We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ột con người chỉ có hai mắt ở phía trước mặt. Đa số loài trên Trái Đất đều như thế. Mắt người trông rất giống hai mắt chính của loài Andalite chúng ta. Nhưng loài người có vẻ thích đôi mắt phụ của tôi. Một người - Marco - nói đôi mắt ấy làm cậu ta “khoái”. Tôi tin đây là lời khen tặng.
Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.
“Trường học kìa.” Cassie nói.
Ngôi trường trông rất sinh động. Có vô số người đang chạy nhảy. Những người khác đi chậm rãi, trông họ có vẻ buồn. Nhiều người mang sách. Hầu như mọi người đều nói.
Như thường lệ, bọn họ mặc quần áo đủ màu sắc. Ở xứ Andalite của tôi mọi người chẳng cần mấy thứ rườm rà đó đâu, nhưng khi tôi biến thành người, tôi phải mặc quần áo. Ngay cả chiến hữu Tobias cũng đồng ý như vậy…
Tôi thấy Rachel và Marco đang tới gần.
Các bạn tôi khen Rachel xinh đẹp, còn Marco thì dễ thương. Khi là một người Andalite, tôi chả nhận thức được mấy chuyện đó, nhưng bây giờ ở trong lốt người, tự dưng tôi thấy Rachel thật xinh đẹp.
Nhưng tôi chẳng thấy Marco dễ thương chút nào.
Ở trường, chúng tôi phải giả như không chơi thân với nhau. Như thế bọn Mượn xác - người sẽ không nghi ngờ.
“Chào Marco, Rachel.” Hoàng tử Jake nói. “Xin giới thiệu, đây là em họ mình, Phillip.”
“Chào anh, chị. Em là em họ của Hoàng tử Jake. Em mới đến.” Tôi nói.
Marco mỉm cười. “À, ra thế.”
“Nè, đã bảo đừng dừng từ Hoàng tử mà.” Jake nhắc.
“Rất vui được gặp lại em, Phillip.” Rachel nháy mắt. Chả là bạn ấy là em họ của Jake, đương nhiên là đã gặp qua ‘Phillip’ rồi. “Chào nha. Chúc may mắn.”
Chúng tôi bước vào một hành lang dài chứa đầy người. Hai bên hành lang là các cửa. Lại còn hàng trăm cánh cửa nhỏ hơn nữa. Tôi thấy họ mở các cánh cửa nhỏ, nhưng không đi vào bằng lối đó.
“Các cánh cửa nhỏ dẫn tới đâu vậy?” tôi hỏi.
“Không tới đâu hết. Đó là các tủ đựng đồ.” Cassie giải thích. “Ai cũng có tủ cả. Đó, tủ của mình kìa.”
Chúng tôi tiến về phía tủ của Cassie. Nó được trang trí bằng một dàn đèn chùm, có một bánh xe với các con số. Cassie xoay đi xoay lại bánh xe.
“Bạn làm lễ hả?” tôi hỏi.
“Không, đây là khóa tủ.”
“Nghĩa là sao?”
“Để không ai lấy đồ của mình.” Cassie mở tủ và lấy ra, bỏ vào vài thứ.
“Kia là cái gì vậy?” tôi lại hỏi.
“Bức hình đó mà.” Cassie nói và đóng vội cửa tủ.
“Hừm, trông giống hình của Hoàng…của Jake.” Tôi thắc mắc. “Sao lại phải giữ hình khi mà Jake đứng ngay đây. Bạn có thể thấy Jake mà?”
Cassie nhún vai và nhìn xuống đất. Loài người có nhiều cách biểu hiện gương mặt. Hẳn đây là cách cho biết mình đang ốm hay xấu hổ.
“Đi thôi, Ax.” Hoàng tử Jake lên tiếng và mỉm cười với Cassie, trong khi Cassie vẫn trông như bị ốm hay đang xấu hổ. “Gặp lại sau nha, Cassie!”
Vừa lúc đó, có một tiếng động kinh hồn!
RRRRRRREEEEEEEENNNNNGGGG!
Tôi xoay người, hai tay giơ lên sẵn sàng nghênh chiến. Giá như vẫn còn đuôi nhỉ. Không có đuôi thì đánh đấm gì. Nhưng dù vậy, tôi cũng sẽ cố hết sức.
“Ax, à quên, Phillip, bình tĩnh nào!”
“Cái tiếng đó!” tôi kêu lên. “Con quái vật nào vậy?”
“Ax ơi, đó chỉ là chuông báo hiệu vào tiết học thứ nhất.” Jake cười. “Bình tĩnh nào. Mọi người đang nhìn kìa.”
“Không nguy hiểm à?”
“Không. Tiếng chuông nghe rất chán, nhưng không nguy hiểm đâu.”
Tôi đi theo Hoàng tử Jake về phía hành lang. Thật khó quên tiếng động kinh hoàng kia. Khi con người cảm thấy bị đe dọa, cơ thể họ tiết ra chất adrenelin khiến họ trở nên cảnh giác cao độ và hung hãn. Cơ thể tôi đang chứa đầy adrenalin. Thiệt là khó chịu.
Chúng tôi bước vào một cánh cửa lớn. Trong phòng có chừng 30 người ngồi theo các hàng ghế. Có một chiếc bàn lớn. Một người lớn tuổi ngồi ở đó.
“Cả lớp ổn định chỗ ngồi.” Người lớn tuổi đó lên tiếng.
Hoàng tử Jake nói: “Thưa thầy Pardue, đây là Phillip, em họ em, mới từ quê ra. Em xin phép cho Phillip được ngồi với em hôm nay.”
“Được thôi. Nhưng phải im lặng đấy.”
Nhìn mặt Hoàng tử Jake là biết bạn ấy đang lúng túng rồi. Jake nắm tay tôi dẫn xuống cuối phòng.
“Ngồi bàn này nha.” Hoàng tử Jake nói.
“Đâu cơ?”
Đã có lần tôi phải biến hình thành Hoàng tử Jake và đóng vai bạn ấy ở nhà. Cả cha mẹ và anh Tom của Jake đều chẳng nghi ngờ gì. Thiệt ra, sau này tôi mới biết cha mẹ Jake tưởng rằng con mình có triệu chứng tâm thần. Khi Hoàng tử Jake thật quay về, họ đưa bạn ấy đến gặp bác sĩ.
“Cái bàn này chẳng thoải mái gì cả.” Tôi than thở.
“Hô hô, nói mới hay chứ.” Ai đó lên tiếng.
“Sao dưới kia ồn thế? Im lặng nào.” Tiếng thầy giáo. “Có chuyện gì… gì…”
Thình lình thầy giáo ôm đầu. “Cả lớp im ngay! Im ngay!”
Hoàng tử Jake lo lắng. “Thầy ơi, hình như thầy không được khỏe.”
Mọi người nhìn thầy giáo. Tất cả đều im lặng.
“Khỏe không à?” Ông Pardue tỏ vẻ phẫn nộ. “Khỏe không à? Thầy…”
Cả thân người ông Pardue đổ kềnh xuống sàn. Hai tay ông cào xước đầu.
Ông kêu gào: “Yeerk! Tránh xa ta ra!”
Trên đầu ông bắt đầu bê bết máu.
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ