People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ôi chẳng hiểu câu chuyện đó.” Tôi làu bàu.
Chúng tôi đang ở trong rạp chiếu phim. Tôi đang “ngồi”. Nghĩa là uốn cong người và ép phân nửa cơ thể tựa lên ghế.
“Đó mới chỉ là đoạn quảng cáo phim.” Hoàng tử Jake nói. ”Để người xem dễ hình dung trước về bộ phim sắp chiếu.”
“À há. Sao màn hình phẳng và chỉ có hai chiều thôi? Phẳng…”
“Thì điện ảnh là vậy mà.”
“À há.”
“Ăn bắp rang không Ax?” Marco hỏi. Bạn ấy mở một trong mấy cái hộp đã mua và đưa cho tôi.
“Thực phẩm à?” tôi hỏi.
“Đại loại thế.” Hoàng tử Jake nói. ”Mà nè, Ax, đừng để mấy món này mê hoặc đó nha.”
Tôi quan sát Marco ăn bắp rang, và bắt chước. Tôi sục cả bàn tay vào hộp bắp, lấy ra một vốc và bỏ vào miệng nhai.
Món ăn cưng cứng và thật lạ. Cái mùi hay hay! Giống cái gì nhỉ, à, giống pizza. Nhưng lại có mùi của mẩu thuốc lá nữa, mà thứ này thì Ax đây khoái lắm, tuy hoàng tử Jake cấm ăn mẩu thuốc lá, vì nó rất có hại.
Tôi làm thêm vốc nữa. Cứ thế, cứ thế.
“Tuyệt ngon,” tôi nói.
“Vậy á? Thiệt ra tui thấy món này cứ như để nguội một tuần rồi.” Marco nói.
“Mà nó có mùi vị gì vậy nhỉ? Gọi là gì?”
“Không biết. Chắc là muối hay mỡ.”
“Muối!” miệng tôi tận hưởng cái thú vị mà âm thanh đó mang lại. “Muối! Và mỡ! Mmmooo!”
“Nè chú nhóc, im đi cho tôi nhờ!” ai đó phía sau gắt. “Phim bắt đầu rồi!”
“Muối. Muối. Mỡ. Mỡ.”
“Ax, đừng nói lớn quá.” Hoàng tử Jake khẽ nhắc.
“Cầm nguyên hộp nè!” Marco tiếp lời.
Bạn ấy đưa tôi hộp bắp rang. Chỉ một loáng tôi đã thanh toán sạch bách.
“Nè, đừng ăn cả vỏ hộp chứ!” Marco rên rỉ.
“Nhưng nó có vị muối và mỡ.” tôi hãnh diện.
“Thôi cho xin đi, ông ơi là ông.” Marco quay sang Hoàng tử Jake. “Khi nào tới giờ về nhớ nói tui nha.”
Bộ phim “Star Trek” bắt đầu. Trên màn ảnh hiện ra loài người, rồi các sinh vật lạ mặc đồng phục. Hình như họ đến bằng tàu không gian.
“Tàu gì vậy?” tôi hỏi. “Tàu không vận à?”
“Nó gọi là tàu Enterprise.” Hoàng tử Jake trả lời. “Không phải tàu thật đâu. Kỹ xảo đó.”
“Tôi biết chứ.” Tôi nhấn mạnh, tỏ vẻ thành thạo. “Tôi biết tàu không gian phải trông thế nào.”
Marco và Hoàng tử Jake nhìn nhau. Sao họ lại mỉm cười nhỉ?
Phim gì mà rõ chán. Nội dung nhạt hoét. Có một giống loài mà ở xứ Andalite chúng tôi đặt tên là Ongachic - giống loài du mục. Nhưng trong phim, sinh vật này lại có tên “Klingon”. Nghe là thấy ngố rồi.
Điều an ủi là tôi tình cờ có một phát hiện vĩ đại: còn rất nhiều bắp rang. Trên sàn nhà la liệt hộp bắp rang. Ngay phía chân phải tôi là một hộp còn khá đầy.
Tôi nhanh chóng diệt gọn hộp này. À, lại còn một hộp nữa ngay dưới sàn, chứa nhiều viên nhỏ, màu nâu.
Tôi chén luôn.
Thình lình, cả hành tinh như ngừng quay. Ôi, vị thơm, vị ngọt! Không thể tin được!
Những viên màu nâu kia khác hẳn những thứ tôi đã từng nếm qua. Ôi, cả con người tôi như đang lơ lửng trên mây. Những gì tầm thường bỗng nhiên trở nên huy hoàng hơn. Tôi đang phê.
Nữa cơ! Tôi muốn nữa cơ!
Tôi khum người tìm kiếm. Tôi bò trên sàn nhà. Dù sao bò cũng dễ hơn đi bộ. Ít nhất, giờ đây tôi cũng có bốn chân. Và sàn nhà lại phủ chất gì đó dính dính, khiến tôi không sợ bị té.
Tôi không tìm được viên màu nâu nào nữa. Nhưng rồi tôi thấy một hộp nhỏ bằng nhựa, trong đó có một thanh có mùi vị tương tự.
Tôi bỏ luôn vào miệng.
Ôi! Vẫn vị tuyệt ngon kỳ diệu ấy! Tuy có những khác biệt. Nó dòn hơn và pha thêm nhiều mùi vị nữa.
Hóa ra đi xem phim có lắm điều hay! Ở đây, trên sàn nhà, có biết bao kho báu. Tôi tiếp tục bò. Vất vả lắm, vì tôi cứ đụng phải nhiều người đang ngồi làm họ giật mình và la toáng lên.
“Này! Quỷ sứ! Làm gì đó?”
“Ôi trời! Ai lại để thằng bé con bò lồm cồm khắp nơi thế này!”
Kệ, họ nói gì mặc họ. Ta phải tìm thêm những viên màu nâu nữa thần diệu kia!
Ồ, tìm ra rồi! Tôi đã thấy một hộp nhỏ chứa đầy những viên có giấy gói đủ màu sắc. Điệp vụ đã hoàn thành!
À quên, chưa hoàn thành! Một anh chàng trông cũng trẻ như tôi nhất quyết giữ rịt cái hộp. Hum, vậy là mình phải xin phép thôi.
Tôi ngước lên nhìn con người ấy.
“Xin làm ơn cho tôi những viên màu nâu của bạn nhé! Những viên ngon ngon ấy mà!”
“Mẹ ơi!”
“Này cậu kia, cậu làm gì vậy?” một người khác ré lên.
“Mẹ ơi! Nó lấy kẹo của con!”
Vừa lúc đó, bên tai tôi văng vẳng giọng nói quen thuộc. Giọng của Marco. “Ax đâu rồi?”
“Tôi chỉ xin mấy viên thôi mà.” tôi cố giải thích với cậu bé đang càng lúc càng khóc to hơn.
Thình lình, tôi bị nhấc bổng lên. Đó là Hoàng tử Jake và Marco. Hai người kéo tôi đứng dậy và lôi đi.
“Kẹo!” tôi bật khóc. Tôi cố giằng lấy cái hộp. “Tôi muốn ăn kẹo cơ!”
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ