Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Pơry Susu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:20:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28.
an trường, Minh Hàn lấy điện thoại gọi điện cho mẹ mình thì bỗng có một chiếc xe chạy đến bên cạnh:
- Không phiền khi chú mời cháu đi ăn chứ? - Khắc Hàn mở cửa kính
- Mẹ à! Hôm nay không cần rước con, con có việc rồi!... Vâng, con sẽ về sớm!
Minh Hàn cất điện thoại vào túi mở cửa xe đi vào ngồi cạnh anh, Khắc Hàn mỉm cười nhẹ rồi lái xe tới nhà hàng. Tới nơi, Minh Hàn đi vào trong moiht cách lạnh lùng, hai người đi vào liền thu hút ánh nhìn.
- Hai cha con dùng gì? - cô nhân viên bước tới cúi đầu
- Bít tết.. Và tôi không phải con ông ta! - Minh Hàn nhìn cô nhân viên lạnh lùng
- Cho tôi giống cậu bé, và một chai rượu vang năm 1987! - Khắc Hàn nói nhẹ
- Vâng, xin đợi một chút ạ!
Cô nhân viên run người rời đi. Minh Hàn ngả người ra sau ghế đối diện với anh, nói lạnh lùng:
- Ông đưa tôi đến đây, có chuyện gì?
- Haha.. Cậu bé, ta chỉ muốn đưa cháu đi ăn thôi! - Khắc Hàn cười nhẹ
- Đừng làm trò, có phải ông đang thắc mắc vì sao gương mặt tôi lại giống ông đúng không? - Minh Hàn nói lạnh
- Đúng là ta đang nghĩ như thế, vậy cháu có thể nói câu trả lời cho ta không? - Khắc Hàn chống tay nhìn Minh Hàn
- Ha... Nếu ông muốn biết nên tìm mẹ tôi và hỏi.. Nhưng tôi không muốn khi ông gặp mẹ, khiến cho mẹ khóc bằng không thì cho dù ông là ai tôi cũng không tha cho ông đâu! - Minh Hàn nói lạnh
Đúng lúc phục vụ mang thức ăn lên, Khắc Hàn khẽ mỉm cười. Đôi mắt kiên cường của cậu bé thật mạnh mẽ.. Rất giống cô ấy.. Quả nhiên thằng nhóc này là con của mình.. Nhưng sao mình không nhớ về cô ấy..
Minh Hàn liếc mắt nhìn vào Khắc Hàn, tay khẽ siết chặt dao trong tay rồi tiếp tục dùng món. Kết thúc bữa ăn, Khắc Hàn đưa Minh Hàn về biệt thự. Khắc Hàn giật mình.. Khung cảnh này, mình đã gặp ở đâu rồi..
- Minh Hàn, con về rồi sao? - tôi mở cửa ra
- Cô Vương, tôi đến trường thì thấy cậu bé nên mời nó ăn tối, cô không ngại chứ? - Khắc Hàn mỉm cười
- Không đâu, anh có muốn vào uống ly nước không? - tôi mở cổng ra
- Cám ơn cô!
Khắc Hàn mỉm cười chạy xe vào sân, tôi đi vào bếp pha cho anh một ly cacao nóng. Minh Hàn ngồi xuống sô pha nhìn anh:
- Anh uống đi! - tôi mang ra
- Cám ơn cô! Đây là nhà cô mua sao? - Khắc Hàn nhìn xung quanh, anh cảm nhận một cảm giác thân thuộc
- Không.. Nhà này chồng tôi mua, anh ấy đã đưa tôi về đây trước khi kết hôn! - tôi nhìn anh, trong ngực nhói lên từng cơn
- Chồng cô... Anh ấy ở đâu? - Khắc Hàn nhìn vào tôi
- Anh ấy đang ngay trước mặt tôi! - tôi nhìn vào ánh mắt anh
Khắc Hàn ngơ ngác trước cô gái trước mặt, ánh mắt cô thật kiên định.. Bỗng, hình ảnh ùa về... Cô gái đó mỉm cười cùng anh, bữa sáng đó cả hai cùng nhau ngồi thưởng thức..
- A...! - Khắc Hàn ôm lấy đầu
- Khắc Hàn, anh sao vậy?.. Khắc Hàn! - tôi lo lắng đỡ lấy anh
- Đầu anh... Đau quá! - Khắc Hàn ngất trên tay tôi
- Minh Hàn, mau gọi cho cậu út tới đây! - tôi nhìn Minh Hàn nói
Rồi đỡ lấy anh lên phòng, đặt anh lên giường. Tôi vào phòng tắm lấy khăn ra lau đi mồ hôi trên trán anh. Trên khoé mắt đã tràn lệ, khuôn mặt anh thật đẹp dưới ánh trăng.
Minh Hàn đứng ngoài cửa nhìn vào rồi lạnh lùng bỏ đi về phòng. Một lát sau, Minh Khánh tới, phản ứng anh cũng như những người khác là hoảng hốt. Anh xem xét tình hình của Khắc Hàn rồi nhìn tôi:
- Cậu ta mất trí nhớ à?
- Vâng! Anh ấy hoàn toàn không nhớ trước đây! - Tôi nhìn Minh Khánh
- Cậu ấy đã bị va chạm mạnh khiến cho tích tụ máu bầm dẫn đến mất trí nhớ.. Nếu em có thể thuyết phục được cậu ta đến bệnh viện phẫu thuật, anh tin cậu ấy sẽ nhớ! - Minh Khánh nhìn tôi nới dịu dàng
- Thật không? - tôi vui mừng
- Anh không gạt em đâu! - Minh Khánh xoa đầu tôi
Hạnh phúc biết bao, anh sẽ có thể nhớ lại tôi sao.. Có thể nhớ lại những gì chúng ta đã cùng nhau xây dựng sao.. Minh Khánh lẳng lặng đi ra khỏi phòng.. Tôi nắm chặt tay anh, tôi không thể mất anh được..
--- Sáng hôm sau -----
Khắc Hàn mơ hồ tỉnh dậy, bàn tay anh đang được nắm chặt. Anh nhìn xuống.. Cô ấy bên cạnh mình suốt từ đêm qua sao.. Khuôn mặt cô ấy thật xinh đẹp.. Anh đưa tay vén lọn tóc vương trên khuông mặt cô ra thì..
- Chú tỉnh rồi à.. Trong nhà tắm có đồ dùng cho chú! - Minh Hàn đi vào
- À! - Khắc Hàn ngồi dậy
Minh Hàn bước tới, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi anh.. Một cảm giác hụt hẫng trong lòng anh dâng lên.. Minh Hàn nhìn anh ra hiệu, Khắc Hàn liền đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Minh Hàn nhẹ lấy chăn đắp lên người mẹ mình rồi cùng Khắc Hàn đi xuống phòng bếp. Thím Lý hoảng hốt nhìn Khắc Hàn rồi bật khóc:
- Thiếu gia rốt cuộc cậu cũng về rồi!
- Thím Lý.. Ông ta không phải đâu! - Minh Hàn ngồi vào ghế
- Không... Nhất định là cậu, tôi đã chăn sóc cậu từ bé sao mà không nhận ra! - Thím Lý nói
- Thím Lý! Cháu nói không phải, mau dọn bữa sáng đi! - Minh Hàn hét lên
Khắc Hàn nhìn thím Lý chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn Minh Hàn đang cầm ly cà phê uống. Cậu nhóc này rất giống anh.. Từ khuôn mặt đến cử chỉ.. Bữa sáng dọn lên, cả hai người im lặng dùng bữa.. Từng động tác đều giống nhau không ai tin họ không phải là cha con.. Đang dùng bữa điện thoại Khắc Hàn reo lên:
- Alo!... Được, tôi về ngay! - Khắc Hàn đứng dậy
- Chú có việc nên đi trước, gửi lời cám ơn đến mẹ cháu giúp chú! Và cám ơn cháu, Minh Hàn!
Khắc Hàn cầm áo khoác lên rồi rời đi. Minh Hàn bỏ dao và nĩa xuống nhìn theo bóng lưng anh.. Tay đặt lên tim..
- Con cảm nhận được rồi đúng không? - tôi đi từ cầu thang xuống
- Mẹ thức sao? Ăn đi! - Minh Hàn né tránh
- Đừng tránh né nữa, anh ấy chính là cha con và đừng nên tỏ thái độ như thế! - tôi ngồi xuống ghế
- Con hiểu rõ!
Minh Hàn cúi đầu, tôi khẽ mỉm cười ăn sáng rồi đưa Minh Hàn đến trường. Đến công ty, Minh Phong đã chờ tôi ở văn phòng:
- Anh nghe nói em đã gặp Khắc Hàn! - Minh Phong nhìn tôi
- Đúng vậy, em sẽ tìm cách cho anh ấy nhớ em! - tôi ngồi xuống sô pha
- Em có chắc đó là Khắc Hàn.. Anh không tin được có người rơi từ vách núi xuống trên ngừoi còn bị thương mà có thể sống.. Có thể đó chỉ là người giống người? - Minh Phong nhìn tôi
- Không thể nào đâu! Em chắc chắn đó là Khắc Hàn! Anh ba đã nói nếu anh ấy chịu phẫu thuật sẽ nhớ lại, em sẽ nói! - tôi nhìn Minh Phong nói kiên quyết
- Đó chỉ là giả sử.. Em không thể nào chắc chắn được! - Minh Phong tức giận
- Em là vợ anh ấy, em có thể chắc chắn điều đó! - tôi cố nén tức giận
- Giám đốc, cậu Vương và cô Hana đến! - Anna đi vào
- Cho họ vào đi! - tôi nhìn Minh Phong
Khắc Hàn bước vào cùng với Hana và một người đàn ông trung niên.
- Đây là luật sư của chúng tôi, Jimmy! - Hana nói
- Mời ngồi! - tôi ngồi cạnh bên Minh Phong
Khắc Hàn ngồi xuống, ánh mắt chạm vào Minh Phong.. Anh cảm nhận được khí lạnh từ người nà toả ra, anh ta đang tức giận việc gì sao?..
- Đây là bản sang nhượng của chúng tôi, có các khoản như sau..! - Jimmy đọc các điều khoản lợi ích hai bên
- Được rồi! - tôi giơ tay lên
- Chúng tôi sẽ bán cho cô theo giá thị trường! - Khắc Hàn nhìn tôi
- Rất sẵn lòng, Anna lấy chi phiếu! - tôi nhìn Anna
Minh Phong lắc đầu rồi nhìn Hana đang ôm lấy cánh tay Khắc Hàn quay sang nhìn tôi đang ghi chi phiếu cho họ:
- Có chắc không? - anh bỗng hỏi tôi
Khắc Hàn và nọi người sững người ngơ ngác nhìn anh, tôi kí giấy chi phiếu xong liền nhìn anh nói chắc nịch:
- Chắc chắn!
- Tôi mong chúng ta hợp tác vui vẻ! - Khắc Hàn đứng lên
- Tôi cũng mong như thế! - tôi mỉm cười nhẹ
- Chúng ta đi thôi! - Hana kéo Khắc Hàn
- Cô Joyce, đừng quên bây giờ toii cũng là cổ đông của công ty Joyce nhé! Và tôi cũng có quyền biêt về những thứ hạng mục quan trọng đấy! - tôi nhìn Hana
Hana tức giận kéo Khắc Hàn đi. Tôi khẽ nhếch môi.. Thế là một tên đã lọt lưới, bây giờ tới công ty Liên Thị..
Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao ? Mơ Đi ! Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao ? Mơ Đi ! - Pơry Susu