Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ụi tôi đậu lại trên đài thiên văn. Tôi hỏi Tobias:
<Computer ở trong tòa nhà mái vòm hả?>
<Chắc vậy.>
Mắt diều mướp thật lợi hại. Tôi có thể dễ dàng nhìn rõ mọi vật từ rất xa. Trên đỉnh mái vòm, có một khe hở lớn hình chữ nhật. Trời ạ, trong đó có một vòng tròn bằng kính. Tôi cố nén cười:
<Kính thiên văn đó hả? Nó cho ta thấy những gì?>
<Dạ, thưa anh Hai, nó sẽ trưng ra hình ảnh của hai chàng chim ngố.> Tobias đáp. <Marco nói đài thiên văn này chưa đi vào hoạt động, nên hông rõ quanh đây có bao nhiêu người. Nhưng dẫu sao tụi mình vẫn phải tìm chỗ hạ cánh thôi. Có lẽ bồ nên biến hình thành cái gì hay hay và…>
<Tobias à, bạn đang diễu tôi phải không?>
<Hổng dám đâu. Cái đó loài người tụi tui gọi là hài hước mừ…>
<Cảm ơn đã giải thích. Sao chúng ta không bay thẳng vô tòa nhà mái vòm nhỉ?>
<Ừ ha…> Tobias đồng ý và ngay tức khắc, bạn ấy bay trước.
Chúng tôi tăng tốc và bay thẳng tới tòa nhà mái vòm. Tôi bay xuyên qua cái hình chữ nhật và lượn nghiêng về bên phải.
Bên trong tối om. Tôi nhìn thấy phía dưới có một kính thiên văn rất dài.
<Tui thấy ở dưới đó có những cái cửa. Có lẽ là văn phòng…> Tobias nói. <Có thể ở trong sẽ có nhiều computer. Tụi mình nên tìm phòng nào hổng có người…>
Chúng tôi lượn một vòng. Tôi cứ sợ sẽ có người xuất hiện, nhưng không thấy ai cả.
<Khiếp, nơi này vắng vẻ quá.> Tobias nói.
<Ừ, cứ như bị bỏ hoang ấy. Tobias này, tôi phải xuống thôi. Thời gian biến hình sắp hết rồi. Bây giờ tôi sẽ phải tiếp tục một mình.>
<Chúc may mắn, chiến hữu. Cẩn trọng nha.>
Tobias bay ra khỏi mái vòm. Chỉ còn lại tôi, một mình.
Có một cánh cửa dẫn vào một căn phòng tối và vắng. Tôi bay vào và đậu trên một chiếc bàn. Có một dàn máy tính, nhưng không thấy người nào cả.
Mắt diều mướp không quen nhìn trong tối, nhưng được bù lại bằng đôi tai rất nhạy. Sau khi đậu lại trên bàn, tôi bắt đầu lắng nghe.
Chắc chắn chỉ có mình tôi trong phòng. Tôi nghe loáng thoáng tiếng người nói phía bên ngoài.
Tôi không nghe rõ, nhưng có vẻ tiếng nói đều tập trung ở một chỗ.
<Ax nghe… rõ không?>
Tín hiệu truyền tin của Tobias rất yếu.
<Nghe loáng thoáng thôi.> Tôi trả lời.
<Tui… ngoài… nè… một căn phòng… có người như… có… họp.>
<Ừ, tôi có nghe. Bạn canh chừng giùm nha.>
<Tất nhiên rồi. Nếu… ai… rời… họp, tui sẽ…>
<Tôi không nghe rõ. Tôi chuẩn bị hoàn hình đây.>
<Không… lắm, nhưng… làm…>
Tôi định hoàn hình thành người Andalite trước rồi chuyển sang hình người. Nhưng chuyến bay đã khiến tôi mệt rã rời. Mà việc biến hình thì tốn nhiều công lắm. Và trong trường hợp khẩn cấp, tôi sẽ phải mất thời gian vào việc hoàn hình lại lốt Andalite rồi mới biến được sang diều mướp…
Chịu, trong một thời gian ngắn, tôi sẽ không thể thực hiện quá nhiều điều như vậy. Tôi quyết định đánh liều ở lại dạng người Andalite thôi.
Hơn nữa, nếu liên lạc được với gia đình, tôi muốn ba mẹ sẽ nhận ra tôi.
Tôi bắt đầu hoàn hình. Mong sao Tobias có thể canh chừng giúp tôi.
Làm chim cũng vui đó, nhưng không thể sánh bằng cảm giác được có đuôi trở lại. Làm người Andalite mà không có đuôi thì buồn lắm.
Mà chưa kể mắt diều mướp chỉ nhìn được một hướng thôi. Tôi thở phào khoan khoái khi đôi cuống mắt hoạt động trở lại. Bây giờ tôi đã nhìn được đủ mọi hướng, thật đã.
Sàn nhà trơn bóng khiến tôi khá vất vả để giữ thăng bằng. Mắt tôi đảo liên tục. Phải cảnh giác mà.
Tôi đứng trước computer và bắt đầu gõ trên bàn phím cổ lỗ sĩ. Màng hình yêu cầu tôi nhập mật khẩu.
Tôi bật cười. Việc loại bỏ hệ thống an toàn thật quá dễ dàng. Tôi nhanh chóng xác định được phần mềm mới mà cha Marco mang đến.
Tuyệt, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Tôi viết ngay một chương trình virus làm thay đổi phần mềm điều khiển kính viễn vọng radio.
Loài người chưa có khái niệm về vùng không gian zero, vì vậy họ không biết một thiết bị nhận có thể được điều chỉnh để tạo thành khoảng chân không zero và mở ra một cửa ngõ nhiều chiều.
Một khi đã mở được một lỗ nhỏ trong vùng không gian zero, ta sẽ dễ dàng sử dụng thiết bị nhận để điều chỉnh luồng năng lượng thành một tín hiệu ổn định. Cái khó là làm sao dùng ý nghĩ để điều khiển tín hiệu. Phải tập trung cao độ mới thành công.
<Vẫn… ngoài này.> Tiếng Tobias nghe rất nhỏ.
Tôi cầu mong cái từ mình không nghe rõ là bình yên.
Để điều chỉnh kính viễn vọng radio phải mất mười phút. Với mười phút đó, tôi đã đưa nền khoa học của loài người tiến bộ hơn một thế kỷ.
Trong mười phút đó, tôi đã phá vỡ điều luật của người Andalite.
Hệ thống đã sẵn sàng.
Tôi nhấn phím enter.
Hàng ngàn dòng lệnh nhanh chóng biến khỏi màn hình computer.
Màn hình giờ đây trắng xóa.
Lấy hết sức tập trung, tôi hình dung ra tín hiệu ổn định. Tôi tưởng tượng đang có một tia tín hiệu chạy qua đầu.
Đất nước Andalite tôi nghĩ. Đất nước Andalite.
Màn hình nhấp nháy.
Một gương mặt xuất hiện. Trông rất khắc khổ, lại còn đầy vẻ hồ nghi.
Nhưng đó là gương mặt của một người Andalite.
<Ai đó?> Anh ta gằn giọng. <Đây là khu truyền thông tối mật. Chúng tôi muốn biết anh là ai. Hãy cho biết tên và địa điểm.>
<Tên tôi là Aximili-Esgarrouth-Isthill. Em của Elfangor-Sirinia-Shamtul. Con của Noorlin-Sirinial-Cooraf và Forlay-Esgarrouth-Maheen.>
Người Andalite kia nhìn tôi chằm chằm. <Em của Elfangor?> Anh ta có vẻ ngỡ ngàng. <Cậu đang ở đâu đấy?>
<Tôi đang ở một hành tinh có tên là Trái Đất.>
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ