Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Trên Bãi Biển
M
ột chiếc thuyền nhỏ lướt êm trên mặt biển. Hatxan và Arabella ngồi trong chiếc thuyền ấy.
Bỗng hai người nhìn thấy một đám lửa lớn bùng lên tít trời cao. Tiếp đến là một tiếng nổ vang rền như tiếng sấm lan nhanh trên mặt nước. Rồi lát sau là những đợt sóng vỗ dồn dập vào mạn thuyền. Đó là ba tín hiệu báo cho hai người phát ra từ nơi hai chiếc tàu bị hủy diệt.
Nhìn thấy lửa sáng và khói bốc lên, Arabella hiểu ngay là cha cô đã gặp một tai họa ghê gớm. Chẳng cần ai phải báo cho cô biết điều ấy. Trong thâm tâm cô hiểu như thế có nghĩa là cha cô không còn nữa.
Nước mắt giàn giụa hai má cô bé. Hatxan chẳng nói năng gì. Anh nhìn cô bé thương cảm.
Khi con thuyền lướt gần tới bờ, trời đã tối đen như mực. Gần chỗ bến cảng, ánh sáng màu đỏ pha vàng của ngọn lửa ác nghiệt vẫn còn trông thấy rõ. Hatxan không lái thuyền về chỗ bến cảng. Anh quyết định cho thuyền cập bến tại một nơi nào đó yên tĩnh hơn để sống qua đêm. Đến sáng hôm sau mới quyết định tiếp sẽ phải làm gì.
Trời càng tối sẫm. Hai người dần đân nhìn thấy những ánh đèn nhấp nháy trên bờ biển qua cửa sổ của các ngôi nhà. Hatxan tránh những vùng có ánh sang, chèo thuyền tới một dải bãi biển hoàn toàn chìm trong bóng tối. Khi Hatxan thấy có tiếng lạo xạo của những hòn đá cọ vào đáy thuyền ở nơi nước nông, anh nhảy ra khỏi thuyền rồi đẩy thuyền lên bờ. Lên tới bờ, Hatxan tìm ngay một chỗ khuất giữa những tảng đá để hai người có thể nghỉ tạm qua đêm.
Bỗng hai người nhìn thấy một cái bóng nhỏ từ trong bóng tối tiến gần về phía họ.
- Marcô! - Arabella kinh ngạc reo thầm.
- Mình rất vui vì cuối cùng bạn đã đến được nơi này. - Marcô nói một cách vui sướng. - Tôi đã chờ ở đây lâu lắm rồi. Bà tôi bảo tôi phải chờ ở chỗ này. Bà biết là thế nào thuyền của bạn cũng cập bến tại đây. Một du dân bao giờ cũng biết nên chờ đợi ở đâu.
Mặc dầu trong lòng buồn bã, Arabella cũng thấy một cảm giác ấm áp thấm đượm tâm hồn. Marcô đã kiên trì chờ họ.
- Thôi ta về trại đi - Marcô nói - Trời đã tối lâu rồi đây này.
Hai người lần đi theo Marcô tới một khoảng đất trống, xung quanh có những tảng đá, nơi có mấy toa xe ngựa của du dân. Chính giữa khoảng đất trống là một đống lửa trại. Một chiếc nồi lớn gồm thịt, rau, gia vị đang được hầm trên bếp lửa. Một số người khác đang nằm. Tất cả đều như chờ đợi.
Khi Marcô cùng với Hatxan và Arabella tới trại, mọi người đều nhìn vào Arabella yên lặng. Những bộ mặt thân ái của họ trông rầu rĩ và thương cảm. Trong số những du dân có bà của Marcô, cô Têrêxa cùng hai đứa bé sinh đôi đang ngồi trên lòng. Arabella nhớ tất cả mọi người lúc cô còn ở cùng với họ trên vùng núi. Ngồi cạnh đống lửa còn có một người đàn ông trông vạm vỡ, một người đàn bà và một cô gái nhỏ hơn Arabella. Chắc đó là bố mẹ và em gái của Marcô.
Một hồi lâu, bà của Marcô nói:
- Chào cô bé! Chúng tôi đã đợi cô từ lâu rồi. Bây giờ đã đến giờ ăn. Chắc cô bé đói lắm phải không?
Arabella và Hatxan ngồi xuống bên đống lửa. Bà của Marcô bắt đầu chia súp vào bát cho mọi người.
HẾT!