Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
rái Đất…
“Loài người chỉ đi bằng hai chân, vậy mà hầu như không bao giờ họ ngã…”
Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.
Tên đầy đủ của tôi là Aximili-Esgarrouth-Isthill.
Bạn bè trên Trái Đất gọi tôi là Ax. Tôi là một thiếu niên Andalite. Tôi có bốn chân. Tôi cũng có hai tay. Và thêm một cái đuôi.
Bạn bè Trái Đất bảo tôi là một sự kết hợp giữa hươu, bọ cạp và người. Tôi đã thấy hươu chạy trong rừng. Đâu có giống. Hươu có miệng, còn tôi thì không. Hươu chỉ có hai mắt, còn tôi có đến bốn mắt.
Mấy chú bọ cạp thì tôi chỉ mới biết qua hình chụp. Có hơi giống, nếu nói về cái đuôi. Đuôi của người Andalite cũng uốn lên và có một lưỡi dao sắc.
Là người Andalite, tôi có thể biến hình. Đó không phải là một đặc điểm tự nhiên mà là một công nghệ. Chúng tôi đã tạo ra nó và trong khắp dải thiên hà, chỉ riêng người Andalite có công nghệ này.
Tất nhiên là phải trừ ra mấy bạn người của tôi.
Họ cũng có thể biến hình. Nhưng cũng nhờ công nghệ của người Andalite đó thôi, cũng nhờ anh tôi đã phá luật và trao cho họ quyền năng đó.
Công nghệ biến hình có một khiếm khuyết, bạn chỉ có thể biến hình trong hai giờ Trái Đất.
Hạn chế về thời gian là một vấn đề nan giải bởi các bạn của tôi và tôi phải thực hiện một sứ mạng đòi hỏi nhiều kế hoạch và tính toán thời gian chi li. Một sứ mạng đầy bất trắc…
*
* *
Chúng tôi chuẩn bị đi xem phim.
“Thế này nha, Ax.” Marco giải thích. ”Anh có thể xem một giờ đầu của bộ phim, không hơn. Tụi này dẫn anh đến rạp, và để anh xem trong một giờ, sau đó đưa anh về lại rừng để hoàn hình.”
Một bộ phim. Phim ảnh là một phần quan trọng trong văn hóa loài người. Tôi muốn tìm hiểu về loài người, vì dù sao tôi cũng đang bị kẹt ở hành tinh này rồi. Có thể tôi không bao giờ trở thành anh hùng như anh Elfangor, nhưng biết đâu tôi có thể trở thành một chuyên gia xuất sắc về loài người trên quê hương tôi.
Dĩ nhiên, tôi không thể đi xem phim trong bộ dạng Andalite. Mấy người ở đó sẽ sợ chết khiếp. Và bọn Mượn xác người sẽ đuổi giết tôi.
Mà như thế thì còn gì là xem phim.
Tôi sẽ phải biến hình để có một thân thể khác. Không sao, tôi đã thực hành nhiều lần rồi. Sẽ chẳng có gì khó khăn đâu.
Chúng tôi cùng đứng trong rừng, dưới mái nhà ngụy trang, nơi tôi đang ở. Hoàng tử Jake, Marco, Cassie và Rachel cũng ở đó. Cả Tobias nữa, nhưng bạn ấy đậu hơi xa một chút.
Hoàng tử Jake nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.
“Rachel, em đã có kế hoạch dự phòng chưa? Ax sẽ đi đâu nếu ảnh cần hoàn hình gấp?”
“Phòng thay đồ của cửa hàng Nordstrom rất lớn và kín đáo. Cassie và em sẽ đứng sẵn ngoài rạp để đưa Ax đến đó trong trường hợp khẩn cấp.”
“Mà Rachel phải hứa là không được tạt vô tiệm Junior Miss để mua sắm đó nha.” Cassie chun mũi.
Hoàng tử Jake liếc nhìn lên trời. Phía trên các ngọn cây, một chú diều hâu đang chuyền cành đón làn gió mát rượi.
“Tobias!” Hoàng tử Jake gọi.
<An toàn!> Tobias truyền tin cho chúng tôi. <Không có ai quanh quẩn trong khu vực này.>
Tobias đã là một nothlit, nghĩa là bạn ấy không thể hoàn hình thành một người bình thường được nữa. Giới hạn 2 giờ đồng hồ đã gây ra điều đó. Tobias vẫn là người, nhưng trong lốt một chú diều hâu. Dẫu sao bạn ấy cũng đã thích nghi với cuộc sống mới. Tôi và Tobias cùng sống với nhau ở trong rừng.
Tôi luôn nghĩ sẽ có một lúc nào đó, Tobias hỏi tôi một điều đã ám ảnh bạn ấy kể cả trong mơ: có thể trở lại thành người hay không? Nhưng Tobias chưa bao giờ hỏi. Chắc bạn ấy sợ nghe câu trả lời. Và tôi cũng không biết mình phải nói gì.
Tôi nghe giọng Hoàng tử Jake.
“Được rồi, tụi mình bắt đầu thôi.”
Tôi bắt đầu biến hình. Ngay lập tức tôi có cảm giác trơn tuột, choáng váng bởi các bộ phận trong cơ thể dịch chuyển. Một cảm giác sốc khi tim thứ hai và thứ ba của tôi ngưng đập. Tôi nghe tiếng răng rắc khi xương sống của tôi bắt đầu thu nhỏ lại.
Hai chân trước của tôi bắt đầu teo lại khiến tôi suýt ngã. Cánh tay tôi trở nên dày và khỏe hơn. Hai ngón tay ở mỗi bàn tan chảy và biến thành tay người năm ngón.
Hai chân sau của tôi trở nên cứng cáp hơn vì phải đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể dồn xuống.
Các cuống trên đầu tôi bắt đầu biến mất khiến đôi mắt phụ trên đầu các cuống dần khép lại, hệt như ai đó vừa tắt đèn. Tôi rùng mình. Giờ đây tôi chỉ còn hai con mắt.
Thật chán khi bạn chỉ có hai con mắt. Này nha, bạn chỉ có thể nhìn về một hướng duy nhất, bạn cũng chả nhìn thấy đằng sau mình nữa.
Xương sống của tôi thu nhỏ lại khiến cái đuôi giờ trông mỏng như dây. Và rồi cái đuôi cũng biến mất.
“Giữ lấy Ax kẻo ảnh ngã bây giờ,” Hoàng tử Jake nói.
Hoàng tử Jake và Marco giúp tôi đứng thẳng. Ối trời, đôi chân trước cũng biến mất tiêu rồi.
“Nè, nè, quần áo!” Rachel che mặt. ”Quần áo, Ax ơi, đừng quên bộ đồ biến hình nha,”
Trong khi thân hình tôi tiếp tục biến đổi thì bộ đồ biến hình bó sát dần hiện trên người tôi. Biến hình có quần áo khó lắm đó. Thôi thì cũng đành hài lòng với bộ đồ bó sát này vậy.
“Xong chưa?” Hoàng tử Jake hỏi tôi.
Tôi ngần ngừ. Vậy là tôi sẽ đứng chênh vênh trên hai chân. Tôi đã có đôi tay và 10 ngón tay khỏe mạnh. Gần như không còn lớp lông mịn. Mắt tôi vẫn còn yếu và chỉ nhìn thấy những vật ở ngay trước mắt. Ồ, tai nghe vẫn còn tốt và đầu óc tôi hoạt động bình thường.
Và tôi còn có miệng nữa. Lạ không.
Miệng tôi thử mấp máy.
“Xxxooonnnggg dddzzzoooiii… Xong rồi.”
Tôi đã biến thành người. Tôi lấy mẫu ADN từ Hoàng tử Jake, Cassie, Rachel, và Marco. Tôi muốn có mẫu ADN của Tobias nữa, nhưng bạn ấy đã là một nothlit rồi.
Các bạn tôi tính tình khác nhau nhưng ai cũng chỉ có hai chân, hai tay, hai mắt và một cái miệng.
Hum, nhưng chẳng ai trong các bạn tôi lại có đuôi.
“Việc này lúc nào cũng khiến tui rởn da gà.” Marco nhìn tôi và bảo. “Cứ như bốn đứa tụi mình cùng bị thảy vô máy xay để nặn ra Ax vậy. Bảo đảm mắt Ax giống hệt mắt tôi đó.”
“Kỳ thiệt, mình nhìn Ax và tự hỏi: ô kìa, chàng nào mà dễ thương thế?” Rachel nói. “Thế rồi mình nhận ra nét dễ thương ấy là của Cassie. Mà hi hi, đừng cười nha, nét dễ thương ấy cũng là của mình nữa.”
“Ô hô, nàng Rachel kiều diễm lại đang tự khen mình kìa.” Marco tròn môi chế giễu. “Mà nè, hổng biết tụi mình có khôn ngoan không nữa. Bọn Mượn xác có thể…”
“Thôi mà, đừng nhắc về bọn Mượn xác, Yeerk hay Visser Ba nữa.” Hoàng tử Jake ngắt lời. ”Hãy nói về kỳ nghỉ đi. Tụi mình đã chiến đấu quá nhiều rồi. Đã phá hủy nguồn Kandrona. Đã chơi cho bọn cầm đầu một vố đau. Thế tại sao lại không nghỉ ngơi chứ? Ax muốn biết nhiều hơn về loài người và tụi mình cần giúp ảnh…”
Hồi còn ở quê nhà, tôi không phải học sinh xuất sắc, nhưng tôi có thể đoán được phản ứng của bạn bè Andalite khi một ngày nào đó, họ đến cứu tôi. Họ sẽ hỏi <Này, Aximili, bạn đã học được những gì từ Trái Đất?> Và tôi ngại sẽ phải nói <Hum, cũng không nhiều lắm.>
Cái khó làm sao tìm hiểu thiệt kỹ về loài người mà không để họ biết quá nhiều về Andalite. Có những điều mà tôi không thể kể cho họ nghe. Những điều đó có thể khiến họ xem tôi là kẻ thù.
“Bọn mình phải tiếp tục tấn công bọn Yeerk khi chúng còn yếu thế.” Rachel làu bàu. ”Chắc chắn chúng chưa thể lập một nguồn Kandrona mới trong tuần tới và chúng đang đói vì thiếu các tia Kandrona. Phải đánh chúng nữa!”
Tôi thông cảm với Rachel. Nhưng tôi cũng hiểu lời Hoàng tử Jake. Chiến binh nào cũng cần có lúc nghỉ ngơi.
“Tụi mình đã làm hao tổn lực lượng bọn Yeerk. Thật tuyệt.” Hoàng tử Jake nói. “Nhưng Rachel à, em cũng biết là một căn cứ Kandrona mới đang được xây dựng. Vì vậy, đừng nghĩ bọn chúng đang yếu thế. Mà nếu như thế thật, chúng cũng đâu để lộ. Anh từng nghĩ bọn Yeerk sẽ chết la liệt và những người bị chúng khống chế sẽ được tự do. Nhưng đến giờ, điều đó vẫn chỉ là một giấc mơ.”
“Tụi mình đâu có biết chuyện gì đã xảy ra với bọn Yeerk.” Cassie nói. “Biết đâu chúng đang kêu gào thảm thiết thì sao?”
“Thôi mà, sao cứ nói hoài về bọn Yeerk vậy.” Giọng Hoàng tử Jake có vẻ nóng nảy. “Tụi mình vừa mới chiến đấu vất vả, lại còn suýt chết nữa, mà có phải lần đầu đâu. Vì vậy, cần phải nghỉ ngơi và giải trí một chút. Ta sẽ đi xem phim, và không ai bàn đến chuyện đánh nhau nữa, đồng ý chứ?”
Marco nhìn Cassie.
“Bồ thấy sao khi Jake tỏ vẻ kiên quyết? Anh chàng dũng sĩ Conan chắc cũng chỉ đến thế là cùng!”
“Xong rồi, Ax.” Hoàng tử Jake bảo tôi. “Đến lúc diện quần áo rồi đó.”
“Thưa Hoàng tử, tôi đã sẵn sàng.” Tôi chỉ vào bộ đồ bó sát người. “Đã mặc xong rồi ạ.”
Thật sảng khoái khi có thể dùng miệng để nói. Từ ngữ được tạo từ cổ họng và lưỡi. Lại có những âm thanh làm mình thấy sung sướng, như từ “xong rồi”.
“Đừng gọi mình là Hoàng tử.”
“Ax ơi, trông anh cứ như tên tù vượt ngục ấy.” Marco nheo mắt nói.
Tôi chưa kịp cãi lại thì Rachel đã tiếp.
“Không thể đi chơi trong bộ đồ bó mỏng dính đó được đâu. Phải hợp thời trang một chút. Cầm lấy nè.”
Rachel đưa tôi túi xách đựng quần áo. Phải mất một lúc lâu tôi mới mặc xong. Khiếp, có nhiều thứ phải nhớ quá. Tôi được dặn mỗi thứ chỉ dành cho một bộ phận thôi. Chẳng hạn, vớ chỉ được đi vào chân chứ không được đeo vào tay…. Mọi người trân trân nhìn tôi. Cả Tobias cũng sà xuống nhìn cho rõ.
“Rachel nè,” Marco nói. “Lẽ ra không nên để bồ chọn quần áo. Ngó Ax diện đồ “chảnh” quá đi. Nhìn mà tui muốn cho ảnh một quả đấm cho bõ ghét.”
“Nè, thời trang classic đó.” Rachel tức tối.
“Trông Ax đẹp trai lắm.” Cassie nói.
<Hê hê, sự quyến rũ chết người,> Tobias đậu trên cành cây, nói vọng xuống.
“Là sao?” tôi hỏi.
<Một kiểu nói vui ấy mà, chiến hữu.> Tobias nói. <Bảo đảm tối nay bồ sẽ vui.>
Chiến hữu. Đôi khi Tobias gọi tôi như thế.
“Đi thôi, Ax.” Hoàng tử Jake mỉm cười. “Ai mà dám đánh anh, tụi này sẽ dần cho nhừ xương.”
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ