Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Halêluda Thất Vọng
T
ừ lúc Ađanbe được chữa khỏi bệnh say sóng, những tên cướp khác cũng tìm đến Hatxan để chữa nhiều chứng bệnh khác nhau Tên Hy Lạp thì bị những cơn ác mộng giày vò, tên "Bện Thừng" thì bị bệnh quáng gà, cứ sau khi mặt trời lặn là hắn chẳng còn trông thấy gì, thằng chột Rasic thì bị ung thư. Hatxan chữa cho chúng một cách miễn cưỡng, và cứ mỗi ngày qua đi là lòng anh lại càng thêm rầu rĩ. Một hôm Hatxan nới với Arabella:
- Tôi phải bỏ cái tàu này mà đi thôi. Không sao có đủ lương tâm mà sống như thế này được. Mỗi ngày tôi cứ góp thêm chút ít lòng tốt của tôi vào những tội ác ngày càng tăng? Đấy cháu cứ xem Ađanbe thì rõ. Nếu như hắn còn bị say sóng, nằm rũ ra trong gian bếp, thì có lẽ chẳng ai nghĩ tới việc nhét con người khốn khổ kia vào bao tải quăng xuống biển.
Arabella hỏi lại:
- Thế chú có nghĩ rằng cái thằng bịp ấy nó có thương ai không?
- Có thể không. - Hatxan ngần ngại nói. - Nhưng dù sao, tôi hiểu rằng chỗ của tôi không phải ở trên một cái tàu cướp.
Dạo này lòng dạ Halêluda không lúc nào yên. Càng ngẫm nghĩ hắn càng cay đắng và tiếc là tại sao một con người quí giá như Hatxan mà hắn chỉ đổi cho Arabella lấy một viên ngọc. Nếu như Hatxan ở trong tay hắn thì cái tài chữa bệnh của Hatxan sẽ giúp hắn có một gia tài kếch xù. Con bé Arabella ngốc nghếch kia chẳng biết đòi bệnh nhân phải trả công cho Hatxan gì cả. Tiếc thật, vào tay hắn thì không bao giờ hắn để cho Hatxan chữa bệnh không công như thế. Hắn sẽ buộc Hatxan phải đòi trả bằng vàng trước khi chữa bệnh, và thế là vàng cứ việc chui vào túi hắn.
Ý nghĩ ấy làm cho Halêluda đau đớn khổ sở. Hắn cứ nhìn chằm chăm về phía Arabella và Hatxan, trong lòng nuối tiếc vô hạn.
Lúc này trước mặt Halêluda là tên Húc đần độn có tâm địa độc ác đang nài nỉ Hatxan châm kim cho nó để chữa chứng bệnh đau lưng. Halêluda lóe lên một ý nghĩ láu cá, hắn liền mỉm cười khoái trá một cách hiểm ác, vì hắn biết thằng Húc không có tai. Trong một cuộc xô xát lâu rồi, thằng Húc bị người ta xẻo cả hai tai.
Hatxan vừa thở dài vừa lấy chiếc kim ra định châm vào tai cho tên Húc, nhưng khi nhìn vào đầu tên Húc anh bối rối:
- Nhưng anh làm gì có tai. Tôi không thể giúp anh được đâu!
- Sao vậy? - Tên Húc nổi cáu nói. - Mày chữa cho những đứa khác, còn tao, sao mày không giúp hả?
Hatxan giải thích:
- Anh cũng thấy đấy. Ở vành tai có nhiều điểm ảnh hưởng tới những vùng khác trong cơ thể. Chỉ cần biết vị trí những điểm ấy ở chỗ nào là xong. Cái bí mật của việc này là ở chỗ phải biết châm kim đúng vào huyệt. Thế thà anh lại không có tai thì biết điểm nào dẫn tới lưng đau của anh được?
Nghe những lời giải thích phức tạp của Hatxan, tên Húc chỉ hiểu một cách đơn giản là hắn sẽ không bao giờ chữa khỏi bệnh đau lưng, vì lý do đơn giản là hắn không có tai. Mất tai đã là một chuyện làm cho hắn luôn luôn đau xót thế mà bây giờ cái thằng lêu nghêu này lại cứ cố giải thích mãi là hắn thấp kém hơn những kẻ khác chỉ vì mất tai.
Thế là cơn giận của hắn bùng lên. Hắn quát đến khản tiếng:
- Mày phải chữa cho tao ngay bây giờ. Không thì tao băm vằm mày ra thành từng mảnh.
Hatxan vẫn bình tĩnh nhét chiếc kim vào bao da rồi cất trong cổ áo.
- Tôi không thể làm gì được.
Thằng Húc với lấy khẩu súng, song nó quên rằng còn có Arabella ở đó. Bằng một động tác nhanh nhẹn cô bé đánh bật khẩu súng khỏi tay tên Húc và đẩy nó ngã lăn xuống sàn tàu.
Halêluda tiến đến nhặt khẩu súng. Hắn nói với tên Húc bằng một giọng thân mật.
- Sao lại nằm phơi ra thế này ông bạn? Chẳng nên quẳng súng đi như thế, nhỡ ra đạn lại găm thủng bụng mình thì sao.
Tên Húc gượng đứng dậy, mật tái đi vì giận dữ - Trả lại tao khẩu súng, - Hắn càu nhàu. - Phải cho thằng kia đi đứt thôi.
- Hãy bình tĩnh lại đã, - Halêluda nói. - Tao sẽ trả lại mày khẩu súng. Nhưng phải hiểu rằng, Đanien mà thấy náo động như thế này thì không có gì là vui vẻ với mày đâu.
Tên Húc nghe vậy cố bình tĩnh lại, hắn gườm gườm nhìn Arabella và Hatxan một lúc lâu. Sau cùng hắn đành rầu rĩ bỏ đi. Halêluda cũng lỉnh ra chỗ khác coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hatxan nhìn Arabella, anh nói một cách buồn bã, lo ngại:
- Từ nay trở đi thằng Húc sẽ thù cháu suốt đời đấy. Loại người như nó sẽ thù rất dai.
Arabella nói:
- Nó không thể làm hơn thế này được đâu. Nó rất vui sướng khi được cắt họng kẻ nào rơi vào tay nó. Nhưng nó rất kiềng "Chân Gỗ" và cha cháu. Thôi, chú đừng bận tâm đến nó nữa.
- Cháu sống một cuộc sống lạ kỳ trên con tàu này. - Hatxan nói. Sau đó anh lại lôi chiếc túi da đã sờn trong túi áo sơ mi ra ngắm nghía một lúc, vẻ tư lự. - Nếu việc chữa bệnh của tôi chỉ góp phần tạo thêm tội ác thì thà tôi không có những chiếc kim này còn hơn!
Nói xong, Hatxan ném cái túi da xuống biển. Halêluda ở đâu chạy lại định nắm lấy cánh tay Hatxan, nhưng đã muộn. Bao kim đã chìm sâu xuống biển. Halêluda lắc đầu lẩm bẩm.
- Sao cứ ngốc mãi thế được nhỉ! Việc gì mày phải bận tâm đến những đứa như thế! Khi mày còn có những cái kim trong tay thì chẳng đứa nào dám đụng chạm đến mày, mà còn có thể làm giàu được nữa chứ.
Vừa nói hắn vừa đăm đăm nhìn vào những làn sóng gợn nơi cái bao kim bị ném xuống tuyệt vọng. Ôi, giá mà hắn có cái bao kim ấy trong tay! Hắn sẽ nhờ Hatxan dần dần bảo cho những điều bí mật về cái tai. Thật là một cách làm giàu quá dễ dàng!