Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hi đã ở trong lốt con người, khó mà cho rằng mình không phải là người, rằng nỗi đau của loài người chỉ là chuyện riêng của họ. Rất khó thờ ơ. Đôi khi gần như không thể...
Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill
Cũng buổi chiều hôm đó, Hoàng tử Jake triệu tập một cuộc họp tại trang trại nhà Cassie.
Khi đó, tôi nghĩ rằng Tobias đã kể với mọi người về việc tôi đến đài thiên văn. Dĩ nhiên, Tobias không biết tôi đã liên lạc được với gia đình. Nhưng bạn ấy đã biết kế hoạch giết Visser Ba của Eslin.
Tôi không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng tôi có thể sống sót khi đối đầu với Visser Ba. Nếu tôi lên kế hoạch chu đáo, và may mắn, tôi có thể hạ hắn. Nhưng chắc tôi cũng không sống sót để tận hưởng dư vị chiến thắng...
Ông Lirem đã “tha thứ” cho việc phá luật của tôi. Nhưng tôi không còn có thể trở thành một chiến binh nữa, đừng nói là trở thành một hoàng tử. Tôi sẽ không thể là một Elfangor thứ hai. Lịch sử sẽ xem anh ấy là một anh hùng vĩ đại. Còn tôi sẽ được nhớ đến như một thằng bé ngốc nghếch đã truyền lại công nghệ biến hình cho loài người...
Tôi phải biến thành người để dự họp. Ba mẹ Cassie có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào...
Mọi người đã tề tựu đông đủ. Hoàng tử Jake ngồi trên lớp cỏ khô. Marco đứng tựa vào tường, hai tay chắp trước ngực. Cassie đang bận chăm sóc một chú ngỗng. Rachel đi đi lại lại, mắt cụp xuống khi nhìn thấy tôi.
Còn Tobias đang đậu trên một cái rui nhà, nhìn tôi chăm chú.
“Tụi mình cần phải nhìn lại sự việc đã xảy ra với bọn Mượn xác. Tụi mình đã thấy nạn nhân ở siêu thị. Rồi chuyện thầy Pardue. Tờ báo sáng nay đăng tin một doanh nhân hoảng loạn trong buổi họp. Theo đó, người này dường như bị điên. Mình đoán chắc lại là một tên Mượn xác nữa.” Giọng Jake có vẻ mệt mỏi.
Bạn ấy nhìn tôi, nhưng tôi không nói gì cả.
Chợt Marco lên tiếng.
“Ax nè, bồ đừng có cho tụi này leo cây vậy chứ. Tobias đến và cậu ta lôi theo mẩu áo dính máu. Tui hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ta nhất định không nói. Tại sao vậy? Quá đơn giản. Vì cậu ta đã hứa với ai đó rằng mình sẽ giữ bí mật. Mà còn ai vào đây nữa nhỉ?”
Tôi biết có phủ nhận cũng vô ích. “Chính tôi đã buộc Tobias hứa. Đó là lỗi của tôi.”
“Chà, bây giờ thì bồ không chỉ giữ kẽ với bọn tôi mà còn khiến bọn tôi giấu giếm lẫn nhau nữa.” Rachel hét lên. “Ax, bồ phải trung thực chứ. Bọn tôi đâu phải là lính gỗ. Đây là hành tinh của bọn tôi. Đây là cuộc chiến của bọn tôi. Bồ có là thần thánh cũng không thể điều khiển bọn tôi được...”
“Tôi không điều khiển ai cả...”
“Có đấy.” Rachel phản bác. “Bọn tôi kể cho bồ nghe mọi chuyện, còn bồ thì chỉ nhè ra vài chuyện vặt vãnh. Thật ra đôi khi bồ có vẻ trung thực đấy, nhưng chả bao giờ bồ kể những chuyện lớn cả.”
“Bồ nói bọn Yeerk có thể ám sát những kẻ Bị mượn xác bội phản hả?” Marco nói. “Làm sao bồ biết? Điều đó đã từng xảy ra ư?”
Rachel tiếp lời. “Bọn tôi chào đón bồ đến thế giới này. Bồ đến thăm gia đình bọn tôi, đọc sách, thậm chí còn đến trường. Ấy vậy mà bồ lại giấu giếm bọn tôi...”
Tôi cảm thấy nao lòng vì những lời nói đó. Tất thảy đều đúng. Nhưng tôi phải tuân theo luật lệ của quê nhà.
“Tụi tui chỉ là những kẻ tầm thường, những sinh vật hạ đẳng, nên không được bồ đối xử tử tế chứ gì.” Marco nói.
“Không phải vậy mà.”
“Phải vậy đó.” Marco hét vào tai tôi. “Tụi tui đâu khác gì dân tiền sử. Chắc chắn bồ nghĩ vậy, đúng không?”
Nếu tôi ở trong hình dạng người Andalite, chắc tôi sẽ phản ứng tốt hơn. Còn giờ đây cơ thể người của tôi đang ngập đầy chất adrenalin. Tôi cảm thấy giận dữ, lo âu và cũng thấy mình có lỗi. “Tôi không thể trả lời được.” Tôi suýt khóc. “Tôi không thể!”
Marco cũng gào lên. “Rachel nói đúng. Tụi tui chỉ là quân tốt trên bàn cờ. Chỉ có người Andalite mới xứng đáng chống lại bọn Yeerk mà thôi.”
<Tôi... tôi phải tuân thủ điều luật.>
“Vậy sao?” Cassie hỏi. Từ nãy đến giờ, bạn ấy không lên tiếng. Giọng Cassie nghe mềm mỏng. “Khi anh Elfangor trao cho bọn tớ khả năng biến hình, anh ấy có tuân theo luật không?”
<Tôi không phải là anh Elfangor, không phải là đại anh hùng, mà chỉ là một lính nhỏ Andalite. Các bạn muốn sự thật phải không? Sự thật đây nè: Tôi không phải là một chiến binh thực thụ. Tôi chỉ là một lính nhỏ, hiểu chưa? Một thằng vô tích sự.>
“A ha, ra thế.” Marco nói mát. “Tui hổng cảm động đâu. Tụi tui cần quái gì thiên bi kịch của bồ. Tụi tui cần sự thật. Bồ và Tobias đã làm gì? Tại sao bồ bắt Tobias giữ bí mật? Có chuyện gì vậy?”
Tôi xuống giọng.
“Tôi không thể nói. Có một điều luật ngăn cấm việc chuyển giao công nghệ cho người ngoài. Điều luật đó cũng quy định rằng chúng tôi không được nói gì hết.”
“Chán lắm rồi...” Rachel lại nặng nhẹ với tôi. Cũng may Hoàng tử Jake đã đứng dậy và nắm chặt tay bạn ấy...
“Mình có thể thông cảm việc không được phép trao lại công nghệ cao.” Jake nói. “Nhưng còn những bí mật khác? Tại sao bồ không cho tụi này biết bọn Yeerk sẽ làm gì? Có thể bồ không muốn trao cho tụi mình các loại vũ khí hiện đại. Cũng được thôi. Nhưng chẳng lẽ bồ không thể cho biết tụi mình đóng vai trò gì trong cuộc chiến này sao?”
“Làm gì có vai trò! Tất cả chỉ là làm sao khống chế được loài người thôi.” Marco nói.
“Đơn thuần chỉ là tranh chấp quyền lực.” Rachel có vẻ tâm đắc.
Cassie nhìn tôi với vẻ kỳ lạ. “Hổng phải vậy đâu. Điều mấu chốt là hai chữ ‘tội lỗi’. Phải vậy không? Đêm hôm trước, bồ đã nói ra điều đó. Bồ nói giống loài nào cũng có những tội lỗi.”
“Tội lỗi? Xấu hổ?” Marco nhìn Cassie vẻ giễu cợt.
Nhưng Cassie vừa nói ra một sự thật.
“Bồ có gì phải xấu hổ?” Hoàng tử Jake hỏi tôi.
<Đã có lần chúng tôi bày tỏ lòng nhân từ sai chỗ.> Tôi trả lời.
“Bồ chỉ nói được đến thế thôi ư?” Hoàng tử Jake hỏi.
Tôi gật đầu.
“Không thể chấp nhận được, Ax ạ.” Hoàng tử Jake buồn bã. “Nếu bồ về phe tụi này, bồ phải trung thực. Bằng không, có lẽ bồ nên rời khỏi nơi đây. Mình không muốn tí nào. Nhưng bồ không thể vừa làm bạn với tụi này vừa nói dối được...”
“Tôi hiểu...” Tôi nghẹn lời. Sao cổ họng tôi lại như có ai chẹn ngang thế này. “Các bạn đã rất tốt với tôi và không bao giờ tôi quên đâu. Không bao giờ quên. Sự thật là... là chúng ta không thể gần nhau thêm được nữa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tobias. Chỉ có bạn ấy mới hiểu tôi đang nói gì.
Với đôi chân nặng như chì, tôi lầm lũi quay bước. Xa rời những người bạn của tôi.
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ