I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 976 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Chuyện Vợ Chồng
ột đêm này, Cư Mộc Nhi không biết mình ngủ như thế nào.
Giống như ngủ thiếp đi, lại giống như không ngủ, giống như đang nằm mơ, lại giống như không mơ. Đầu choáng váng, trái tim nặng trịch. Lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy hình như người bên cạnh bò dậy, nàng có chút hoảng hốt, muốn để nàng nằm một mình sao? Nàng muốn bắt hắn, thế nhưng mà mí mắt nàng quá nặng trĩu, nàng buồn ngủ đến mức không mở mắt được.
Sau đó, cuối cùng nàng đã ngủ thiếp đi.
Lúc Cư Mộc Nhi thức dậy, mặt trời đã lên cao, Long Nhị sớm đã không thấy bóng dáng. Nha hoàn nói sáng sớm Nhị gia đã thức dậy đi ra ngoài rồi.
Cư Mộc Nhi cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, buồn bã ỉu xìu. Nha hoàn thấy bộ dạng tiều tụy của Cư Mộc Nhi cũng hơi kinh ngạc, rõ ràng ngủ hơn nửa ngày, sao giống như thức cả đêm vậy. Sáng nay Nhị gia thức dậy mặt đen thui, bộ dạng cũng không giống là một đêm vui sướng. Lập tức các nha hoàn cẩn thận từng li từng tí, sợ làm sai gì đó sẽ bị giáo huấn.
Nhưng cả ngày Long Nhị không về. Cư Mộc Nhi dùng cơm một mình, ngồi ngẩn người trong phòng.
Nàng biết vụ án của Sư Bá Âm không đơn giản. Có lẽ lúc ban đầu nàng giống với bọn Hoa Nhất Bạch, sau khi nghe ra ý trong tiếng đàn, đều bị sự bi phẫn trong lòng che mắt, chỉ bằng sự nhiệt tình liền nghĩ mình có thể làm mấy thứ gì đó.
Nhưng cái chết của Hoa Nhất Bạch khiến nàng rơi vào chậu nước lạnh, giội tắt nhiệt tình, lòng dạ trở nên sắt đá.
Bọn họ ngu ngốc chỉ có thấy sự oan khuất, lại không có cảm nhận được cái chết. Sao không có suy nghĩ, nếu như Sư tiên sinh thật sự là bị oan mà chết, vậy hung thủ thật sự là ai? Có thể tiêu diệt cả nhà Sử Thượng thư, chẳng lẽ không tiêu diệt được đám nhạc công ngốc nghếch bọn họ sao? Mãi đến khi nàng không nhìn thấy nữa, sự cảnh giác và nghi ngờ của nàng đã lên tới đỉnh điểm.
Hai năm qua, nàng lo lắng hãi hùng, làm gì cũng phải suy đi nghĩ lại. Nàng không từ bỏ việc điều tra việc này, nhưng nàng biết chỉ bằng sức lực của nàng sợ là không tra được gì. Nàng không tìm người giúp đỡ, nàng cũng không dám tin ai, nàng cũng sợ đưa tới họa sát thân, nàng cũng sợ liên lụy người nhà, bạn bè.
Nhưng hai năm trôi qua, chuyện thê thảm gì đó đều không xảy ra. Nàng hơi thả lỏng tinh thần, nhưng không dám quên, trực giác của nàng nói cho nàng biết có người đang theo dõi nàng, có người đang lặng lẽ chuẩn bị giống như nàng, nàng không từ bỏ, người nọ cũng không có khả năng từ bỏ.
Mãi đến khi sự bức hôn của Đinh Nghiên Hương mới thay đổi cục diện bên ngoài yên bình, bên trong giằng co này.
Cư Mộc Nhi ngồi ngẩn ngơ, cẩn thận nghĩ đến những chuyện đã xảy ra. Hôm nay nàng nên đi dạy Bảo Nhi đánh đàn, nhưng nàng không muốn đi, nàng không có tâm tư. Nàng cảm thấy trong lòng rất khổ sở.
Thật ra nàng biết Long Nhị nói rất đúng, quan hệ thiệt hơn trong đó, hắn còn rõ hơn nàng. Nàng biết hắn không sai, thế nhưng mà nàng vẫn cảm thấy thất vọng.
Nói thất vọng về hắn, không bằng nói lo sợ không yên.
Nàng cảm thấy chỉ trong mội đêm, giữa nàng và Long Nhị dường như đã có một vách ngăn ngăn cách. Khoảng cách rất gần, lại rất khó chạm đến. Nàng nghi ngờ, có phải Long Nhị sẽ vì việc này mà không thân thiết với nàng nữa hay không, giống như đêm qua, giống như sáng sớm hôm nay, hắn không giống ngày thường.
Tối hôm qua hắn không quấn quít thân mật với nàng. Nàng không biết những người đàn ông khác như thế nào, vợ chồng người khác như thế nào, nhưng Long Nhị gia nhà nàng là người trong ngoài không đồng nhất. Trước mặt người khác, hắn là ông chủ nói chuyện không khiến người ta vui vẻ, có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong phòng, hắn lại là tướng công thích trêu đùa, quấn người.
Trước kia bất luận nàng như thế nào, hắn nhất định sẽ làm ầm ĩ khiến nàng say đắm thuần phục, bá đạo, nóng bỏng trên giường. Thế nhưng mà tối hôm qua nói xong chuyện kia, hắn chỉ lãnh đạm căn dặn nàng đi ngủ sớm. Nàng biết bầu không khí không tốt lắm, nàng biết thời cơ không đúng lắm, nhưng hắn lãnh đạm không gặp mặt nàng, nàng vừa cảm thấy lạc lõng vừa lo lắng.
Hôm nay hắn cũng dậy sớm, nhưng hắn không đánh thức nàng, không làm ầm ĩ bắt nàng hầu hạ. Thật ra mắt nàng không nhìn thấy, không hầu hạ được gì, nhưng hắn chỉ là muốn ồn ào với nàng mà thôi. Đùa xong, lại để nàng về ngủ tiếp.
Nàng đã quen như vậy. Cho nên hôm nay hắn im lìm đi ra ngoài, khiến trong lòng nàng rất khó chịu.
Cư Mộc Nhi cảm thấy bản thân mình thiếu tự tin, nàng quá quan tâm phản ứng của hắn, cho nên nàng bắt đầu đa nghi.
Nhưng, nàng rất quan tâm hắn sao?
Bây giờ, việc nàng lo lắng không phải là bản án, mà là cảm nghĩ của hắn đối với nàng. Có phải hắn nghĩ nàng muốn lợi dụng quan hệ giữa hắn và Hoàng thượng để đạt tới mục đích của nàng hay không, có phải hắn nghĩ từ đầu tới cuối nàng đang lợi dụng, lừa gạt hắn hay không?
Thế nhưng mà nàng không phải sao?
Cư Mộc Nhi không dám khẳng định. Trong nháy mắt nước mắt tràn mi, nàng cảm thấy nàng không phải, nàng không hư hỏng như vậy, nàng là muốn tìm một cái cảng tránh gió, nhưng nàng cũng không phải muốn hại hắn. Nàng chỉ là…
Nàng không biết bản thân mình làm sao, nàng không thể nghĩ ra một cái cớ để bào chữa cho bản thân. Cư Mộc Nhi lau nước mắt, nghĩ Long Nhị đối xử với nàng như vậy tốt, nghĩ sự keo kiệt lại khó chịu của hắn khi đối phó với những thủ đoạn bịp bợm của nàng, nghĩ đến tính trẻ con, giọng điệu đàn ông của hắn, nghĩ đến sự quan tâm thật lòng của hắn đối với nàng, nước mắt lại rơi.
Hỏi Hoàng thượng, là nàng quá gan dạ. Nàng chỉ là đột nhiên nghĩ ngây ngô, nếu Hoàng thượng là minh quân, nếu Hoàng thượng là người chính trực căm ghét kẻ ác, vậy Hoàng thượng biết oan tình của Sư tiên sinh, đồng ý lật lại bản án, điều tra lại, vậy mọi chuyện đơn giản hơn nhiều rồi.
Tuy cơ hội cực kỳ bé nhỏ, nhưng nàng vẫn hỏi.
Hỏi xong, nàng lại hối hận.
Đến đêm khuya, Long Nhị vẫn chưa về.
Cư Mộc Nhi lén khóc trong phòng. Tuy đã qua thời gian nàng đi ngủ, nhưng nàng vẫn nhịn không muốn trên giường. Nàng gục xuống bàn, muốn đợi hắn về.
Sau khi hắn về, nàng phải nói gì với hắn, phải làm sao để hắn vui vẻ, nàng hoàn toàn không nghĩ ra, trong đầu nàng trống trơn, nhưng nàng muốn đợi hắn về.
Nhưng nàng đợi một lúc, lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh giấc đã nghe thấy tiếng nước.
Cư Mộc Nhi từ từ đứng dậy, cẩn thận nghe ngóng. Là tiếng nước, có người tắm rửa ở phòng bên.
Cư Mộc Nhi sờ gậy trúc trong tay, đứng lên, đi đến phòng bên, gọi: “Tướng công.”
Tiếng nước ngừng, không ai trả lời nàng.
Cư Mộc Nhi không gọi nữa, sự khó chịu ban ngày tích tụ trong lòng nhanh chóng lấp đầy trái tim nàng. Hắn về, nhưng không đánh thức nàng. Mà nàng gọi hắn, hắn không trả lời.
Cư Mộc Nhi đứng bất động ở cửa ra vào. Nàng nghe thấy tiếng soàn soạt của quần áo, giống như có cái gì đó bị ném ra xa. Sau đó Long Nhị khẽ ho, nói ra: “Đã muộn như vậy, sao nàng chưa ngủ?”
Cảm giác là đang tìm chuyện để nói.
Hắn đi vào phòng, đương nhiên là sẽ biết nàng gục xuống bàn, hắn không đánh thức nàng bảo nàng lên giường ngủ, bản thân lại rẽ vào phòng tắm, lúc này lại hỏi nàng sao không ngủ.
Cư Mộc Nhi đè xuống sự khó chịu trong lòng, đi về phía Long Nhị, trả lời: “Ta đang đợi tướng công về.”
“Ừm, hôm nay về hơi muộn.”
“Tướng công đang tắm?”
“Ừ, nàng ngủ trước đi, rồi ta sẽ vào.”
Cư Mộc Nhi đứng bên cạnh thùng tắm lớn, nghe hắn bảo nàng đi, lại cảm thấy khó chịu. Nàng hít một hơi, dặn mình không suy nghĩ lung tung, cẩn thận từng li từng tí nói: “Ta kỳ lưng, bóp vai cho tướng công nhé?”
Hình như Long Nhị hơi sững sờ, cuối cùng trả lời “Được.”
Cư Mộc Nhi khẽ thở phào, để gậy trúc sang bên cạnh, đưa tay về phía Long Nhị.
Long Nhị nhìn bộ dạng kia của Cư Mộc Nhi, trong lòng thở dài, hắn cầm chặt tay nàng đặt trên bả vai mình, đặt khăn tắm đang dùng dùng vào trong tay nàng. Cư Mộc Nhi vui mừng, nghiêm túc đấm lưng cho Long Nhị.
Lưng Long Nhị cứng nhắc, Cư Mộc Nhi cảm thấy kỳ lạ, điều này giống như đang khẩn trương, lại giống như đang phiền muộn. Thế nhưng mà là hắn đồng ý để nàng kỳ lưng, buồn bực cái gì? Khẩn trương cái gì?
Cư Mộc Nhi kỳ cọ một lúc, lại gần Long Nhị, bỗng nhiên hiểu ra. Lúc nãy hắn thực sự đang ném quần áo, chỉ là hắn có thể đem ném quần áo ra xa, nhưng không thể tẩy hết mùi son phấn và mùi rượu trên tóc hắn.
Đối với sự nhạy cảm thông minh của Cư Mộc Nhi, Long Nhị có đề phòng, chủ yếu là bởi vì hôm nay hắn đi hoa lâu.
Hắn về muộn như vậy, nghĩ nàng sớm đã đi ngủ, không nghĩ tới nàng nằm bò trên bàn chờ hắn. Hắn không dám đánh thức nàng, bởi vì hắn nhớ rõ lần trước nàng ngửi mùi hương trên người hắn sẽ biết hắn đi đâu. Cho nên hắn lén tắm rửa, muốn làm mất mùi hương mới gọi nàng lên giường ngủ. Không nghĩ nàng lại đi vào, đi vào cũng không sao, còn vẻ mặt ủy khuất bộ dạng tội nghiệp, hắn không để nàng lại gần không được. Cho nên hắn đành phải đồng ý với nàng nàng, trong lòng hơi thấp thỏm không yên, chỉ hi vọng hắn tắm được một lúc, mùi thơm đã hết rồi.
Lúc này tay Cư Mộc Nhi bỗng nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục kỳ lưng cho hắn, nhưng động tác chậm lại. Trong lòng Long Nhị căng thẳng, nàng ở gần hắn như vậy, chắc hẳn nàng đã nhận ra rồi.
Long Nhị thở dài trong lòng, quay người kéo nàng, muốn giải thích với nàng, quay người lại thì giật mình.
Nàng khóc.
“Mộc Nhi.” Long Nhị nắm chặt tay của nàng, sao lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy, nàng khóc.
Cư Mộc Nhi cúi đầu, bị hắn phát hiện, nàng giãy giụa, tránh bàn tay của hắn, nước mắt rơi không ngừng, nàng không muốn như vậy, nàng vốn nghĩ dỗ dành hắn thoải mái, hắn không để ý tới nàng, nàng cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Nhưng bây giờ nàng càng buồn hơn.
Nàng làm hắn không vui, hắn liền đi tìm hoa vấn liễu, muộn như vậy mới về.
Nàng nằm ngủ trên bàn, hắn về cũng không muốn gọi nàng, có phải hắn không muốn quan tâm nàng nữa? Thế nhưng mà sao hắn có thể đi thanh lâu, sao hắn có thể đi tìm gái lầu xanh.
Cư Mộc Nhi càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ nước mắt càng nhiều, cuối cùng nhịn không được, dứt khoát khóc lớn lên.
Điều này khiến Long Nhị sợ hãi, hắn bất chấp trên người ướt sũng, ôm Cư Mộc Nhi vào trong ngực. Cư Mộc Nhi cũng ôm chặt hắn, nhưng khóc to hơn.
“Hôm nay ta đi tuần tra cửa hàng. Tuần tra xong, ta đến nha phủ gặp phủ doãn đại nhân phân tích tình huống mất tích của tên cướp với ông ta. Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tên đó, phủ doãn đại nhân cũng không điều tra ra ai là người giả mạo bổ khoái.”
Cư Mộc Nhi lắng nghe, khịt mũi, bình tĩnh lại.
“Sau đó ta đi thăm hỏi mấy người bạn trong cung, tìm người của Hình bộ, cuối cùng mời mấy người đó đến Nhiễm Thúy uống rượu. Cả ngày không về chính là làm mấy việc này. Uống rượu ở Nhiễm Thúy ta không chạm đến cô nương nào cả. Chỉ là nơi đó, trên người tránh không được dính mấy mùi kia.”
Cư Mộc Nhi nghe xong, giống như trẻ con nhếch miệng, trên lông mi còn vương nước mắt, bộ dạng đó thực sự rất đáng yêu.
Long Nhị véo mặt Cư Mộc Nhi, trách mắng: “Có phải cả ngày hôm nay nàng suy nghĩ lung tung đúng hay không. Ta hỏi rồi, hôm nay nàng ngồi trong phòng không ra ngoài, có phải lại ngẩn người hay không?”
Cư Mộc Nhi vô cùng tủi thân trả lời: “Hôm nay tướng công đi ra ngoài không gọi ta.”
“Cả đêm nàng ngủ không ngon, buổi sáng chóng mặt, sao ta dám gọi?”
“Tướng công cũng không bảo người nhắn lại với ta, ta lo lắng cả ngày.”
Long Nhị ho hai tiếng, điều này thật sự là hắn cố ý, trong lòng hắn không thoải mái, cố ý muốn lạnh nhạt với nàng. Lúc này bị nàng nắm đằng chuôi, sự có lý chẳng sợ của hắn tan thành mây khói không thấy tung tích. Hắn lại ho hai tiếng, nói: “Gia hôm nay bận quá, không có chú ý dặn dò người làm.”
“Vậy buổi tối tướng công về muộn, cũng không gọi ta.”
Hắn có thể trả lời mặc dù hắn đến thanh lâu không làm chuyện xấu nhưng chột dạ không? Đương nhiên không thể. Hơn nữa phản ứng này khiến Long Nhị gia cảm thấy mình thật mất mặt. Hắn chột dạ cái gì, hắn rõ ràng cái gì cũng không làm. Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể trả lời: “Cả người khó ngủi, muốn tắm rửa trước.”
Cư Mộc Nhi khịt mũi, lại ôm chặt Long Nhị, chùi nước mắt trên người hắn.
Long Nhị thở dài, xoa đầu nàng, hôn trán nàng.
“Không làm ầm ĩ?”
“Ta không làm ầm ĩ.”
“Vậy là ai khóc nhè khóc đến mức rối loạn hả?”
“Là ai?”
“Chơi xấu phải không?”
“Là theo lời nói của tướng công, không thấy coi như không tính.”
“Ta chưa từng nói?”
“Đã nói rồi.”
“Khi nào?”
“Chính là nói rồi.” Vừa nói vừa nắm mặt cọ xát hắn, dùng bộ ngực của hắn lau hết nước mắt.
Long Nhị bị cọ xát, cả người nóng bừng, lại bị đức hạnh vô lại của nàng gợi lên hứng thú, vì vậy cầm tay của nàng đặt ở chỗ cứng rắn đang nóng như lửa của mình.
Cư Mộc Nhi bị dọa, kêu “a” một tiếng. Muốn rút tay, lại bị Long Nhị dùng sức đè xuống. “Long Cư thị, nàng không thể phóng hỏa rồi chạy.”
Cư Mộc Nhi chưa kịp phản ứng, xấu hổ đến mức sắp nhỏ máu. Thế nhưng mà trong lòng nàng lại tràn đầy vui sướng. Long Nhị gia vẫn nhiệt tình với nàng, hắn thích chạm vào nàng, cũng thích nàng chạm vào.
Điều này khiến người làm vợ như nàng cẩm thấy rất tự tin. So với cái gì đó phu quân của nàng cần nàng hơn, điều này khiến Cư Mộc Nhi thỏa mãn. Sự lãnh đạm đêm qua đã hoàn toàn biến mất, sự nhiệt tình và cấp bách của Long Nhị khiến nàng vui vẻ.
Cho dù nàng mắc cỡ không dám ngẩng đầu, cho dù nàng cảm thấy mặt nóng đến mức sắp tan ra, nhưng nàng vẫn dũng cảm chủ động vuốt ve hắn.
Long Nhị bị sờ đến mức người nóng bừng, không chịu được nữa kéo nàng qua hôn thật sâu.
Cư Mộc Nhi rất nhiệt tình đáp lại Long Nhị, thế nhưng mà chú ý bên trên, không chú ý đến phía dưới, Long Nhị gia không hài lòng, kéo tay nàng, hôn môi nàng nói: “Đừng ngừng.”
Ba Lần Gả Ba Lần Gả - Minh Nguyệt Thính Phong