The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Khánh Liên
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Trần Xuân Bách
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3557 / 38
Cập nhật: 2014-12-22 11:25:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2/13
iếng máy nổ giòn. Chiếc ghe rẽ sóng bắng ngang sông Cửu Long với tốc độ vừa phải, từ tốn như bản tính cẩn thận vốn có của Sơn.
Giang và Hà ngồi xổm trong lòng chiếc ghe khá lớn, thích thú nhìn những đám lục bình dập dềnh theo sóng nước. Thỉnh thoảng một vài chiếc tàu chạy ngang qua mũi lái của Sơn làm sóng cuộn lên, chiếc ghe bồng bềnh, nước văng tung tóe vào người chúng nó. Thằng Giang thích thú cười khanh khách, chỉ vào đám hoa tím, đang bị sóng dập vùi, nói to:
- A! Hoa mọc dưới nước, ngộ ghê chị Hai!
Hà gật đầu trông theo:
- Ừ, màu tím buồn buồn tội tội làm sao, Giang há!
Giang cười rộ lên:
- Không chừng chị còn làm bài thơ tặng hoa nữa à!
Nó quay sang nói với Sơn:
- Chị Hai em có tâm hồn thi sĩ cùng mình, anh Sơn há?
Sơn không nghe rõ vì ngồi cạnh chiếc máy nổ ầm ĩ bên tai, nhưng cũng nhìn theo đám lục bình mỉm cười. Không biết nó trôi về đâu, giống như lãng tử lang thang vậy.
Thằng Giang bỗng đứng lên, reo to:
- Ðến nhà bác Lâm rồi, chị Hai!
Mái ngói đỏ tươi của nhà Sơn nổi bật dưới vòm trời xanh, không còn khuất lấp bởi những hàng dừa cao tít tắp, trĩu quả nữa rồi.
Hà chép mìệng:
- Ðúng là nhà Sơn thay đổi nhiều quá!
Sao bác Lâm lại can đảm đốn trụi mấy công vườn dừa nặng trái vậy nhỉ? Hà buộc miệng nói:
- Tiếc thật! Bác Lâm đốn không còn một cây dừa làm thuốc nữa!
Thằng Giang tò mò:
- Bác Lâm đốn dừa làm gì vậy chị Hai?
- Ðể trồng cam, trồng nhãn, có tiền nhiều hơn, hiểu không?
Thằng Giang khoái chí:
- Bác Lâm làm như vậy là đúng đấy! Mai mốt sang đây, chị em mình tha hồ bẻ nhãn mà ăn, phải không anh Sơn?
Sơn cười tươi:
- Cho Giang ăn no mới về, chịu không?
Nói rồi Sơn tắt máy cho ghe từ tù cặp vào. Bến là cây cầu xi măng đưa ra mặt sông. Chiếc ghe tròng trành một chút, Sơn không chậm trể chống cây sào bằng nứa xuống nước, rồi bảo Hà:
- Hà lên trước rồi đến Giang. Nhanh lên nhé! Má Sơn đợi hai người nãy giờ đó!
Hà dắt em bước lên cây cầu rợp bóng bần mát rượi, hăng hái đi vào khu vườn trống trơn. Sơn đi sau, tay xách giỏ thay cho Hà.
- Còn bác Lâm trai không có nhà hả Sơn?
- Ðấy! Ba Sơn đang bắt sâu bên mấy nhánh cam kìa!
Theo tay chỉ của Sơn, Hà thấy đúng là bác Lâm đang cặm cụi tỉa lá bắt sâu cho mấy cây cam non, cao chưa đầy một mét. Những hàng cam, hàng nhãn xen nhau, thẳng tắp, màu xanh của lá óng ánh dưới nắng chiều, ngập tràn sức sống. Bác Lâm thật là người làm vườn giỏi. Chỉ nhìn những bắp thịt ở cánh tay ông thì rõ, nó cuồn cuộn, gân guốc, rắn chắc. Tất cả đều dành để tước trên mảnh vườn tươi tốt.
Cả hai chị em hà rạp mình thưa to:
- Thưa bác con mới qua!
Ba Sơn ngước lên, khuôn mặt chữ điền cương nghị cười hiền hậu:
- Chào các cháu! Vào nhà nhanh kẻo nắng. Bà ấy nhắc các cháu nãy giờ đó.
Hà ngập ngừng:
- Bác cũng vào nhà chứ?
Ba Sơn chậm rãi:
- Bác ở ngoài này, các cháu cứ tự nhiên!
Rồi ông tiễn bọn trẻ bằng nụ cườ khuyến khích. Hiểu ý ba, Sơn bỏ nhỏ:
- Ba Sơn muốn Hà với Giang tự do, thoải mái. Mình vào nhà đi!
Không ngờ bà Lâm đã ra cửa tíu tít đón chúng nó đến.
- Chao ơi! Lúc này bé Hà lớn quá, dễ thương bác nhận không ra nữa là …
Hà cười bẻn lẻn, mặt càng đỏ lựng lên vì câu khen ngợi của má Sơn:
- Con của anh Quân, chị Hân có khác, xinh đáo để là xinh! Cả Giang nữa, con trai mà da trắng nõn, thật là dễ thương!
Giọng nói của bà Lâm ngọt ngào, ánh mắt chân chất của bà nhìn hai chị em Hà thân thiết dường nào!
Từ căn nhà cổ, nền đất, vách thưa đến bộ quần áo bà ba giản dị b à Lâm mặc trên người … tất cả đều mang vẻ thiếu thốn nghèo nàn, duy chỉ có tình cảm dành cho chị em Hà là chan chứa.
Bao giờ cũng vậy, bà quan tâm, thăm nom từ đứa, nhất là với Hà.
- Sơn và Hà năm nay vẫn còn học chung phải không?
Sơn đỡ lời mẹ:
- Dạ tụi con học chung một trường nhưng khác lớp, má à!
Bà Lâm cười chất phát:
- Vậy là quý rồi, ráng đi! Chừng nào hai đứa vào đại học là bác mở tiệc ăn mừng cho coi!
Sơn cười toe toét:
- Còn lâu mà má.
Bà Lâm dắt ta Giang đi vào trong. Mâm cỗ đã đầy. Hà tinh tế hơn thắp nén nhang cho người quá cố và đặt gói bánh lên bàn thờ. Xong, con bé rón rén theo sau.
Mẹ Sơn biết ý, luôn miệng dặn dò:
- Tụi con phải ăn tự nhiên như ở nhà đấy nhé! Bánh xèo này, món của Hà thích, bác mới chiên xong, còn nóng đấy, ăn đi … món càri này là của bé Giang phải không? Bác còn nhớ lần trước sang đây, nó giận dỗi vì phần quá ít mà, phải không?
Bà Lâm cười nói xởi lởi, vui vẻ lắm.
- Sơn gắp thức ăn cho Hà đi! Ái chà! Con gái lớn, biết e lệ rồi đấy!
Trước mặt Hà, Sơn bỗng trở thành anh con trai rắn rỏi, có cái vẻ gì đó rất người lớn, không còn là thằng Sơn hôm nào nữa. Tự nhiên con bé thấy e dè, nửa như ngượng ngập trước ánh mắt nhiệt thành của Sơn.
Mẹ Sơn nhắc lại:
- Ăn mạnh đi chứ, Hà! Về đến nhà không được than là đói bụng đâu nhé!
Bà Lâm vui vẻ hỏi thăm gia đình, cha mẹ Hà – Giang. Biết ba chúng được thăng quan tiến chức, bà Lâm mừng ra mặt.
- Ra vậy. Mừng cho ba má các con đấy! Còn ba thằng Sơn an phận rồi. Chừng đám nhãn này có trái, hai bác nghỉ dưỡng già cũng vừa.
Bữa cơm đã tàn mà câu chuyện bác cháu vẫn còn rôm rả. Chỉ thằng Giang háo hức muốn ra vườn leo trèo nên đi rửa miệng. Nó nói liền:
- Bác Lâm ơi! Cho tụi con ra vườn chơi một lát nghen!
Bà Lâm nhìn ra khu đất trống trải, có vẻ buồn:
- Vườn của bác chỉ còn dăm cây mận thôi, có gì vui nào?
Thằng Giang vẫn một mực:
- Con thích mận lắm chứ! Con đi với anh Sơn nha bác!
Không đợi bà Lâm đồng ý, nó đã khoát tay Sơn chạy biến ra mé bờ sông. Chỉ một lát đã nghe tiếng hú hí:
- Chị Hà ơi! Ra ăn mận nè!
Hà nôn lắm nhưng nó phải phụ bà Lâm gọn dẹp bát đĩa xuống sân rửa chén. Cũng may bà Lâm rất tinh tế. Thấy con bé nhấp nhổm bà liền chìu ngay:
- Cứ để cho bác rửa. Con ra chơi với em đi!
Hà chỉ chờ có thế. Nó “dạ” rồi ù chạy ra gốc mận, nơi Sơn và thằng Giang đang ngồi vắt vẻo trên cành, miệng vừa nhồm nhoàm nhai mận vừa vứt hột lủm bủm xuống sông. Thấy Hà, nó reo lên:
- Leo lên đây chơi, chị ơi!
Nhưng Hà lắc đầu, rút cổ. Cây cao thế chẳng có cách gì lên được. Nó ngồi phệt xuống gốc nói nhóng lên:
- Ngồi đây hóng gió ngắm tàu bè qua lại sướng hơn.
Hà vừa dứt câu thì Sơn từ trên cây tụt xuống sau lưng Hà, đang kêu to:
- Xuống đây vui hơn, Giang ơi!
Hà quay lại đụng phải chùm mận đỏ au trên tay Sơn.
- Cho Hà nè! Mận hồng đào ngọt lắm!
Hà suýt xao nhìn những trái mận no tròn:
- Mùa này hết mận rồi, sao Sơn bẻ hay vậy?
Sơn tươi cười:
- Chùm mận này Sơn để dành chờ Hà hôm nay đó.
Con bé đỡ lấy, sung sướng nói:
Hay mình để dành làm qua cho ba má, Giang nhỉ?
Sơn khuyến khích:
- Cứ ăn đi, phần của bác đã có má Sơn lo rồi!
- Vậy thì tụi mình “ùm”!
Hà chia cho Sơn và Giang mỗi người hai trái. Cả bọn nhai rau ráu, nghe như bắp rang.
Hà có vẻ thú vị:
- Sơn có chỗ học bài lý tưởng thật!
Sơn cười mủm mỉm:
- Ừ, lý tưởng đến nổi Sơn chống trả quyết liệt cũng không chống nỗi cơn buồn ngủ. Chỉ mấy người có tâm hồn thơ thẫn là hợp thôi.
Thằng Giang lí lắc:
- Ai chứ chị Hà em có sẵn túi thơ trong người, lâu lâu bể “bọc” ai cũng sợ hết trơn.
Hà đỏ mặt, “cốc” vào đầu em một cái vì cái tội dám khai xấu nó. Chẳng dè đau quá hóa rồ, thằng Giang gân cổ lên tố cáo:
- Chứ lúc trước, không phải đêm nào chị cũng “đúm tùm lai”, muốn trôi cả em hay sao?
Sơn được dịp cười chảy cả nước mắt. Tiếng cười càng làm cơn tức của Hà lên đến cực điểm. Con nhỏ đỏ mặt gầm lên:
- Cái thằng này!
Nhưng thằng Giang không để chị đánh lần nữa, nó thót ngay lên cành mận, miệng nhe cổ rút:
- Í, bà chằn kìa!
Không làm gì được thằng em, Hà nổi cáu nhặt đá ném lên cành cây. Thằng Giang được thể cười lên như chuột rúc.
Ðã nư rồi, Hà ngồi phịch xuống gốc mận, lầu bầu:
- Ðừng mong chị mày cho mận ăn nữa! Ôi ngon quá! Chua chua ngọt ngọt, đã ơi là đã!
Chẳng hiểu bằng cách nào thằng Giang lại chuyền sang được cây sơri Sơn đang leo trên ấy. Nó vặt những trái sơri còn xanh lè bỏ vô miệng, chép miệng:
- Chua quá, quá chua anh Sơn há?
Hà lờ đi, miệng rau ráu miếng mận vừa ngọt vừa thơm. Chẳng dè hết thức ăn rồi, cái miệng Hà bắt đầu hoạt động trước tiếng chép muốt rát tai của hai tên con trai nghịch ngợm.
Sơn lên tiếng:
- Ăn không? Sơn bẻ cho, Hà!
Hà lắc đầu quay phắt đi, nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Thằng Giang reo hò:
- Chị Hà thua rồi! Hoan hô! Chị Hà thèm chảy nước miếng kìa!
Hà quay lên, trợn mắt:
- Chảy nước miếng hồi nào?
Ðụng phải bộ mặt nhăn như khỉ đang “chép, chép” của thằng bé, Hà giận nuốt nước miếng lần nữa, sửa soạn mở đài. Bỗng đâu Sơn nhảy vào xin giảng hoà bằng những trái sori tròn trịa, đỏ tươi.
- Thôi xin can. Ðây là lễ vật mong tiểu thư xá tội cho!
Hà bật cười thích chí, nhưng tính con bé vốn thích làm nư, nó ngoe nguẩy:
- Chọc quê tui đã rồi xí huề hả! Ðâu có được!
Con nhỏ ngồi xuống mô đất, bỏ gối nhìn trời … hiu quạnh.
Sơn bối rối, sà xuống bên Hà năn nỉ:
- Bỏ qua đi Hà, giống sơri Gò Công này ngon lắm!
Nó cầm tay Hà, đặt vào đó những trái sơri đỏ tươi.
- Ðừng giận Sơn nữa nhe.
Bàn tay Sơn nóng hổi, Hà có cảm giác như có luồng điện chạm vào tay nó. Con bé rụt tay lại, thoáng thấy ánh mắt long lanh của Sơn nhìn mình bối rối.
Hà đánh trống lảng:
- Nhà Sơn trồng cây gì cũng tốt hết. Giỏi ghê!
Sơn gật đầu:
- Ba Sơn rất thích làm vườn. Bởi vậy sau này Sơn cũng chọn ngành nông làm để phụ giúp gia đình.
- Hà hóm hỉnh:
- Chừng ấy, khu đất này sẽ xum xuê cây trái, thành vườn “địa đàng” Sơn há?
Sơn đỏ mặt:
- Không dám mơ như vậy đâu … nhưng có lẽ nó phải tốt đẹp hơn bây giờ chứ!
Hà ngắm Sơn, buột miệng:
- Sơn có triển vọng lắm đó. Dám trở thành một kỹ sư đại tài đấy!
Sơn vẫn còn đỏ mặt, nhưng cậu nghiêm trang hơn:
- Dù sao thì Sơn cũng phải cố gắng học! Cực khổ vất vả lắm nhưng ba chỉ mong Sơn được như thế!
Lý tưởng của Sơn hình thành sớm quá. Chính Hà cũng chưa biết sau này nó định làm gì nữa! Giọng Sơn nhẹ nhàng:
- Sơn cũng mong tụi mình cùng vào đại học cho có bạn, Hà cố gắng lên nhé.
Ước mơ của Sơn thật xa vời, Hà chỉ ậm ừ cho qua. Với con bé, thời học sinh là hoa là bướm, Hà chỉ muốn được sống với bạn bè, với thầy cô, sách vở mãi như vậy thôi.
- Còn lâu quá, tụi mình mới vào lớp mười mà!
Sơn cười:
- Vậy chứ nó tới mình lo không kịp đó!
Hà chợt nhìn thấy những vệt nắng chiều yếu ớt, lấp lánh trên sông. Thằng Giang cũng vừa chạy tới, thúc hối:
- Mình về đi chị Hai, gần tối rồi đó.
Hà đứng lên, chép miệng:
- Nhanh thật! Mới đây mà đã chiều rồi!
Sơn gật đầu:
- Ừ, hai người về kẻo hai bác lại trông!
Thằng Giang đã chuẩn bị sẵn, hành trang là cái giỏ nặng trĩu.
- Bác Lâm đã gởi về cho ba má đấy chị Hai!
Hà lật đật chào bác Lâm rồi mới về. Bà Lâm lưu luyến tiễn hai chị em ra tận bến sông, dặn dò:
- Chủ nhật rảnh rỗi nhớ sang bác chơi nhé!
- Vâng ạ!
Chúng nó “dạ” vang, và vẫy chào khi Sơn cho thuyền rời bến. Chiếc cầu, cây bần rồi khu vườn nhà Sơn lùi lại đằng xa, sau những con sóng mên mông phù sa.
Sang bên này là những dinh thự, những cao ốc. Người và xe cộ ồn ào. Thằng Giang chắc lưỡi:
- Tưởng tối, ai dè bên này sáng trưng chị Hai hén?
Hà gật đầu, mắt còn hướng sang bên kia bờ sông:
- Ừ, bên vườn cây cối um tùm trời tối mau có gì lạ đâu!
Ðặt giỏ trái cây lên bờ, Hà vui vẻ:
- Cám ơn Sơn nhiều, tụi Hà về nghen!
- Ừ, hẹn sáng mai gặp lại.
- Ừ, đến sớm nhen Sơn!
Sơn vẫy tay, cho ghe lùi xa bờ. Hà còn nhìn theo bóng chiếc ghe nhấp nhố trên sông, thằng Giang sốt ruột:
- Về mau đi! Xích lô đến, em kêu nha chị Hai!
Hà nhắc cái giỏ. Không ngờ nó nặng kinh khủng.
Thằng Giang tiếp tục dèm pha:
- Ðủ thứ đồ ăn: nào mận, bánh ú, bánh ít tùm lum. Chị xách không nổi đâu.
Ði xích lô tốn tiền lắm! Hai chị em mình thay nhau xách không được sao?
Mặt thằng Giang chảy ra:
- Vậy mà cũng là con giám đốc, chán thật!
Hà gật gật:
- Phải! Ba đi xe hơi thì mình cũng đi xích lô được thôi! Xích lô kìa, kêu đi.
Nhờ đi xe, cả hai về đến nhà rất nhanh. Hà nhìn cánh cổng mở toang, dặn em:
- Nhà có khách, mình đi vòng ngã sau nghen!
Thằng Giang rón rén nhìn vào cửa sổ. Ba nó đang tiếp khách. Nghe ngóng một hồi, nó chạy một mạch xuống bếp giọng hồ hởi:
- Ba sửa soạn cất nhà chị Hai ơi!
Hà nhíu mày:
- Tiền đâu mà cất nhà? Có nghe lộn không đấy?
Thằng Giang gân cổ lên cãi:
- Em nghe rõ ràng mà. Ba xây nhà lầu đàng hoàng. Chị không tin thì thôi!
Hà bán tín bán nghi hỏi mẹ:
- Thằng Giang nói ba đang bàn chuyện cất nhà có không má?
Mẹ nó cười, có vẻ náo nức:
- Nhà mình sắp sập đến nơi, ba tính vậy là đúng rồi!
Hà nhảy cẩng, reo lên:
- Tụi mình sắp có nhà mới để ở rồi, sướng quá. Má xây cho con một phòng riêng, đầy đủ tiện nghi con mới chịu nhé!
- Xây cho con một phòng nữa!
Mẹ chúng nó gắt lên:
- Gớm, chưa chi tụi bây đã nhăng lên rồi! Không thấy ba má rối cả ruột gan lên hay sao?
Thằng Giang vẫn cứ rộn lên chuyện xây phòng cho đến khi ba nó tiễn khách, tay cầm tờ giấy vẽ sơ đồ căn nhà mới, bảo mẹ nó:
- Mình ngồi xuống đây, tôi bàn một chút coi!
Không bảo cả Hà lẫn Giang đều vây quanh nghe câu chuyện và bàn giúp.
Cuối cùng thì cả nhà đều thống nhất xây một căn nhà hai tầng. Trong ấy đáp ứng mọi yêu cầu của tụi nó… Ai cũng vui, chỉ có mẹ Hà là lo lắng.
- Tốn tiền nhiều quá ông ạ. Tiền đâu mà xoay cho đủ đây?
Ba nó cười ung dung:
- Tôi đã trù liệu cả rồi. Có thiếu thì nhà thầu chỗ quen biết họ giúp đỡ. Bà lo làm gì cho tốn sức.
Áo Trắng Mùa Thu Áo Trắng Mùa Thu - Khánh Liên Áo Trắng Mùa Thu