Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Khoa
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 862 / 5
Cập nhật: 2021-10-20 15:33:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 51: Vô Lại (1)
au bữa trưa, Tống Vãn Ca dẫn Nguyệt Vãn Trần đến buồng lò sưởi nghỉ trưa. Có lẽ là quá mệt mỏi hoặc là thả lỏng quá mức, cảm giác ngủ tương đối say.
Mãi cho đến lúc thắp đèn, Tống Vãn Ca mới tỉnh lại vì động tĩnh do Nguyệt Vãn Trần lăn qua lộn lại.
"Trần nhi, làm sao vậy?" Tống Vãn Ca vuốt vuốt hai mắt mông lung buồn ngủ, vừa dứt lời, đã nghe thấy bụng nhỏ của Nguyệt Vãn Trần phát ra tiếng vang "ọc ọc ọc ọc ọc".
"Tỷ tỷ, Trần nhi đói bụng." Nguyệt Vãn Trần chu cái miệng nhỏ nhắn đô đô, tay nhỏ bé vuốt vuốt bụng, chớp chớp đôi mắt to sáng trong suốt, đáng thương hề hề nhìn Tống Vãn Ca.
Nó cũng đã tỉnh lại hồi lâu rồi đây, nhưng tỷ tỷ ngủ ngon quá, nó không nỡ đánh thức tỷ tỷ, cho nên vẫn chịu đựng đói bụng, chờ tỷ tỷ tự mình tỉnh lại. Trong buồng lò sưởi vốn có điểm tâm và trái cây, nhưng nó không muốn ăn mấy thứ kia, nó thầm nghĩ muốn ăn thức ăn tỷ tỷ làm.
"Ha ha, thì ra Trần nhi nhà chúng ta bị đói nên tỉnh dậy." Tống Vãn Ca đứng dậy khẽ cười nói, còn sủng nịch vuốt xuôi cái mũi nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần. Nhìn sắc trời bên ngoài một chút, màn đêm đã phủ xuống, đèn cung đình cũng đã được thắp lên.
"Trần nhi, bữa tối muốn ăn cái gì? Tỷ tỷ làm cho đệ."
"Tỷ tỷ làm cái gì, Trần nhi ăn cái gì, dù sao tỷ tỷ làm cái gì cũng ngon mà." Nguyệt Vãn Trần làm nũng chui vào trong lòng Tống Vãn Ca, hai tay ôm cổ nàng, vui vẻ nói.
"Tốt lắm, tỷ tỷ sẽ làm mấy món ăn sở trường thật là ngon cho Trần nhi ăn." Tống Vãn Ca vừa nói, lập tức ôm lấy Nguyệt Vãn Trần, tâm tình sung sướng đi về phía phòng bếp.
Trần nhi dường như kiêng ăn, cho nên một ngày ba bữa cơm trên cơ bản đều là nàng tự mình ra tay, Lộng Hoa và Lộng Ảnh chỉ cần ở phòng bếp trợ giúp một chút là được. Ở hiện đại, công ty Tống thị chủ yếu là kinh doanh nhà hàng, mà nàng là người thừa kế duy nhất của Tống thị, về phương diện nấu nướng và thưởng thức món ăn tất nhiên là có trình độ.
Trước kia ở nhà, nàng chỉ cần rảnh rỗi sẽ tự mình xuống bếp, làm vài món ăn sở trường cho ba và mẹ ăn. Nghĩ đến ba mẹ, ánh mắt Tống Vãn Ca có chút ảm đạm, bất quá nhìn Trần nhi trong lòng, cuối cùng cười mà qua.
Đi tới phòng bếp, Tống Vãn Ca để Trần nhi qua một bên cho nó tự mình chơi đùa, rồi sau đó lại phân phó Lộng Hoa và Lộng Ảnh chuẩn bị tốt những nguyên liệu nấu ăn mình cần, rồi bắt đầu bận rộn làm bữa tối.
Một lúc lâu sau.
Trên bàn ăn, mùi hương thơm ngát mê người của thức ăn bay bổng trong không khí, khiến cho khẩu vị của người tac đột nhiên mở ra, miệng mở lớn hơn.
Yên chi kê bô[1], màu sắc tươi đẹp, còn kèm theo mùi hương thơm ngát của hoa sen; ma bà đậu hủ[2], trơn mềm vô cùng; ngó sen Thiên Hương, thanh thúy ngọt ngào; thủy tinh trửu (chân giò) hoa[4], sắc thái óng ánh trong suốt, trắng hồng giao nhau, trơn bóng không tì vết; phỉ thúy kê (gà) ti[5], xanh xanh, trắng trắng, trong con gà ti lại hoà hợp mùi thơm ngát và vị cay của ớt xanh; còn có cá chim vàng hấp[6], cháo nhân dâu tây[7], tổ yến gà như ý[8], nhân sâm hầm thịt bò[9]. Tám món một canh, dinh dưỡng cân đối, hơn nữa còn có đủ sắc hương vị.
"Trần nhi, mau tới đây, sắp bắt đầu bữa tối rồi!" Tống Vãn Ca ôm Nguyệt Vãn Trần đến bên cạnh mình ngồi xuống, thấy hai mắt nó toả sáng đảo qua từng món ăn mình làm, chỉ thiếu không chảy nước miếng, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Quay đầu thấy Lộng Hoa và Lộng Ảnh đứng ở bên cạnh, vì vậy thản nhiên nói, "Ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa, vừa rồi mỗi món ta đều làm nhiều hơn một phần, hai người các ngươi sang phòng bếp bên cạnh phòng ăn dùng bữa đi."
"Vâng, nương nương." Lộng Hoa và Lộng Ảnh nhìn nhau liếc mắt một cái, lập tức hành lễ lui xuống. Kỳ thật nương nương vốn là một người rất tốt bụng, ở chung cũng tốt lắm, mặc dù tính tình lạnh chút, nhưng không có một chút kiêu ngạo của chủ tử, cũng chưa bao giờ trách mắng người hầu.
Các nàng biết nương nương không vui, trừ những lúc đối mặt với tiểu chủ tử mới mở lòng chơi đùa, bất kỳ kẻ nào cũng không tiến vào lòng người được. Ngày thường, ngay cả hai người bọn họ tới gần nương nương nửa bước, người cũng cau mày bực mình, trong nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh như băng. Trừ tiểu chủ tử ra, nương nương đối với ai cũng đều cự tuyệt ra ngoài ngàn dặm. Dáng vẻ xa cách hờ hững lạnh như băng của nương nương khiến cho các nàng từ trong lòng vì người mà đau lòng, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Dù sao, chuyện của Hoàng thượng và nương nương các nàng cũng không có bất kỳ quyền hạn và tư cách gì để quan tâm, chỉ có thể ở trong lòng cầu khẩn Hoàng thượng đừng tàn nhẫn vô tình như vậy nữa, đừng hành hạ tổn thương Luyến phi nương nương nữa.
"Trần nhi, đói bụng lắm rồi. Mau ăn nhiều một chút, hôm nay tỷ tỷ làm trên cơ bản đều là những món đệ thích ăn đó!" Tống Vãn Ca vừa nói vừa gắp một cái đùi gà lớn cho Trần nhi, sau đó lại gắp một khối thủy tinh trửu hoa để vào trong chén của mình. Đang chuẩn bị cắn một miếng to, một tiếng truyền báo cao vút bỗng dưng từ ngoài phòng ăn truyền vào.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Nghe tiếng thông báo chán ghét kia, nụ cười yếu ớt trên mặt Tống Vãn Ca trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, chân mày lập tức nhíu chặt lại.
"Ác ma đáng chết này chạy tới làm gì? Lúc này hắn không phải nên ở Long Ngự cung của mình dùng bữa tối sao? Thật đáng ghét, ăn một bữa cơm cũng không yên ổn!"
Tống Vãn Ca mới vừa nói thầm xong, chỉ thấy Long Ngự Tà trên người mặc long bào màu vàng ngẩng cao đầu, khí thế uy nghiêm tiêu sái vào phòng ăn.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!" Tống Vãn Ca đứng dậy thi lễ với Long Ngự Tà, cho dù tận đáy lòng có đủ loại không tình nguyện, dáng vẻ bên ngoài vẫn phải làm. Mất lễ nghi, khó tránh bạo quân này nhất thời lại muốn bùng nổ.
Nguyệt Vãn Trần không hành lễ, vẫn ngồi ở trên ghế, bất quá cao cao cong cái miệng nhỏ nhắn lên biểu hiện mất hứng. Trứng thối này, lại tới tranh tỷ tỷ với nó, Nguyệt Vãn Trần thật sự rất chán ghét hắn. Hừ! Sau này mình nhất định phải đánh bại hắn!
"Ca nhi không cần đa lễ!" Long Ngự Tà ôm eo nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca, quay đầu nhìn lướt qua thức ăn đầy đủ sắc hương vị trên bàn, tâm tình sung sướng nói, "Ca nhi cũng chưa dùng cơm tối sao? Xem ra Trẫm tới vừa đúng lúc, Trẫm cũng chưa có dùng cơm tối đây!"
"Người đâu, mang một bộ bát đũa lại đây cho Trẫm!"
Dứt lời, long ngự tà buông Tống Vãn Ca ra, tự mình ngồi xuống đối diện nàng. Tống Vãn Ca âm thầm liếc mắt nhìn hắn, lập tức cũng ngồi xuống.
Không bao lâu, đã có cung nữ đem đũa bằng ngà voi và chén bạc được chuẩn bị tốt đi lên.
"Ca nhi, những món ăn này đều là nàng làm sao? Kỹ thuật thật khá, sau này Trẫm quả thật có lộc ăn rồi, ha ha!" Long Ngự Tà gắp một cọng ngó sen để vào trong miệng, vừa ăn vừa tán dương. Thấy Tống Vãn Ca chỉ lạnh nhạt nhìn mình, cũng không nói gì, không khỏi trêu tức nói, "Thất thần làm gì? Trẫm tuấn tú như vậy sao? Lại làm cho Ca nhi nhìn đến thất thần như thế? Ngay cả cơm cũng quên ăn?"
Nghe vậy, Tống Vãn Ca âm thầm nhíu nhíu mày, càng không nói gì. Thì ra ác ma này cũng có một mặt tự kỷ và đắc ý, trước kia nàng lại không phát hiện ra.
"Ca nhi, đến đây, dùng bữa trước đi, ăn xong rồi Trẫm lại cho nàng nhìn đủ." Tâm tình Long Ngự Tà dường như cực kỳ tốt, khóe mắt đuôi chân mày tràn đầy ý cười. Vừa nói, hắn vừa gắp không ít thức ăn để vào trong bát của Tống Vãn Ca. Thấy Nguyệt Vãn Trần mất hứng nhìn về phía hắn, không khỏi trừng trừng mắt nó một cái.
Tiểu quỷ này, hắn chưa từng tức giận, không hề răn dạy nó suốt ngày kề cận cô gái nhỏ của mình, nó còn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên cao như vậy làm gì? Thật sự là thiếu giáo huấn!
"Trần nhi, mau ăn cơm!" Tống Vãn Ca chẳng muốn để ý bạo quân đối diện kia, sờ sờ đầu nhỏ của Nguyệt Vãn Trần, cúi đầu cầm lấy chiếc đũa tự gắp cơm của mình. Bữa trưa không ăn bao nhiêu, bây giờ đang bị đói đây.
"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn ăn đùi gà." Chỉ chốc lát, giọng trẻ con giòn non của Nguyệt Vãn Trần vang lên.
"Được, tỷ tỷ gắp cho đệ." Tống Vãn Ca ngẩng đầu mỉm cười yêu thương với nó, lập tức gắp một đùi gà lớn. Đang chuẩn bị bỏ vào trong bát Trần nhi, chén bạc của Long Ngự Tà nhanh chóng duỗi lại.
Tống Vãn Ca còn chưa kịp phản ứng xem đây là ý gì, đùi gà lớn đã rơi vào trong chén của ác ma kia.
"Đùi gà mỡ nhiều, con nít ăn nhiều dễ phát phì lắm, không tốt cho sức khỏe đâu." Long Ngự Tà nghiêm trang cười nhìn Tống Vãn Ca liếc mắt một cái, lập tức nhanh chóng giải quyết cái đùa gà trong chén. Động tác mặc dù nhanh, nhưng cũng không mất cao quý cùng ưu nhã.
"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn ăn ngó sen Thiên Hương." Đùi gà bị người ta cướp rồi, Nguyệt Vãn Trần bất mãn cau cái mũi, lôi kéo ống tay áo Tống Vãn Ca làm nũng nói.
Tống Vãn Ca lên tiếng, theo lời gắp lên hai miếng ngó sen. Mới giơ đôi đũa trong tay lên, Long Ngự Tà lợi dụng khí thế sét đánh không kịp bưng tai cướp được về chén mình, giọng chán ghét cũng theo đó truyền đến.
"Ngó sen này không có dinh dưỡng gì, thân thể trẻ con đang lúc lớn, sao có thể ăn cái này được?"
"Hoàng thượng, ngài muốn ăn cái gì không tự mình gắp được sao?" Làm gì cứ luôn cướp của nàng? Cứ như tên vô lại, vẻ mặt lưu manh. Cũng một ngày rồi, đầu ác ma này sao còn chưa khôi phục bình thường? Ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng? Nóng quá mức rồi sao?
"Tiểu quỷ này cũng có tay có chân, sao nó không tự mình gắp lấy?" Long Ngự Tà hừ nhẹ một tiếng, ăn không nói có, nói.
"Trần nhi chỉ là trẻ con, thần thiếp gắp đồ ăn cho nó cũng đúng thôi." Tống Vãn Ca lạnh giọng dứt lời, cúi đầu không hề nhìn hắn. Nàng thật không hiểu, ác ma này tại sao lại thích làm khó dễ một đứa nhỏ như vậy, một chút tố chất cùng tu dưỡng cũng không có! "Hơn nữa, Trần nhi cũng là đệ đệ của thần thiếp, thần thiếp cưng chiều nó thương hắn là lẽ đương nhiên mà."
Nghe Tống Vãn Ca nói vậy, khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà nhất thời đen đen, nét mặt rõ ràng có bực mình, giọng nói không tốt quát khẽ: "Vậy Trẫm là hoàng đế đây này! Trẫm là lớn nhất, nàng cũng là phụ nữ của Trẫm, càng nên hầu hạ Trẫm mới đúng! Bây giờ Trẫm muốn nàng gặp thức ăn cho Trẫm!"
`
[1]Son gà bô: cái màu nó giống vậy
[2]Ma bà đậu hủ:
[3]Thiên Hương ngẫu phiến: là một món ăn làm từ ngó sen, ko tìm dc hình
[4]Thủy tinh trửu (chân giò) hoa:
[5]Phỉ thúy (chim trả) kê (gà) ti (tơ)
[6]Cá chim vàng hấp:
[7]Cháo nhân dâu tây:
[8]Tổ yến gà như ý:
[9]Nhân sâm hầm thịt bò
Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi