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Không sao, năng suất làm việc của bổn thiếu gia rất cao.”
Không nói gì. Nguyên nhân tôi im lặng không phải bởi vì sự tự kỷ của hắn, mà là bởi vì, năng suất làm việc của hắn thật sự rất cao, tôi thật ghen tị mà thật ghen tị mà….
Buổi sáng có một cuộc hẹn do Vương Khải chủ trì, Vu Tử Phi cũng sẽ tới. Đương nhiên, tôi là thư kí của người nào đó, cũng bị lôi vào phòng họp.
Cái tên Vương Khải vô sỉ kiệt xuất này, lúc họp cũng đâu ra đấy, cũng không nói những lời tức cười. Cũng chỉ có những lúc như thế này, khí chất của hắn mới hơi thoát khỏi sự hèn mọn một chút, so với hắn lúc bình thường như hai người khác nhau. Nếu như không phải do đã quen biết hắn từ lâu, tôi nhất định sẽ cho rằng hắn bị quỷ nhập, hoặc là nhân cách phân liệt.
Lúc họp tôi ngồi ở vị trí trợ lý của Vương Khải, mà Vu Tử Phi vừa vặn lại ngồi ở bên cạnh tôi… Thế này tôi lại càng không có dũng khí ngẩng đầu lên.
Tôi không thể nào cảm thấy hứng thú được với nội dung của hội nghị, hơn nữa lúc đó tâm trạng hỗn loạn, cho nên dứt khoát một người bò ra trước bàn, ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Tôi đang nghĩ xem, Vu Tử Phi rốt cuộc có nhìn thấy “dấu vết ân ái” trên cổ tôi không? Nếu như thấy được anh ta sẽ phản ứng như thế nào? Nếu anh ta nhìn thấy, tôi có phải nên cảm thấy sảng khoái hay không? Nếu như anh ta không nhìn thấy…. Không được, cho dù anh ta không nhìn thấy được, lúc về tôi cũng phải báo cáo với Giang Ly là anh ta thấy được, bằng không cổ của bà đây chẳng phải sẽ bị ma chưởng của tên biến thái kia làm cho tàn phế sao! Hơn nữa, Vu Tử Phi có thấy được “dấu vết” kia hay không rất quan trọng sao? Quan trọng đến mức có thể khiến tôi hy sinh cổ của mình hay sao?
Đáp án là, no!
Tôi vẫn đang thần du, đột nhiên có người lay lay cánh tay của tôi, giọng nói quen thuộc mà hèn mọn của Vương Khải truyền đến: “Tiểu Yến Yến, đang ngốc cái gì?”
Tôi mí mắt cũng không thèm nâng, nói: “Tôi van anh, Vương tổng! Anh vẫn đang họp cơ mà….”
Trong giọng nói Vương Khải mang theo ý cười: “Ngu ngốc ơi, họp đã tan lâu rồi, mọi người đã đi hết sạch rồi.”
Tôi ngẩng đầu, phát hiện quả đúng như lời hắn nói. Bây giờ cả phòng họp chỉ còn có hai người chúng tôi.
Vương Khải tò mò mà hỏi thăm: “Tiểu Yến Yến, trên gáy cô có cái gì? Vừa rồi Vu tổng giám cứ nhìn chằm chằm vào cổ cô, như là mất hồn ý.”
Mặt của tôi “Phừng” một cái nóng lên, cúi đầu lắp bắp mà nói: “Cái kia… tôi….tôi làm sao mà biết được…”
*** Giang ca đúng là lắm trò nha …
Dạo này ta edit năng suất hơn thì phải … 1 chap làm trong khoảng 2 tiếng…cả nhà thấy ta có giỏi không heh heh ***
Vương Khải thấy tôi xấu hổ, càng thêm tò mò: “Tiểu Yến Yến, cô sẽ không ngầm nhắm vào tâm hồn thiếu nữ của Vu tổng giám đấy chứ?”Vừa nói, hắn lại gần muốn nhìn xem trên cổ tôi rốt cuộc có cái gì.
Tôi vô thức mà ôm lấy cổ: “Vương tổng, tôi có phải nên quay về hay không?”
Vương Khải căn bản không để ý tới lời tôi nói, hắn bắt lấy cổ tay của tôi, dễ dàng mà gạt ra hai bên, sau đó chăm chú nhìn vào gáy của tôi.
Tôi xấu hổ mà cúi đầu, chờ bị hắn cười nhạo.
Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy hắn nói gì. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt của hắn lúc là có thể gọi là bình tĩnh, ngay cả khí chất hèn mọn bình thường dường như cũng mờ đi chút ít.
Tôi giãy dụa muốn giựt cổ tay rút về, nhưng Vương Khải vấn nắm rất chặt, chết tiệt!
Tôi có chút nóng nảy: “Vương tổng, anh là muốn bắt cóc thư ký của chính mình hay thế nào?”
Vương Khải vẫn giữ lấy hai tay tôi như cũ, cười tủm tỉm mà nói: “Tiểu Yến Yến, ông xã nhà cô dùng tráng dương dược loại gì?”
Tôi biết ngay miệng chó không phun ra được ngà voi mà! Tôi đang muốn phản bác hắn, lúc này, đột nhiên cảnh của phòng họp lại bị đẩy ra, có một người bước tới.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, TNND, Vu Tử Phi!
Vu Tử Phi nhìn thấy chúng tôi, rõ ràng kinh ngạc, Tôi lúc này mới phát hiện, giờ khoảng cách giữa tôi và Vương Khải quá ư là gần gũi, phía sau lưng tôi cơ hồ như dán vào ngực hắn. Hơn nữa… hắn lại còn đang nắm lấy hai tay của tôi.
Tóm lại, tình cảnh như thế này, có muốn người ta không hiểu lầm cũng khó.
Tôi dùng sức mà đẩy Vương Khải ra, ánh mắt có chút hốt hoảng.
Vương Khải vẫn trấn định, tự nhiên mà nói: “Vu tổng giám, anh còn có chuyện gì sao?”
Vu Tử Phi bình tĩnh mà đáp: “Tôi bỏ quên vài thứ ở đây.” Vừa nói, liền đi về phía chỗ ngồi bên cạnh tôi. Tôi lướt nhanh qua chỗ ngồi kia liếc mắt một cái, phát hiện trên bàn có một tập tư liệu, đây chắc là thứ anh ta bỏ quên.
Lúc Vu Tử Phi cầm lấy tư liệu, Vương Khải đột nhiên rất không hợp thời mà tiến đến bên tai tôi, cười tủm tỉm mà nói: “Tiểu Yến Yến, tối qua đau không?”
Tôi vừa nghe những lời này, tóc trên đầu thiếu chút nữa dựng thắng hết cả lên,anh đây là đang nói cái gì! Hắn không khiến tôi tức chết thì không bỏ qua sao!
Lúc tôi nhìn Vương Khải nổi giông bão, Vu Tử Phi đã cầm lấy tư liệu không nói câu nào mà rời đi.
“Vương Khải, nhà anh chán sống rồi phải không?!”
“Tiểu Yến Yến, tôi không dám nữa, lần sau nhất định sẽ nhẹ nhàng với cô một chút!”
“Anh còn nói!”
“A a a a a….này, cô muốn mưu sát lãnh đạo sao?!”
“Nói nhảm, tôi đây giết chính là anh đấy!”
“A a a a a …Tôi là lãnh đạo của cô mà, cô không muốn làm việc nữa hả?”
“TNND, ngày chết không có cách nào qua, bà đây muốn từ chức!”
“A a a a a… Tôi đang muốn tăng lương cho cô đây, cô lại muốn từ chức….”
“Tăng bao nhiêu?”
“Mười phần trăm thế nào? A a a a a…hai mươi, hai mươi…. A a a a a…, ba mươi đi?….. A a a a a…, năm mươi, không thể nhiều hơn được nữa!… A a a a a…, tăng gấp đôi, gấp đôi!! Nhiều hơn nữa sẽ thành bao dưỡng rồi…”
Tôi buông cái bút kí tên trong tay, thỏa mãn mà phủi phủi tay, sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Khải, cười tủm tỉm mà nói: “Tăng gấp đôi lương nhá, bắt đầu từ ngày mai.”
Vương Khải cúi đầu ủ rũ mà hừ hừ hai tiếng, xem như đã chấp thuận.
Oa ha ha ha ha, chẳng trách Giang Ly biến thái kia thích bắt nạt người khác như vậy, quả nhiên cảm giác bắt nạt người khác thật là sảng khoái!
Lúc tan ca buổi tối bên ngoài đột nhiên nổi lên mưa gió. Tôi đứng bên ngoài cổng công ty, giống như một hòn đá Vọng Phu, nhìn tới nhìn lui xe cộ. Chờ một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Giang Ly đâu… Bình thường giờ này hắn đã đến nơi rồi.
Thiện tai, thằng nhãi Giang Ly này chắc chắc là ngại trời mưa phiền toái cho nên không tới rồi.
Sau khi đã khẳng định chắc chắn dự đoán này, tôi có chút uể oải, lúc cần thì lại chẳng thấy người đâu! Hôm nay trời mưa, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hơn nữa bây giờ trời đã sang thu, nếu như dầm mưa mấy lần, không cảm mạo mới là lạ, Bị cảm sẽ đau đầu, bị cảm sẽ phải uống thuốc, bị cảm lại còn có thể phải đi tiêm…Tôi sợ run cả người, không thể nghĩ tiếp được nữa.
Ngay lúc tôi đang do dự xem là nên lao ra đi vẫn là lao ra đi hay là lao ra đi. Vu Tử Phi đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Trong tay anh ta cầm theo một cái ô, cúi đầu nhìn tôi, muốn nói lại thôi vài lần, rốt cục mở miệng: “Yến…Quan thư ký, tôi đưa em về.”
Tôi lắc đầu, bà đây thà rằng mắc cảm cúm phải đi tiêm. cũng không muốn nhận sự trợ giúp của anh.
Vu Tử Phi lấy lại bình tĩnh, còn nói thêm: “Tôi chỉ đứng trên lập trường của một người đồng nghiệp, muốn đưa em trở về.”
Tôi còn chưa mở miệng, đã nghe thấy phía sau có người tiếp lời nói: “Nếu không anh còn muốn lấy lập trường nào, Vu tổng giám?”
Tôi quay đầu lại, Vương Khải đang cầm theo một cái ô lòe loẹt, cười hì hì đi tới. Xét thấy hôm nay hắn ở trên tay tôi bị hao tổn không ít, tôi có chút chột dạ xoay mặt đi, không dám nhìn hắn…. Vương Khải cũng không phải đèn cạn dầu, nhỡ đâu hắn muốn tìm tôi báo thù thì làm sao bây giờ?
Tôi nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài, cách đó không xa, có một bóng dáng cao lớn đang cầm một chiếc ô đi tới!
Tôi nhe răng cười một chút, Giang Ly anh nha coi như còn có lương tâm.
*** Mềnh cũng muốn được tăng lương như TY >____< ***
Bà xã, Theo anh về nhà đi ! Bà xã, Theo anh về nhà đi ! - Tửu Tiểu Thất