To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hẩu vị của loài người rất kỳ lạ. Họ cứ đinh ninh loại nhạc mình nghe hay tuyệt vời. Sai lầm, cực kỳ sai lầm. Nghe thấy mà ghê. Mà chả hiểu sao họ lại xem thường những thành tựu vĩ đại nhất do chính họ tạo ra: kẹo sôcôla, hạt tiêu, và thứ nước uống độc nhất vô nhị có tên là giấm.
Trích Nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.
Cassie nhất quyết bắt tôi phải mang áo choàng và đi đôi giày lấy từ trang trại nhà bạn ấy trước khi bước vào nhà. Sao con người cứ để ý chuyện áo quần thế nhỉ? Tôi suy nghĩ mãi mà không hiểu vì sao.
“Chào Jake. Cassie lại bắt cháu dọn dẹp trang trại với nó hả?” Ba Cassie hỏi ngay, khi tôi mới bước vào nhà.
Tóc ba Cassie màu nâu, và rất ít. Ông đeo kính, chắc để nhìn cho rõ. Da ông sẫm. Và như mọi người, ông có đầy đủ tay và chân.
“Dạ, hổng phải vậy đâu. Cassie bảo cháu phải ăn thức ăn của bác. Thức ăn…”
“À, có thể chứ. Lần này, cháu là nạn nhân đó nha. Tối nay, bác là đầu bếp. Cháu sẽ được thưởng thức món ớt lừng danh thế giới của bác.”
Đôi mắt Cassie chợt mở to đầy vẻ sợ hãi. “Ớt? Ba ơi, Jake bảo con là bạn ấy không đói. Jake đã ăn tối rồi.”
“Bộ ớt kinh khủng lắm hả?” Tôi hỏi Cassie.
“Nếu là bác làm, thì đúng là ớt kinh khủng lắm.” Ba Cassie nhăn nhó.
“Jake đó hả?” Tiếng ai đó từ phòng kế bên vọng sang rồi một phụ nữ xuất hiện - chắc là mẹ của Cassie. Tóc bà cũng màu nâu, nhưng nhiều và dày hơn so với tóc của chồng.
Bà dang rộng hai tay và tiến về phía tôi. “Ôi, Jake, cứ mỗi lần gặp cháu, bác lại thấy cháu đẹp trai hơn.” Bà ôm chặt lấy tôi một lúc, rồi buông ra. “Cháu sẽ ở lại và dùng món ‘Ớt Tử Thần’ nha?”
“Mẹ ơi, con rủ Jake tới nhà chơi, nhưng bạn ấy ăn tối rồi, nên chắc sẽ không còn bụng để ăn nữa đâu.”
Mẹ Cassie mỉm cười với chồng. “Con mình bảo vệ bạn thật khéo.”
“Quá muộn rồi.” Ba Cassie nói. “Thằng bé đã sập bẫy. Không còn lối thoát nào đâu.”
Chúng tôi ngồi vào bàn.
Bây giờ tôi mới biết ớt có màu nâu đỏ. Nó chứa nhiều vị và có mùi rất hăng. Tôi cũng làm quen với loại bánh mì có tên là jalapeno. Rồi lại còn một tô đầy các loại trái cây nữa.
Sau một hồi nghe những lời đe dọa, tôi rất ngại phải nếm món ớt. Nhưng tôi biết ba Cassie sẽ giận nếu tôi không thử. Vì vậy, tôi xúc đại một thìa.
Ôi, chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ còn nhớ mãi cảm giác ấy.
Nóng quá!
Lưỡi tôi như muốn rách toang từng mảnh. Như có một trận cháy rừng trong miệng tôi. Từng giây thần kinh trong tôi giật lia lịa. Mặt tôi đầm đìa nước mắt.
Mùi vị không tuyệt vời như sôcôla. Nhưng đậm đà ghê gớm!
Ôi, làm người kể cũng sướng thật. Có những hương vị làm người ta rùng mình vì sảng khoái.
“Món ăn ngon tuyệt!” Tôi rú lên.
“Cháu nói sao cơ?” Mẹ Cassie hỏi.
“Thấy chưa, cuối cùng cũng có một người biết thưởng thức.” Ba Cassie cũng hét lên.
Tôi chợt nhận ra tôi đã chén sạch toàn bộ phần ăn của mình. Tôi muốn nữa cơ. Mùi vị tuyệt vời quá!
“Còn nhiều lắm, cháu ạ.” Ba Cassie vừa nói vừa xúc đầy vào tô của tôi.
“Jake à, bồ không cần phải ăn nhiều vậy đâu.” Cassie bảo tôi.
“Cho mình ăn cả phần của bồ nha.” Tôi gào lên.
Mắt tôi trợn tròn, da thịt thì rung lẩy bẩy, dạ dày kêu ỏm tỏi, nhưng tôi vẫn thèm ăn nữa.
“Tôi yêu thằng bé quá.” Ba Cassie tỏ vẻ khoái chí. “Giá mà mình có thể nhận Jake làm con nuôi nhỉ. Jake à, cháu quả là một chàng trai thú vị.”
“Thằng bé điên rồi.” Mẹ Cassie nói. “Thật chẳng hiểu nổi nữa.”
Tôi bỗng thấy đau ở chân. Hình như Cassie vừa đá vào chân tôi. Tôi nhìn Cassie. Bạn ấy nhìn tôi dịu dàng, nhưng lại đá tôi thêm lần nữa.
“Bồ ăn đủ rồi đó.” Cassie nhìn tôi.
“Ừ, đủ rồi.” Tôi đồng ý và đặt cái tô ra xa. “Ớt. Ớt.”
“Bác dùng loại ớt habanero đấy.” Ba Cassie giải thích. “Đây là vị nóng nhất trần gian.”
“Nhưng không nóng bằng nhiệt độ tạo ra bởi sự tổng hợp hạt nhân.” Tôi chữa lại.
“Việc học ở trường thế nào hở Jake?” Mẹ Cassie hỏi tôi.
Tôi biết mình đang ở trong loại hoạt động được gọi là đối thoại. Quy tắc đặt ra là lần lượt từng người đặt câu hỏi cho người kia.
“Cũng bình thường ạ. Còn việc chăm sóc thú của bác thì sao?”
“Chẳng có gì lạ cả.” Mẹ Cassie nói. “Các bác sắp mua thêm vài chú lạc đà con.”
Mẹ Cassie là bác sĩ thú y ở sở thú. Đó là nơi nhốt tất cả các sinh vật không phải là người.
“Cháu có nghĩ Bò Mộng vẫn sẽ thống trị mùa giải năm nay không?” Ba Cassie lên tiếng.
Tôi thấy Cassie có vẻ rất căng thẳng. Bạn ấy sợ tôi không hiểu câu hỏi đó. May mà tôi đã đọc Almanac thế giới, tôi biết Bò Mộng là tên một đội bóng.
“Có chứ ạ, chắc chắn họ vẫn là số một.” Tôi trả lời.
Bây giờ đến lượt tôi đặt câu hỏi. Đối thoại là thế mà. Vậy nên tôi nói: “Mọi người có biết máy đánh kem được sáng chế năm 1878 không?”
Có vẻ chẳng ai biết cả. Cassie, mẹ và cả ba bạn ấy đều nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi xem tivi một lúc. Trên tivi chiếu một bộ phim kể chuyện một gia đình. Tôi vừa xem tivi vừa nhìn Cassie và ba mẹ bạn ấy.
Có nhiều điều đáng để khám phá về một gia đình loài người. Tôi đã thấy gia đình của Hoàng tử Jake. Và bây giờ là gia đình Cassie. Họ có những điểm khác biệt.
Ví dụ, gia đình của Jake trước mỗi bữa ăn đều làm lễ, còn gia đình Cassie thì không. Ở nhà Jake, ba bạn ấy ngủ gục trong lúc xem tivi. Còn ở đây, lại là mẹ Cassie lăn ra ngủ giữa chừng.
“Mình phải về thôi.” Tôi bảo Cassie, “Gần hai tiếng rồi.”
Lúc đó, mẹ Cassie vẫn còn đủ tỉnh táo để tạm biệt tôi. Bà còn nói rằng tôi thật bất bình thường, nhưng vẫn rất “dễ thương.”
Ba Cassie nháy mắt với tôi và vẫy tay chào. Lúc tôi ra cửa, còn nghe tiếng ông cười vì chi tiết gì đó trên phim.
Khi đã đi ra ngoài, trong làn gió buổi tối mát lạnh, Cassie thở phào. “Cuối cùng cũng thoát. May là không có rắc rối lớn. Nè, bồ đã đọc Almanac thế giới rồi, bây giờ đọc cuốn sách khác nha. Một tuyển tập danh ngôn. Những câu nói tuyệt hay của những người nổi tiếng đó. Cassie đưa sách cho tôi.
“Cám ơn.”
Tôi cảm thấy lạ lẫm khi phải rời xa ngôi nhà của Cassie. Cứ như là ở nơi tôi sắp về lại, trời lạnh lắm ấy, mà thật ra đâu phải vậy. Thế mà vẫn cảm thấy lạ lạ.
“Bồ nghĩ sao về ba mẹ mình?”
“Tôi mến họ lắm. Nhưng sao ba của bạn lại lấy bớt tóc khỏi đầu nhỉ? Tóc í mà. Tôi định hỏi bác ấy, nhưng lại quên mất.”
“Ba mình bị hói và đừng nhắc tới chuyện này thì hơn. Một số người rất nhạy cảm về chuyện này đó.”
“À, tôi hiểu. Như ba tôi ấy, móng của ông ấy cứ ngày càng cùn đi. Chuyện cũng bình thường thôi, nhưng ba tôi chả thích nhắc về chuyện đó chút nào.”
“Ba của bồ trông thế nào nhỉ? Còn mẹ của bồ nữa?”
“Hai người… cũng là ba mẹ bình thường thôi. Rất tốt bụng. Họ…”
“Kể tiếp cho mình nghe đi.”
Cổ họng tôi có gì lạ quá, như có ai chặn lại ấy. Tôi thấy khó nói quá. “Điều này…”
Cassie nằm tay tôi. “Bồ nhớ ba mẹ đó mà…”
Tôi không đi nữa. Ở nơi tôi đứng, không còn thấy ánh đèn từ nhà Cassie. Tôi có thể hoàn hình mà không bị ai trông thấy. Tôi ngước nhìn những vì sao.
“Quê bồ ở đâu giữa những vì sao đó? Cassie ngước theo hướng tôi nhìn. “Mình hông ép đâu, nhưng giá như bồ có thể cho mình biết.”
Tôi chỉ tay lên không trung nơi ngôi sao quê tôi đang lấp lánh. “Kia kìa.”
Tôi vừa nhìn vừa dần quay trở lại hình dạng Andalite.
“Ax nè, Jake, Tobias và mình, cả Rachel và Marco nữa, đều quan tâm đến bồ. Đối với tụi mình, bồ không phải là một sinh vật lạ.”
<Cám ơn về món ớt nha.> Tôi nói. <Món ăn thật tuyệt vời.>
Tôi chạy về phía rừng, như một chiến binh Andalite.
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ