Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 529
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1124 / 9
Cập nhật: 2017-11-16 00:28:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 225: Được Cứu
ặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Quan Hạo Lê hiểu rõ ràng đợi chờ mình là một trận đánh ác liệt, hai hàng lông mày không khỏi rét lạnh, chỉ mong A Tư có thể đến kịp trước khi mình chống đỡ không nổi, nếu không sau đó hậu quả rất nghiêm trọng, rõ ràng những người này cố ý tới kiếm chuyện, tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.
Một người đấu với năm người đúng là quá sức, cho dù bản lĩnh của Quan Hạo Lê tốt hơn nữa, anh sử dụng dao giải phẫu lưu loát, nhưng dù sao năm người này đều không phải là kẻ vô dụng, hơn nữa nhiều chiêu ác độc, cảm giác như không đánh anh tàn phế sẽ không bỏ qua.
Tiết Giai Ny ở bên cạnh nhìn thấy thì vô cùng nóng nảy, khi thấy có một người đàn ông cầm chai rượu lên đập về phía đầu của Quan Hạo Lê thì không nhịn được cao giọng hô: "Cẩn thận phía sau!"
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng nguy hiểm như vậy, trước kia gặp phải loại chuyện như vậy ở quán bar, chỉ mình cô đã có thể quật ngã những tên đàn ông bỉ ổi kia; nhưng tối nay, rõ ràng là gặp phải người cố ý tới gây chuyện, trước tiên phái một người tới đây thăm dò, sau khi thấy bọn cô ít người thì hợp nhau tấn công, đúng là một đám người cặn bã bại hoại!
Mắt thấy Quan Hạo Lê sắp không duy trì nổi, lồng ngực và mặt bị trúng vài quyền, bước chân cũng bắt đầu lảo đảo, nhưng những người này không hề có ý dừng lại, trên mặt còn cười ác độc, trong lòng Tiết Giai Ny rất nóng nảy, nếu còn đánh nữa, Quan Hạo Lê sẽ thật sự tàn phế, cố tình bên cạnh có nhiều người xem náo nhiệt như vậy, nhưng không có ai giúp một tay, đúng là không còn tình người!
Nhất là ở nơi tốt xấu lẫn lộn như vậy, mọi người đã quá quen thuộc đối với cảnh đánh nhau này, chỉ cần không có liên quan gì tới mình, liền vắt giò ngồi xem, chỉ sợ rước họa vào thân. Ông chủ quán bar cũng rất quen thuộc với Quan Hạo Lê, nhưng hắn không đắc tội nổi với Hứa thiếu, huống chi giữa họ còn có giao dịch bí mật, tùy tiện chọc phải thì hắn phải gánh chịu hậu quả, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì hắn chỉ có thể lựa chọn mắt nhắm mắt mở, nhưng vừa nghĩ tới Đằng thiếu gia, trong lòng lại bắt đầu run lên, đều là nhân vật lớn mà hắn không chọc nổi! Áp chế hắn ở nhiều phương diện, làm cho hắn không thể nào đặt mình ở bên ngoài, suy nghĩ vẫn nên gửi tin nhắn cho Đằng thiếu gia, kết quả hắn mới vừa soạn tin nhắn chuẩn bị gửi đi, điện thoại di động đã bị người khác giật lấy.
"Hứa thiếu......" Hắn kinh ngạc mở miệng, lúc tiếp xúc được ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông trước mặt thì trong lòng nhất thời lướt qua một dự cảm xấu, chân không nhịn được run lên.
"Ồ! Chuẩn bị lén báo tin à?" Hứa Kiến tà ác nhếch môi, nụ cười kia làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Không có, không có...... Tay tôi run ấn sai chữ." Giọng nói của ông chủ quán bar run rẩy.
Hứa Kiến ý vị sâu xa nhìn hắn một cái, buông tay, điện thoại di động rơi xuống đất, sau đó hết sức vừa lòng ngồi ở trước mặt hắn, tiếp tục xem kịch hay, đoán chừng Đằng Cận Tư cũng sắp đến rồi, trước khi anh ta đến có thể đánh cho bạn tốt Quan Hạo Lê của anh ta gần chết, còn ba người phụ nữ bên cạnh kia, anh thật lòng cảm thấy rất hứng thú, nhưng tình huống hôm nay hơi đặc biệt, không sao, còn nhiều thời gian, anh có kiên nhẫn từ từ chơi với các cô!
"Thanh Tràng, cho toàn bộ người không liên quan rời khỏi đây, còn nữa, không cho phép báo cảnh sát! Nếu không, hãy chuẩn bị đóng cửa đi, nửa đời sau trôi qua ở trong ngục giam." Anh uy hiếp nói.
"Hứa thiếu...... Yên tâm, tôi biết rõ nên làm như thế nào." Ông chủ quán bar sợ đến hai chân không ngừng run rẩy, chỉ đành phải nghe theo lời dặn dò của anh ta, nhanh chóng cho nhân viên và bảo vệ sơ tán đám người, sau đó đóng cửa ngừng kinh doanh.
*
Lương Chân Chân bị trường hợp bạo lực trước mắt doạ đến lập tức tỉnh táo, ôm chặt cánh tay của Cát Xuyến, hai chân không nhịn được run lên, không hiểu sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, Tiết Giai Ny gắt gao cắn chặt môi, cô nhiều lần muốn xông lên giúp Quan Hạo Lê, nhưng lần nào cũng bị Cát gia ngăn cản "Ngoa tử! Bạn xông lên chỉ tạo thêm gánh nặng cho bác sĩ Quan thôi, bản lĩnh của mấy người đàn ông kia không phải là mình và bạn có thể chống đỡ được, muốn giúp anh ấy thì biện pháp tốt nhất chính là bảo đảm sự an toàn của mình."
"Nhưng...... Anh ấy không chịu được rồi, chẳng lẽ bạn bắt mình mở to mắt nhìn anh ấy bị đánh chết sao?" Tiết Giai Ny nức nở nói, từ trước đến nay cảm xúc mà mình không dám thừa nhận đã bộc phát, cũng hiểu mình quan tâm anh ta, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.
"Giai Ny......" Lương Chân Chân nhìn thấy khóe mắt của bạn tốt chảy nước mắt, trong lòng đã hiểu Giai Ny thích bác sĩ Quan, nhưng họ đứng bên cạnh lại không giúp ích được cái gì, loại cảm giác này thật khó chịu.
"Đằng Cận Tư đáng chết! Sao anh ta còn chưa tới!" Tiết Giai Ny giận dữ mắng, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm người đàn ông kiên trì không ngã xuống.
Lồng ngực của Quan Hạo Lê bị đạp đến mấy lần, khóe miệng đã tràn ra tia máu, cả người chồng chất vết thương, trong lòng cười khổ nói: quả nhiên là già rồi, một mình đấu năm thật là con mẹ nó vất vả, cũng sắp mất mạng rồi.
Ý thức trong đầu bắt đầu mơ hồ, thình lình bị đá một cước té xuống đất, cả người không còn sức lực, ngã trên mặt đất thật lâu không bò dậy nổi, một đôi giày da sáng bóng dừng lại ở trước mặt anh, đá mặt của anh, "Đứng lên! Sao không đứng dậy được rồi hả? Còn tưởng rằng mày ngon lắm? Thì ra chỉ có vậy thôi? Đồ gà"
Nhất thời mấy người đàn ông kia cùng cười ầm lên, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Quan Hạo Lê bị người khác sỉ nhục như vậy, trong lòng thật sự hận không thể lột da bọn chúng, tối nay chỉ có thể coi là mình xui xẻo! Mấy thằng bạn đều đến "Hoàng Triều Thịnh Yến", không có ở đây, bằng không sẽ đánh cho bọn chúng rơi răng đầy đất!
Tiết Giai Ny không nhìn được nữa rồi, vọt tới, đẩy người đàn ông sỉ nhục Quan Hạo Lê ra, tức giận nói nói: "Mày mới là gà! Cả nhà bọn mày đều là gà! Lấy nhiều đánh ít thì có gì hay ho! Có can đảm mày cũng lấy một chọi năm thử đi!"
Lúc Quan Hạo Lê thấy Tiết Giai Ny xông tới thì trong lòng liền thầm nghĩ không tốt, cảm động thì cảm động, nhưng cô gặp phải năm người đàn ông như sói như hổ, mặc dù ít nhiều đều bị thương, nhưng vẫn dư sức ức hiếp cô, âm thanh khàn khàn trách mắng: "Giai Ny!"
"Trời ơi! Thì ra là nhân tình à! Anh thích như vậy, nếu không suy nghĩ đi với anh đi, bảo đảm mỗi đêm cho em dục tiên dục tử." Gã đàn ông kia cười đến bỉ ổi, trong mắt càng hiện rõ sự dâm dục.
"Hừ! Dục con mẹ mày!" Tiết Giai Ny đá chân bất ngờ, mủi chân vừa đúng đá trúng cằm của gã đàn ông kia, sức lực lớn đến thiếu chút nữa cằm hắn ta bị trật khớp, rên lên một tiếng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hung hãn nói: "Tiểu tiện nhân! Tối nay tao coi thử mày có bao nhiêu bản lĩnh! Còn hai con này, mang hết đi cho tao!"
Bốn gã đàn ông bên cạnh lập tức hưng phấn, bộ dáng của ba cô gái này đều rất đẹp, dáng dấp người nào cũng tươi ngon, chắc hẳn mùi vị kia vô cùng tuyệt vời, chỉ tưởng tượng thôi bọn họ đã chà sát tay không nhịn được.
Cát Xuyến và Lương Chân Chân nhìn chằm chằm hai gã đàn ông đang đến gần, trong lòng hiểu tối nay chạy trời không khỏi nắng, nhưng mà cũng không thể đứng ở chỗ này bó tay chờ chết, phải nghĩ biện pháp gì mới được. Nhưng đúng là cách xa lực lượng, yếu không địch lại mạnh, nhất định một mình Cát Xuyến không đấu lại hai người, chưa được mấy quyền đã bị giữ chặt, Lương Chân Chân gấp đến độ cầm chai rượu lên ném về phía hai người kia, chỉ tiếc xác suất ném trúng quá ít.
"Cút ngay!" Trong giọng nói của cô khó có thể che giấu được sự hoảng sợ và lo lắng, bước chân lảo đảo lùi về phía sau, trong lòng mắng tên đàn ông không gì không làm được, sao còn chưa xuất hiện?
"Ngoan, đừng sợ, anh sẽ yêu thương em." Gã đàn ông kia thô bỉ cười nói, đưa tay muốn sờ gò má mềm mại của Lương Chân Chân, lại bị cô né ra.
******
Xe vừa mới dừng lại, Đằng Cận Tư liền chạy như bay vào quán bar, mới vừa vào tới liền nhìn thấy cả người Lê tử đầy vết thương nằm trên mặt đất, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến cũng bị người khác giữ chặt, còn nai con mà anh luôn thương nhớ, đang bị người khác trêu đùa, ngọn lửa tức giận bốc lên trong lòng anh, đi tới từng bước từng bước, có lẽ do khí thế của anh quá mạnh mẽ, những người muốn ngăn anh lại vừa mới đến gần đã bị ném sang một bên.
Lương Chân Chân cũng nhìn thấy anh, lòng vẫn luôn căng thẳng chợt buông lỏng, người đàn ông muốn giở trò khiếm nhã với cô đã bị anh đá một cước ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
"Ngoan, không sao, đừng sợ, có anh ở đây." Đằng Cận Tư kéo Lương Chân Chân đang hoảng sợ vào lòng, dịu dàng an ủi nói.
"Huhu......" Rốt cuộc cô không nhịn được khóc lên, không thể không thừa nhận, mình vẫn có cảm giác an toàn khi ở trong lồng ngực ấm áp của anh, hình như có anh ở đây, mình sẽ không sợ.
Đương nhiên mấy gã đàn ông kia biết tiếng tăm lừng lẫy của Đằng thiếu gia, lấy bản lĩnh của anh, dù là Hứa thiếu tự mình động thủ, cũng chưa hẳn đánh thắng được, chớ nói chi là mấy người bọn họ, liếc nhìn nhau chuẩn bị rút lui, đáng tiếc ——
Đằng Cận Tư không cho bọn họ như nguyện, sử dụng ánh mắt ý bảo Nam Cung Thần cho bọn họ một trận dạy dỗ khó quên trong đời, tròng mắt đen quét một vòng ở trong quán bar trống trải, xem ra, người cầm đầu của bọn họ đã đi rồi.
Rất tốt! Nhất định anh sẽ tra được, chuyện tối nay sẽ trả lại gấp mười lần, ngược lại anh rất muốn biết người cầm đầu đám người lăn lộn ở trên đường nào! Dám giương oai ở trên địa bàn của anh, chán sống!
"A Tư, rốt cuộc cậu đã tới, xương cả người tôi đều sắp gãy, thật lo lắng mình sẽ đi đời nhà ma, chúng ta mãi mãi cách xa nhau như trời với đất......" Quan Hạo Lê cười toét miệng tự giễu nói.
Không đợi anh nói xong, liền bị Tiết Giai Ny trách móc, "Anh nói nhảm cái gì vậy!"
Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em - Nam Quan Yêu Yêu Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em