Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ặt trời vừa lên.
Tôi lại thực hiện lời thề buổi ban mai. Nhưng sáng nay, tôi đứng ngồi không yên. Tôi biết Tobias đang săn mồi cho bữa điểm tâm. Sau khi chén xong một chú chuột bất hạnh nào đó, bạn ấy sẽ bay về.
<Tự do là mục tiêu duy nhất của tôi. Nghĩa vụ với nhân dân là kim chỉ nam, và lòng trung thành với Hoàng tử là niềm vinh dự.>
Khi Tobias quay về, bạn ấy sẽ dẫn tôi đến đài thiên văn nơi có kính viễn vọng radio. Nếu may mắn, tôi sẽ có thể gọi về nhà.
<Tôi, Aximili-Esgarrouth-Isthill, lính nhỏ Andalite, nguyện hiến dâng đời mình.>
Đôi mắt phụ ở trên hai đầu cuống của tôi trông thấy một con diều hâu sà xuống. Đó là Tobias. Bạn ấy đậu lại trên cành và nhìn tôi: <Chuẩn bị xong chưa, chiến hữu?>
<Rồi, buổi lễ đã xong.>
<Hôm nay mà bay thì đã lắm đó. Gió vầy, cất cánh thật là khoái.>
<Tobias à, thật ra bạn không bắt buộc phải làm điều này.> Tôi nói. <Nguy hiểm lắm đó.>
<Thôi mà, tui đâu có sợ. Bay thôi!>
Tôi thường bay chung với Tobias trong lốt diều mướp. Loài chim này chỉ to cỡ cái đuôi màu đỏ của Tobias, bộ lông có màu trắng pha xám.
Tôi cố kiềm chế cảm giác lo âu và phấn khích. Phải tập trung thì mới biến hình được.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy hẫng hụt bởi kích thước của tôi đang thu nhỏ lại.
Đôi mắt phụ không còn thấy gì nữa. Cánh mọc ra từ chỗ hai chân trước của tôi. Kỳ dị thiệt. Tôi ngã bẹp xuống đất bởi hai chân sau đang dần biến thành hai chân chim màu vàng, nhỏ nhắn xinh xinh. Còn đuôi của tôi co lại và tỏa nhánh thành bộ lông vũ.
Diều mướp cũng có miệng tuy chẳng nói được như người và chẳng phân biệt được mùi vị gì cả. Tuy vậy, đó là một vũ khí lợi hại bởi vì nó sắc như dao, và uốn cong thành cái móc dễ dàng xé toạc mục tiêu.
Bộ lông Andalite màu xanh rám nắng của tôi được thay bằng bộ lông vũ màu xám bạc. Ban đầu, lông của tôi biến mất để lộ ra lớp da thịt trắng, rồi dần dần lớp da được tô điểm dày thêm với bộ lông vũ.
Tôi kiểm tra lần cuối. Cánh tôi dang rộng rồi đập phành phạch. Đôi mắt diều mướp của tôi giờ đây có thể thấy rõ từng anh kiến đang bò trên một gốc cây xa tít.
Và tai tôi còn nghe được cả tiếng côn trùng ríu rít dưới tán lá thông, tiếng sóc đang nhai hạt dẻ. Và nghe thấy cả nhịp tim Tobias đang đập mạnh.
Tôi nghiêng mình đón làn gió nhẹ và dang rộng cánh. Tôi đập cánh nhiều lần trước khi nhấc bổng mình lên khỏi mặt đất.
Tôi lập bập tìm chỗ đứng trên ngọn cây. Mặt trời đang tỏa sáng, trời nóng hầm hập. Tôi rướn người và cố hết sức để bay lên. Thành công rồi, trong một thoáng tôi đã bay ở độ cao hai trăm thước.
<Nhớ bay gần tui nhe.> Tobias nói. <Tụi mình sẽ bay dọc biển. Đài thiên văn ở về phía Bắc. Mất khoảng một giờ bay đó.>
Chúng tôi bay ra biển. Tôi nhìn thấy những vách đá dọc biển, và chính ở đây tôi bắt đầu cảm nhận được các vòng xoáy không khí đang cuồn cuộn dâng lên. Cứ như tôi đang trượt theo một cái thang máy khổng lồ vậy. Đôi cánh được gió nâng lên tưởng như có thể bay cao mãi.
Tuyệt vời lắm, bạn biết không, một cảm giác ngợp ngời sảng khoái.
Tôi chao liệng tự do, cứ muốn bay cao mãi cũng Tobias.
<Tụi mình cần bay cao hơn đám hải âu.> Tobias hướng dẫn. <Bọn này nhiều khi dở hơi hết sức. Lúc buồn buồn, không biết làm gì, bọn nó dám đâm thẳng vô diều hâu lắm đó.>
Tôi cảm thấy thật tuyệt khi đã cách mặt đất cả ngàn thước. Ơ kìa, dưới bãi biển sao có nhiều người mặc ít quần áo thế nhỉ? Quần áo là một đặc điểm kỳ lạ ở loài người. Lúc nào họ cũng phải mặc cái gì đó, lạ thế. Cũng may còn có bãi biển là nơi họ mặc tương đối tiết kiệm.
<Coi chừng tên kia nha!> Tobias nhắc.
<Cái gì? Ở đâu?> Tôi choàng tỉnh khỏi những ý nghĩ lan man.
<Đó là con chim ưng săn mồi. Hắn đang rình mấy chú hải âu béo tốt. Nhưng hổng chừng hắn lại thấy tụi mình được mắt hơn đó. Coi nhỏ nhắn vậy chứ hắn ta nhanh lắm. Và cáo già nữa.>
Thế là phải lo lắng canh chừng tên chim ưng săn mồi kia rồi. Trái Đất nguy hiểm quá chừng. Bạn sẽ thấy ngay điều này nếu bạn là chim.
Có lẽ đã nhiều lần Tobias ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này rồi. Bạn ấy phải sợ những điều mà loài người xem là chuyện nhỏ. Diều hâu đuôi đỏ trông mạnh mẽ là thế, nhưng cũng dễ dàng trở thành nạn nhân lắm. Nhưng Tobias đã chấp nhận số phận của mình.
Có khi nào bạn ấy lại thích ở mãi trong lốt diều hâu không nhỉ? Có phải vì vậy mà bạn ấy không bao giờ hỏi tôi về…?
Hay bạn ấy nghĩ tôi sẽ không chịu trả lời hoặc thậm chí sẽ nói dối?
Chúng tôi tiếp tục bay dọc theo bờ biển. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã bỏ thành phố lại phía sau. Bờ biển trở nên lởm chởm hơn, sóng cứ đập liên hồi vào vách đá.
Một con đường hiện ra bên dưới chúng tôi. Có nhiều xe hơi đi lại trên đường, nhưng rất ít nhà cửa. Một thoáng sau, tôi trông thấy một khối lớn màu trắng, một tòa nhà lớn có mái vòm, với rất nhiều chảo ăngten tròn màu trắng. Nói thật, phải mất một lúc tôi mới xác định được công dụng của chúng.
<Kính viễn vọng radio đó hả?> Tôi bật cười.
<Chúng giúp gì được cho bồ không?>
<Tất nhiên là được chứ. Nếu tôi tìm ra cách sử dụng computer trong đó, những ăngten này sẽ rất có ích. Chỉ có điều trông chúng lạc hậu quá…>
<Thôi, cho xin đi. Đừng có lên mặt vậy chứ…>
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ