Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Adanbe Say Sóng
B
ến cảng xa dần về phía chân trời. Con tàu "Ngựa Biển" hiền lành lại biến thành tàu cướp "Bọ Cạp". Dây dợ đã chằng xong, ba cột buồm căng lên no gió; con "Bọ Cạp" hùng dũng lại lướt nhanh trên mặt sóng.
Sau ít ngày bị nhốt trong buồng, Hatxan lại được phép lên boong hít thở không khí trong lành.
Anh hỏi Arabella:
- Có đúng là tôi phải sống suốt đời trên con tàu này không?
Arabella cay đắng trả lời:
- Ai mà biết được mỗi người còn sống được bao lâu nữa? Hãy cố mà hưởng cái ánh sáng mặt trời này.
Lời nói như vậy thốt ra từ miệng một cô gái bé bỏng khiến Hatxan phải mỉm cười. Anh lại hỏi:
- Cháu đang sầu muộn thế kia à?
- Vâng. Mọi người trên con tàu này lúc nào cũng có tâm trạng như thế. - Arabella trả lời.
Về chiều, trời bỗng nổi gió. Mây kéo đầy trời. Mưa phùn bắt đầu đổ xuống. "Bọ Cạp" ngả nghiêng vì sóng đánh.
Tàu lắc lư làm cho Arabella chợt nhớ tới Ađanbe. Cô quyết định đi vào gian bếp. Hatxan cũng đi theo. Quả đúng như Arabella dự đoán. Bữa súp mới bắt đầu được chuẩn bị. Thịt thì một ít đã cho lên chảo, còn mấy tảng đang thái dở. Rau chưa nhặt, chưa rửa. Ađanbe đang nằm co quắp trên ghế dài, mặt xanh nanh vàng. Như mọi lần, bác ta lại bị say sóng. Arabella đưa cho Hatxan một con dao ở trên bàn và nói:
- Chú thái thịt hộ đi. Nếu không thì tối nay chẳng có gì mà ăn. Bác Ađanbe đang lăn lóc ra kia kìa.
Rồi cô lấy con dao khác trong ngăn bàn bắt đầu nhặt rau. Arabella thích làm những công việc trong nhà bếp này. Cô thường hay tới đây giúp bác Ađanbe, vì thế cô biết làm nhiều thứ. Nói chung bọn cướp lại thích nữa ăn trong những ngày giông bão, vì có Arabella nấu nướng. Tuy nhiên, khi Ađanbe không bị say sóng thì bác nhất định không để cho Arabella nhúng tay vào. Bác muốn nấu theo kiểu riêng của mình, dù rằng những món do Ađanbe nấu chẳng có món nào ngon cả.
Con tàu tròng trành làm cho Hatxan thái thịt rất khó khăn. Lúc thì con dao chệch đi, khi thì miếng thịt lại chạy tót lên mũi dao. May mắn là cái bàn có gờ, nên chẳng miếng thịt nào bị rơi xuống.
Arabella đã quen với cái điệu lắc lư của con tàu nên vẫn thành thạo thái rửa cà rốt, cần tây, hành tỏi
- Nấu súp gì đây? - Hatxan lên tiếng hỏi.
- Nấu kiểu Ái Nhĩ Lan, - Arabella đáp. - Bác Ađanbe chỉ biết nấu có mỗi món cháo hoặc súp hầm theo kiểu Ái Nhĩ Lan. Muốn nấu súp ư? Chỉ việc thêm ít nước vào cháo đặc hoặc thịt hầm kiểu Ái Nhĩ Lan là thành súp thôi mà?
Chẳng thấy Ađanbe tham gia vào câu chuyện. Lúc này bác chẳng còn biết giời đất gì hết. Hatxan đã thái xong thịt. Arabella cẩn thận cho những miếng thịt vào nồi canh đang sôi. Sau đó cô đi tới chỗ Ađanbe, hỏi một cách dịu dàng:
- Khó chịu lắm hả bác?
- Không thể nào tệ hơn được. - Ađanbe rền rĩ.
- Bác có muốn uống nước chanh không?
- Chẳng muốn gì sất.
Arabella nhìn bác Ađanbe lo ngại. Chợt cô nảy ra một ý.
- Chú có chữa cho bác Ađanbe được không?
Cô hỏi Hatxan.
- Không biết có được không, Hatxan nhìn Ađanbe nói. - Tôi chưa chữa say sóng bao giờ, nhưng chắc là được thôi.
- Thế thì làm cho bác ấy đỡ đi, - Arabella nói giọng kiên quyết. Trông thấy bác ấy đau đớn cháu không chịu nổi.
Hatxan có vẻ nghĩ ngợi, cuối cùng anh nói:
- Cháu đã đẩy tôi vào một tình thế nan giải. Nếu tôi giúp một tên cướp thì có nghĩa là đã đồng tình với hắn trong những tội ác mà hắn sẽ phạm phải sau này. Nếu tôi không giúp hắn, thì hóa ra tôi lại thờ ơ không cứu một người đang ngắc ngoải trước mắt tôi.
Ađanbe phều phào trong cơn ủ rũ:
- Nếu mày chữa cho tao, tao sẽ trút đầy vàng cho mày.
Hatxan mỉm cười trả lời:
- Vàng thì có nghĩa gì đối với tôi? Vàng cũng chẳng có nghĩa gì hết đối với bản thân bác nếu không bao giờ bác rời khỏi được chốn này.
Ađanbe khóc rưng rức:
- Anh nói phải đó, ta không sao thoát khỏi con tàu này - Ađanbe nấc lên. - Thế là ta phải chịu cái tội say sóng đến suốt đời. Thế mà cuộc đời ta lại cho có vàng là niềm vui duy nhất?
Hatxan cảm thấy đau xót cho Ađanbe, Anh nói:
- Thôi được. Vì tấm lòng thương xót con người của tôi, tôi sẽ chữa cho bác, dù bác là một tên cướp tàn ác.
Hatxan rút ra mấy chiếc kim và châm vào vành tai của Ađanbe.
- Ối! Đau quá? - Ađanbe kêu lên:
- Chịu đựng một chút, - Hatxan nói, anh cau mày quan sát Ađanbe một lát rồi hỏi: - Thế nào, thấy đỡ chưa?
Ađanbe ngồi yên lặng, như cố tập trung tư tưởng. Sau đó hắn nói:
- Có vẻ đỡ nhiều đấy. Ta không thấy như bị quăng quật đi nữa.
Hatxan lấy thêm một chiếc kim nữa định châm tiếp những tên cướp đã giơ cả hai tay ra như ngăn lại và nói:
- Đủ rồi! Đủ rồi! Thôi, thôi! Ta không cảm thấy làm sao nữa rồi.
Hắn đứng ngay dậy, nghiêng ngả thân hình theo con tàu đang lắc lư để xem thế nào. Đúng lúc ấy tàu "Bọ Cạp" lọt vào giữa hai con sóng lớn làm mọi người có một cảm giác lạ lùng trong người. Rồi sàn tàu trong gian bếp lại nhô lên, con tàu vượt lên đỉnh sóng.
Bỗng nhiên Ađanbe phá lên cười, làm cho Arabella giật nảy mình. Ađanbe bắt đầu nhảy nhót quanh gian bếp, mấy chiếc kim vẫn lủng lẳng bên tai. Hắn la hét ầm lên:
- Hô! Hô! Hô... Khỏi rồi! Tao khỏi rồi!