Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Thị Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:14:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Trong Sạch
úc ăn sáng, Thích phu nhân một mực cười mỉm nhìn ta, còn hàm ý sâu sắc dặn ta ăn nhiều một chút, còn luôn chọn những món bổ máu ích khí như táo đỏ kỷ tử gắp cho ta.
Giang Thần cúi đầu, cười đến run cả đũa.
Thiếu Hoa và Thiếu Dung thắc mắc nhìn hắn: “Biểu ca, anh làm sao vậy?”
Giang Thần khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Tối hôm qua… quá mệt mỏi.”
Ta đỏ mặt, vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong trở lại Lan Trạch Viên, ta khởi binh vấn tội Giang Thần: “Vừa rồi ăn sáng huynh nói bậy bạ gì đó?”
Giang Thần ra vẻ vô tội: “Ta đâu có nói gì, đúng là đêm qua mệt chết đi được, cả đêm ngủ không ngon, nếu Liễu Hạ Huệ dễ làm thì đã không được sử sách lưu danh, ta bị muội hành hạ một đêm, chẳng lẽ muội không hay biết?”
Ta không ngờ hắn lý do lý trấu thế, vừa thẹn vừa giận: “Muội không thèm hành hạ huynh, ai bảo huynh đưa muội lên giường?”
Hắn nhìn ta, một hồi lâu thở dài một hơi: “Đúng! Ta mua dây buộc mình, cam tâm tình nguyện.”
Ánh mắt của hắn đặc biệt mập mờ thân mật, như hồ nước mùa xuân, bên bờ rêu xanh mịn, ta suýt nữa thì trượt chân ngã vào.
Ta bối rối đưa mắt đi chỗ khác, lời của hắn ta nửa hiểu nửa không, nhưng ta biết, nửa không hiểu kia rất không thuần khiết.
Trong phòng yên tĩnh đến mức lòng người phát hoảng.
Ta nhìn cánh cửa thấp giọng nói: “Đêm qua huynh ngủ không ngon thì giờ ngủ bù đi.”
Hắn thấp giọng nói “Tốt”, khi đi tới cạnh cửa, còn quay đầu cười một tiếng: “Muội quan tâm tới ta sao?”
Đối mặt với biểu cảm dịu dàng, ánh mắt trìu mến, nhất thời, ta khó mà làm lơ. Hắn nhìn ta mỉm cười, xoay người rời đi.
Ta chậm rãi ngồi bên cửa sổ, lòng vừa hụt hẫng vừa buồn bã, người thích ta, gần trong gang tấc, người ta thích, lại cách một biển trời.
Ta nên nhận mệnh đón nhận Giang Thần, hay là đến trước mặt Thích phu nhân nói thật mục đích trong lòng? Nhưng vấn đề ở chỗ ta khó mà đối diện với Thích phu nhân nói lời đấy, bởi vì bà đối tốt với ta đến kỳ cục. Sau khi ta mở cuộc họp, bà lập tức điều hết nha hoàn ở Lan Trạch Viên đến tiền viện, phái cho Giang Thần bốn gã sai vặt để sai bảo, dụng ý không nói cũng biết.
Bà như áng mây mềm mại bay lững lờ, những trò mờ ám của ta chỉ như một cơn gió thoảng, bà nhấc tay áo nghiêng người là qua.
Ngoài cửa sổ, Thiếu Dung nhẹ nhàng đi trên con đường lát đá, ta phát hiện cô ấy đặc biệt thích xiêm y màu đỏ, đang tuổi dậy thì, xiêm y đỏ tươi càng tôn lên dung nhan kiều diễm, hoạt bát tươi tắn của cô ấy.
Cô ấy đi tới bên cạnh, gọi: “Biểu ca, biểu ca.”
“Biểu tiểu thư, thiếu gia đang ngủ.”
“Ban ngày ban mặt ngủ nỗi gì chứ, ta còn muốn hỏi đêm qua huynh ấy làm gì để đến nỗi bây giờ mệt mỏi thế đây.”
Ta vừa nghe liền dựng tóc gáy, sợ cô ấy đi hỏi thật, Giang Thần lại trả lời mập mờ ám muội.
Ta vội vàng vươn người ra khỏi cửa sổ: “Biểu muội, ở chỗ ta có mấy thứ đồ chơi hay, muội có muốn xem không?”
Thiếu Dung cười nói: “Được.”
Cô ấy đi tới bước vào phòng.
“Chị dâu, từ khi muội đến kinh thành đã muốn đi mua mấy thứ tốt, ai ngờ phụ thân và cô cô không uội ra ngoài, muội chán muốn chết.”
Ta đặt hết đống phá sản hôm trước lên bàn: “Biểu muội, muội thích gì cứ lấy hết đi.”
“Ai nha, chị dâu thật tốt.”
Cô ấy hào hứng kiểm qua thành quả phá sản của ta, cái gì cũng thích thú không muốn rời tay.
“Chị dâu, hình như muội lấy hơi nhiều?”
Ta nhìn mấy món ít ỏi còn sót lại sau khi cô ấy chọn, cười nói: “Không, tặng muội hết.”
“Chị dâu thật tốt.”
“Biểu muội, muội uống trà không?”
“Quá tuyệt.”
Ta rót chén trà đưa cho cô ấy, cô ấy nhận chén nhìn ta chăm chú, nhíu mày: “Chị dâu, muội luôn có cảm giác đã từng gặp chị, nhưng lại không thể nghĩ ra gặp ở đâu, thật kỳ quái.”
Ta cũng thấy kỳ quái: “Ta từ nhỏ luôn sống ở Tiêu Dao môn, rất ít khi xuống núi, theo lý không thể gặp muội.”
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải mới gặp, chắc là đã lâu rồi, vì thế muội mới không nhớ được là gặp ở đâu. Nhưng nhất định là muội từng gặp chị dâu rồi, bởi vì cô gái xinh đẹp như chị dâu rất hiếm có khó tìm, phải đẹp hơn muội muội mới có ấn tượng sâu sắc.”
Đây là đang khen ta sao? Ta ngượng ngùng cười cười, từ khi tới kinh thành ta nghe khen ngợi nhiều không kể xiết, ta thật sự xinh đẹp đến thế sao?
Ta sống ở Tiêu Dao môn mười mấy năm, lần đầu tiên được người khác khen xinh là Vân Châu. Hôm hắn tặng ta thanh chủy thủ làm quà sinh nhật, từng nói một câu: “Thiếu nữ xinh xắn phải cẩn thận.”
Đáng tiếc… Ta khẽ thở dài, không yên lòng nói mấy câu với Thiếu Dung.
Thiếu Dung uống xong trà, đứng dậy nói: “Chị dâu muội đi trước, biểu ca tỉnh muội lại đến.” Vừa nói, bọc hết đồ đạc trên bàn mang ra khỏi phòng.
Thiếu Dung biểu muội đúng là không khách sáo với ta, một đóa hoa cũng không để lại, xem ra mắt thẩm mỹ chọn đồ của ta không tệ.
Giang Thần ngủ một mạch đến tận bữa trưa. Bên bàn ăn, Thích phu nhân ôn hoà nhìn con trai nói: “Thần nhi, buổi chiều con theo ta đến các cửa hàng, giờ con đã lớn, đã đến lúc học cách quản lý sản nghiệp nhà họ Giang, hai ba năm nữa ta giao hết cho con, an tâm ngồi nhà bế cháu.”
Dứt lời, bà lại nhìn ta tươi cười, ta vội vàng vùi đầu ăn cơm, vờ như không nghe thấy. Ta phát hiện, mấy ngày nay được sự “tế nhị” của Thích phu nhân huấn luyện, mặt ta đã không còn biết nóng.
Đến tận lúc hoàng hôn phủ bóng, Giang Thần và Thích phu nhân mới về nhà, xem ra không ít cửa hàng, đi một lượt cũng hết cả một buổi chiều. Ta âm thầm bội phục Thích phu nhân chỉ là một người phụ nữ lại kinh doanh điều hành sản nghiệp của Quy Vân sơn trang phát triển như thế, thanh danh hiển hách, không biết Giang Thần tương lai có được bản lĩnh này không.
Thiếu Dung nghênh đón, kéo tay Giang Thần nói: “Biểu ca, anh vừa đi đâu vậy?”
Giang Thần rút tay về, nói qua loa mấy cái tên.
Thiếu Hoa đứng bên cạnh cười nói: “Biểu ca, Thiếu Dung có ý với anh đâu phải ngày một ngày hai, anh phải cẩn thận.”
Thiếu Dung lập tức trợn mắt với anh trai: “Này, không cho anh nói bậy.”
Thích phu nhân cười cười: “Thiếu Dung, chuyện ta không đồng ý, Thần nhi sao có thể một mình làm chủ?”
Ta ngây ngốc, có ý với Giang Thần? Ý gì vậy? Có phải là… là muốn cùng Giang Thần thân càng thêm thân, Thích phu nhân không đồng ý sao?
Ta chợt mất hết vị giác, chua chát trào dâng, tại ăn sườn xào chua ngọt sao? Mới ăn được nửa bát cơm ta đã buông đũa.
Trở lại Lan Trạch Viên, ta tắm qua liền ngủ, nằm trên giường lòng ngổn ngang trăm mối. Ta vẫn một mực hy vọng tìm được một phu quân như sư phụ, kín đáo khoan dung, điềm tĩnh kiên định. Mặc ây tụ mây tan, mây tới núi càng đẹp, mây đi cảnh như vẽ.
Vân Châu xuất hiện, như ánh trăng hé sáng tầng mây, hừng đông rọi chiếu nơi chân trời, rất phù hợp với ảo tưởng trong lòng ta. Về phần Giang Thần, khó mà đoán được suy nghĩ của hắn, muốn nắm bắt càng khó khăn hơn, mặc dù không có Vân Châu, ta cũng khó lòng sinh ra cảm giác an toàn ỷ lại nơi hắn. Hôm nay vừa nghe chuyện Thiếu Dung, lòng ta càng thấy không ổn. Hôn sự này thật khó mà an lòng.
Ta lo âu đi ngủ, không ngờ, bữa tối ăn quá ít, đến nửa đêm thành mất ngủ vì đói! Xem ra ta không thể thích ứng với cuộc sống hào môn này.
Ta nằm trên giường do dự giữa ngủ tiếp hay đi đến nhà bếp tìm đồ ăn. Đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh có âm thanh kỳ quái, đã quá nửa đêm, Giang Thần vẫn chưa ngủ sao?
Ta dỏng tai lắng nghe một phen, đột nhiên nghe thấy tiếng roẹt, dường như quần áo ai đó bị xé!
Ta kinh ngạc giật mình, Giang Thần hắn… hắn …! Ta âm thầm cắn răng, hắn một mặt thổ lộ với ta có vẻ chân thành tình cảm, mặt khác lại lén lút ăn vụng, những lời đường mật quả không đáng tin. Ta oán hận cắn răng, ngồi bật dậy, thời cơ đến không thể để mất, đây là lý do để từ hôn ngàn năm một thuở.
Ta vội vàng lay tỉnh Tiểu Hà Bao bảo cô bé đi mời Thích phu nhân nhanh đến. Sau đó ta ra khỏi phòng đi hai bước đến trước cửa phòng Giang Thần, một cước đá mở cửa, cầm đèn lồng soi công lý!
Ta suýt nữa ngất lịm!
Một hắc y nhân to cao, đưa lưng về phía cửa đang dây dưa với Giang Thần, áo Giang Thần đã bị xé mở, lộ nửa bộ ngực. Người kia như chưa tận hứng, chiêu nào cũng lần mò ngực hắn, trái một cái phải một cái, thật nóng bỏng!
Ta vạn lần không ngờ, bắt kẻ thông dâm lại bắt được một người đàn ông, giờ biết phải làm sao?
Hắc y nhân kia che mặt, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn ta rồi song phi qua cửa sổ mất hút.
Ta kinh ngạc nhìn Giang Thần, chua chát trào dâng. Hái hoa tặc này có lẽ nào là người cũ? Ta đột nhiên nhớ ra đêm qua, hắn ôm ta làm Liễu Hạ Huệ cả đêm, chẳng lẽ hắn…hắn đúng là đồng tính?
Sự tình trọng đại, ta phải hỏi rõ ràng.
“Hắn là ai vậy?”
Giang Thần tỏ vẻ vô tội: “Ta không biết.”
Ta căm hận mà nói: “Huynh còn che chở cho hắn?”
Giang Thần nói: “Ta thật sự không biết, kẻ đó không giống thích khách cũng không giống kẻ trộm. Tay không binh khí, lại không đến trộm đồ, chỉ một mực đánh lén ta, ta cũng buồn bực cực kỳ.”
“Nếu không quen biết huynh, tại sao xé quần áo huynh?” Ngoài hái hoa tặc có ai thích làm thế.
“Ta thật sự không biết.”
“Vậy tại sao huynh không tri hô?” Phủ này một bầy tôi tớ, dù không có võ công xuất chúng, nhưng người đông cũng có thể bắt giữ kẻ kia.
“Ta có thể khống chế kẻ đó tại sao phải gọi? Nếu không phải nửa đêm đánh lén, ta không phòng bị, kẻ đó căn bản không phải đối thủ của ta.”
Ta không tin tưởng, ta cảm giác khả năng lớn hai người là người cũ của nhau. Nếu không tại sao người bịt mặt kia tay không tấc sắt đến đánh lén. Giang Thần nhìn thấy thích khách, tại sao không kêu cứu, chỉ sờ soạng dây dưa cùng kẻ kia, dây dưa đến quần áo không chỉnh? Nếu không phải ta xách đèn đến soi, nói không chừng đã dây dưa đến lên giường!
Chẳng lẽ bọn họ là tình cũ, bốn năm không gặp, Giang Thần thay lòng đổi dạ, người kia cuồng si không đổi, nghe nói Giang Thần trở về muốn đến nối lại tình xưa, nhưng Giang Thần cự tuyệt, vì vậy người kia ra tay cưỡng ép? Ta cứ suy nghĩ miên man đến khi đầu óc như nổ đùng một cái, đầu phát đau.
Xem ra hắn không chỉ có nhân duyên với nữ mà còn có nhân duyên với nam, ta… ta thật sự không chịu đựng nổi.
Ta ấn huyệt thái dương thở dài: “Muội không kỳ thị người đồng tính, muội sẽ không nói lộ ra ngoài, thôi, có lẽ huynh và muội nên từ hôn.”
Giang Thần dở khóc dở cười nhìn ta: “Tiểu Mạt, ta có đồng tính hay không chẳng lẽ muội không biết?”
Ta cắn răng nói: “Muội không biết.” Vốn ta cũng không tin, nhưng đêm qua hắn ôm ta làm Liễu Hạ Huệ cả đêm, đêm nay lại một màn này, haizzz, ta hồ đồ mất thôi.
Sau lưng có tiếng Thích phu nhân lanh lảnh rõ ràng: “Tiểu Mạt, nó có phải đồng tính hay không con thử một lần là biết!”
Ta vội vàng quay đầu lại, Thích phu nhân dẫn theo mấy nha hoàn ung dung đi đến, phong tư như tiên.
“Mẫu thân nói rất đúng!”
Giang Thần mỉm cười gật đầu, nhìn ta chăm chú, vẻ mặt chờ đợi, dường như ngóng trông ta thử một lần.
Quả nhiên là Thích phu nhân, chỉ một câu nói liền khiến ta không nói được lời nào.
Ta biết thử thế nào?
Ta đỏ mặt, chán nản về phòng.
Ở phòng bên, Thích phu nhân nói chuyện cùng Giang Thần, cách một bức tường ta không nghe rõ lắm, chắc là hỏi về kẻ bịt mặt kia. Nói mới thấy kỳ quái, ta gặp một kẻ bịt mặt, hắn cũng gặp một kẻ bịt mặt. Tuy nói chúng ta là người giang hồ, nhưng trước giờ tiêu dao ít tham gia giang hồ, rất ít gặp chuyện lạ lùng như thế. Liên tiếp gặp hai kẻ bịt mặt, thật sự không hiểu ra sao.
Nửa đêm bắt gian, ta đói muốn xỉu, vì vậy dẫn theo Tiểu Hà Bao đến nhà bếp tìm ít điểm tâm bỏ bụng.
Đến khi về phòng, Giang Thần đã ngồi trên giường ta.
“Huynh vào phòng muội làm gì?”
Hắn lười biếng tựa vào đầu giường, cười híp mắt nói: “Mẫu thân nói, có lẽ muội nên thử một lần cho thỏa đáng, tránh cho tương lai hoài nghi.”
Tim ta giật thót, vội vàng khước từ “ý tốt” của hắn: “Không, không cần thử.”
Hắn không chịu buông tha: “Vậy muội phải đồng ý với ta một việc, ta mới đi.”
Ta gật đầu như bổ củi: “Chuyện gì?”
“Bắt đầu từ ngày mai muội phải luyện Trọng Sơn kiếm pháp. Ta sẽ so chiêu cùng muội, muội thua một lần thì phải để ta hôn một lần.”
Nửa câu đầu ta nghe rất bình thường, trước kia khi ta gặp kẻ bịt mặt bên bờ suối hắn cũng bảo luyện Uyên Ương kiếm pháp, nhưng nửa câu sau ta vừa nghe liền ngượng ngùng: “Muội không so chiêu với huynh!” Có kiểu tỷ thí như vậy sao! Công phu ta vốn kém xa hắn, nếu nhận lời kết quả không cần nói cũng biết, hậu quả thiết tưởng không chịu đựng nổi.
“Muội không nhận lời, vậy ta không đi, ta đường đường là một người đàn ông, lại bị muội vu là đồng tính. Tối nay không bắt muội trả lại trong sạch ta không thôi.” Dứt lời hắn nằm dài xuống giường, tay chống đầu, cười như có như không nhìn ta, nửa là chăm chú, nửa là ranh mãnh.
Ta vừa nhìn bộ dạng ỡm ờ của hắn liền thấy mặt nóng bừng, trong lòng phát hoảng, phải trả trong sạch cho hắn thế nào? Trả hắn trong sạch liệu ta còn trong sạch?
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ - Thị Kim