Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
gười Andalite dễ tưởng rằng loài người là sinh vật đơn giản và cởi mở… Nhưng thật ra, họ rất phức tạp. Có lẽ ngôn ngữ của họ là nguyên nhân chính. Thứ ngôn ngữ gì mà mỗi từ đều có hàm ý khác nhau.
Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.
Những gì vừa trải qua thật kinh khủng. Tôi nhận ra Hoàng tử Jake và loài người sẽ không bao giờ trở thành bạn nối khố của tôi được. Một bức tường chắn giữa tôi và họ. Nhưng họ là tất cả những gì tôi có hiện nay. Không có loài người, tôi sẽ cô độc lắm. Mà ngay bây giờ, tôi đã buồn lắm rồi vì Hoàng tử Jake nổi cáu và nghi ngờ mình.
Buồn lắm, khi bạn chỉ có một mình và cách xa tổ ấm hàng tỉ dặm.
Ngày hôm sau, Marco rủ tôi đi chơi. Ngạc nhiên thật đó. Khác với Cassie, Tobias và Hoàng tử Jake, Marco chưa bao giờ tỏ ra thân thiện với tôi cả. Mà cả Rachel nữa, bạn ấy cũng chẳng mấy khi tỏ vẻ quý mến tôi cả.
Tôi biến hình thành người và đi gặp Marco ở bìa rừng.
“À há, vậy ra bồ muốn làm Pinochio…”
“Cái gì?”
“Pinochio là một thằng người gỗ muốn trở thành người thiệt sự.”
“Tôi không muốn trở thành người. Tôi chỉ muốn tìm hiểu về loài người thôi.”
Marco mỉm cười. ”Trùng hợp quá ha. Tui đây cũng đang muốn tìm hiểu về người Andalite.”
Phải mất mấy phút tôi mới hiểu ngụ ý của Marco. “À, thì ra Hoàng tử Jake muốn bạn moi thông tin về tôi.”
“Jake có đôi chút thất vọng vì bồ không chịu kể hết với tụi mình những gì bồ biết. Rachel còn thất vọng hơn nữa. Mà thôi, ta phải đón xe buýt kẻo trễ. Bồ muốn tìm hiểu loài người hả? Để tui dẫn bồ tới tiệm sách. Bồ thông minh mà, bồ sẽ học đọc rất nhanh.”
“Tiệm… sssaaaaccchhh.”
“Phải, phải. Sách nè, tiểu thuyết nè, truyện lịch sử nè. Vô thiên lủng luôn đó. Bồ chọn cuốn nào cũng được. Tụi này chẳng có bí mật nào cả, đâu có như ai đó bí mật như điệp viên vậy. Cả chuyện ăn uống thế nào khi không có miệng cũng chẳng thèm kể.”
“Tôi hiểu rồi. Bạn cho tôi biết tất cả về xã hội loài người. Và bạn cũng muốn tôi cũng phải làm vậy…”
“Tui cam đoan với Jake là tui sẽ moi toàn bộ thông tin từ bồ. Nhưng anh chàng ngố tốt bụng đó bảo ‘Không, Ax là bạn. Hãy chứng tỏ với anh ấy là chúng ta không có gì giấu ảnh. Có lẽ dần dần, ảnh sẽ tin chúng ta hơn’.”
Tôi cảm thấy có lỗi. Các bạn tin tôi, chưa bao giờ làm tổn hại tới tôi. Tôi chưa từng có những người bạn chân thành như thế.
“Tôi giữ bí mật là có lý do.” Tôi nói.
Marco gật gù. ”Ừ ừ, tụi tui biết quý ngài đây có nhiều bí mật. Rachel bảo chắc bồ không được phép giao du với hạng sinh vật cấp thấp như loài người tụi tui.”
Tôi ngạc nhiên. Dù hơi quá, nhưng cũng không xa sự thật bao nhiêu. Tôi không biết phải nói gì.
Marco nở nụ cười khó nhọc và lại gật gù. “Dù sao thì cũng quá muộn rồi. Bọn Yeerk đã xâm nhập Trái Đất.”
Tôi không trả lời. Tôi nhìn đường phố xung quanh, nhìn những con người đang ở trong ô tô hay đang đi trên hai chân và chợt nhận ra mình sẽ đơn độc, bất lực biết bao nếu không có Hoàng tử Jake, Marco và các bạn khác.
Chúng tôi đến trạm xe buýt. Marco chợt sờ túi quần và giật mình. “Trời ạ, tui quên bóp ở nhà rồi. Mọi người đã trút tiền để gây quỹ mua sách cho bồ đó. Tui để tất cả trên bàn. Nhanh lên.”
“Chúng ta đi đâu bây giờ. Bây… giờ? Nè, chữ giờ nghe đã thiệt.”
“Phải chạy tới nhà tui. Đừng lo, gần lắm.”
Marco đưa tôi qua đường. Hai bên đường là nhà. Những cấu trúc to lớn, hình hộp, với những chữ nhật trong suốt.
“Đó là nhà của Hoàng tử Jake.” Giọng tôi đầy vẻ tự hào. Tôi đã từng đến nhà Hoàng tử Jake rồi mà.
“Không phải, chỉ là giống kiểu xây dựng thôi. Đây là một phân khu. Ở đây chỉ có năm kiểu nhà. Nhưng trông đẹp hơn chỗ tui từng ở nhiều.”
Đúng là chỉ có năm kiểu nhà. Có nhà trồng cỏ, có nhà lại trang trí bằng những vật đặt trên cỏ.
“Trang trí kiểu gì vậy?” Tôi hỏi.
Marco nhìn theo hướng tôi chỉ, rồi lại ngước lên. “Trò đu quay.”
“Hấp dẫn quá ha. Trông rất sặc sỡ.”
“À há, tui muốn tiết lộ cho bồ biết lắm nhưng đây là công nghệ cao của loài người. Là bí mật quân sự. Nếu các sinh vật cấp thấp nắm được công nghệ này thì thiệt là nguy hiểm vô cùng.”
Tôi vẫn đang mày mò tìm hiểu âm thanh loài người. Chưa thành chuyên gia đâu, nhưng tôi cũng hiểu Marco đang ngụ ý châm biếm.
“Nhà tui kìa. Ba tui đang làm việc ở nhà. Ba tui bị bong gân gót chân, nên chỉ ngồi một chỗ dùng computer thôi. Đừng tò mò đó nha.”
“Tôi hứa mà. Tôi sẽ hành động như người chính cống.”
“Ha ha, bồ mà được thế thì giải Oscar về tay bồ chắc rồi.” Marco nói và mở cửa. “Thôi được, bồ đợi ở cái bàn đó. Thấy chưa? Đừng có lóng ngóng đi đâu cả nhe. Nếu ba tui bước vô hỏi chuyện nhớ chỉ trả lời ‘đúng’ và ‘sai’ thôi. Hiểu chưa? Chỉ sai và đúng thôi đó. Tui chạy lên phòng đây. Phải gọi thêm ai đó đón tui tại hiệu sách mới được. Bồ làm tui ngán quá đi.”
Tôi đứng tại bàn. Có một chiếc vi tính đời cũ trên bàn. Nó có hình chiếu hai chiều. Và một bàn phím. Một bàn phím thật sự.
Tôi thử gõ bàn phím. Hay ghê! Computer của người Andalite ngày xưa cũng có bàn phím nhưng rất khác. Mà chúng tôi đã không dùng bàn phím từ mấy thế kỉ nay rồi.
Trên màn hình là một trò chơi yêu cầu xác định và sửa lỗi, được viết bằng ngôn ngữ rất lạc hậu. Dĩ nhiên, nếu muốn chơi tôi phải hiểu toàn bộ hệ thống. Nhưng cũng dễ thôi.
Một khi đã hiểu được hệ thống, tìm ra lỗi không thành vấn đề. Chỉ một loáng tôi đã làm xong.
“Thắng rồi!” tôi lẩm bẩm.
“Chào cháu!”
Tôi quay lại. Đó là một người lớn tuổi. Ông ấy trông xanh xao hơn Marco, nhưng các đặc điểm thì tương tự.
Marco dặn tôi chỉ được trả lời ‘đúng’ và ‘sai’ với bố cậu ta.
“Sai.” tôi trả lời.
“Bác là ba của Marco. Cháu là bạn của nó hả?”
“Đúng.”
“Tên cháu là gì?”
“Sai.”
“Cháu là Sai à?”
“Đúng.”
“Tên gì lạ nhỉ?”
“Sai.”
“Không phải à?”
“Đúng.”
“Ồ, cháu không nghĩ đó là cái tên lạ ư?”
“Sai.”
“Bác chả hiểu gì cả.”
“Đúng.”
Bố Marco nhìn tôi chằm chằm. Chợt bác ấy hét lên. “Marco! Marco! Con ở đâu đấy? Bạn Sai đến chơi này.”
“Sai.” tôi nói.
“Ừ, bác vừa nói tên cháu mà.”
Marco chạy xuống. “Chuyện gì vậy ba? Ba vừa gặp bạn con à?”
“Sai!” bố Marco đáp.
“Ba nói gì vậy?”
Bố Marco lắc đầu. “Chắc ba già thật rồi. Thật chả hiểu tụi nhóc bây giờ.”
“Đúng.” Tôi tiếp lời.
Cuộc trò chuyện đến đó thì chấm dứt.
Tụi tôi đi đến nhà sách.
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ