Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Alien
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1939 / 7
Cập nhật: 2018-01-23 12:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
rước khi đến Trái Đất…
<Chuẩn bị vào vùng không gian bình thường.> thuyền trưởng Nerefir nói.
Lúc ấy tôi đang ở đài chỉ huy của tàu Mái Vòm. Một khoảnh khắc thật kỳ lạ, vì trước đó chưa bao giờ tôi được phép lên đài chỉ huy, mà chỉ được quẩn quanh nơi đuôi mạn tàu, hay trên mái vòm. Tôi lại đang ở giữa những chiến binh, Hoàng tử và thuyền trưởng nữa chứ. Thật sảng khoái.
Tôi có được đặc cách này vì tôi là em trai của Hoàng tử Elfangor, bằng không một lính nhỏ như tôi làm sao được bén mảng đến đài chỉ huy, có khi còn bị phạt nặng nữa không chừng… bởi vì tôi từng chạy tông vào thuyền trưởng Nerefir làm ông bị ngã, bị thương đôi mắt phụ. Tai nạn thôi mà, nhưng dẫu sao sẽ chẳng có ai cho phép một lính quèn đứng gần những đại anh hùng cả.
Nhưng mọi người đều yêu mến anh Elfangor, vì thế họ đâm dễ dãi với tôi. Tôi nghĩ, nếu tôi có sống thêm 200 năm tuổi nữa, chắc người ta cũng chỉ nhớ đến tôi như là em trai của Hoàng tử Elfangor thôi…
Chúng tôi vừa ra khỏi vùng không gian zero để quay về vùng không gian bình thường. Qua màn hình chỉ thấy khoảng đen le lói các vì sao. Và kìa, cách chúng tôi hơn nửa triệu dặm là một hành tinh nhỏ, tuyền một màu xanh.
<Trái Đất phải không anh?> Tôi hỏi anh Elfangor. <Em không ngờ có nhiều nước đến thế. Anh bảo ông Đuôi dài Móng nhọn kia dẫn em tham quan Trái Đất nha?>
<Aximili, im nào!> anh Elfangor nói nhanh. Anh trông không được khỏe và nhìn thuyền trưởng Nerefir với vẻ e dè.
Thoạt tiên tôi nghĩ mình nói lớn quá và anh Elfangor e ngại ông Nerefir nghe thấy. Nhưng thật ra giọng tôi bé lắm mà. Thiệt tình, tôi không nghĩ là…
<A ha, ông Đuôi dài Móng nhọn…> thuyền trưởng Nerefir lên tiếng. <Ai đặt cho tôi cái tên hay thế nhỉ?>
Anh Elfangor trừng mắt nhìn tôi. <Tôi cam đoan là thằng bé không có ý hỗn đâu ạ.>
Chắc lúc đó anh Elfangor rất muốn ném tôi ra khỏi tàu.
Nerefir chậm rãi đưa mắt về phía tôi. Ông là một chiến binh Andalite vĩ đại. Một anh hùng. Thần tượng của anh Elfangor. <À, hóa ra là chú mày, thằng bé từng hạ đo ván ông già này đây.> Rồi ông gật gù. <Ông Đuôi dài Móng nhọn… cái tên cũng không đến nỗi tệ.> Nerefir nháy mắt với anh Elfangor. <Chắc ta đành tha chết cho thằng bé…>
Thình lình…
<Bọn Yeerk! Tàu mẹ của chúng đang di chuyển theo quỹ đạo phía trên Trái Đất!> người lính trực trạm báo động.
<Chiến đấu cơ của bọn Yeerk đang xuất kích! Tôi đếm thấy 12 chiếc.> Một người khác kêu lên. <Chúng đang dàn trận. Chúng ta sẽ ở trong tầm đạn trong vòng 12 phút Trái Đất nữa.>
Thuyền trưởng Nerefir quay mặt lại, một đôi mắt của ông hướng về phía anh tôi, còn đôi mắt bị thương của ông dán chặt vào màn hình. Sự hài hước biến khỏi gương mặt ông, <Hoàng tử Elfangor, đã đến lúc cho chiến đấu cơ xuất kích.>
Chẳng đợi ra lệnh, nửa thân mình anh Elfangor đã nhoài ra cửa. Tôi chạy theo anh, nhưng cái đuôi của tôi đập trúng cái cửa.
<Quay vào đi, Aximili.> anh Elfangor nói.
<Nhưng em muốn được chiến đấu. Em có thể lái chiến đấu cơ và…>
<Đừng cãi lời anh, Aximili. Lính nhỏ chưa được chiến đấu. Em chưa phải là một chiến binh thực sự. Quay về mái vòm đi. Ở đó em sẽ an toàn.>
<Em không muốn an toàn,> tôi bướng bỉnh. Nhưng dẫu sao một người lính, dù chỉ là một lính nhỏ, cần phải biết tuân lệnh. Elfangor không chỉ là anh tôi mà còn là một hoàng tử.
Tôi nghe những tiếng nói phát ra từ đài chỉ huy.
<Chiến đấu cơ của bọn Yeerk đã ở rất gần.>
<Chúng ta đang vào vùng phi trọng lượng.>
Anh Elfangor và tôi bước đến hai ống dẫn thẳng đứng. Các chiến binh đang di chuyển hướng đến khu vực để chiến đấu cơ, còn tôi quay lại mái vòm.
Thiệt phi lý. Ai cũng sẵn sàng để chiến đấu, ngoại trừ tôi. Khi trận chiến kết thúc, anh Elfangor sẽ trở thành một anh hùng vĩ đại hơn nữa còn tôi vẫn chỉ là một đứa em bé nhỏ. Một đứa con nít.
Anh Elfangor do dự một lúc trước khi chạy đi. Đuôi anh uốn về phía trước. Tôi cũng uốn đuôi lên - gươm chúng tôi dắt trên đó.
<Em còn nhiều cơ hội chiến đấu, Aximili.> Anh tôi nói. <Chẳng bao lâu nữa, chiến đấu cơ của em sẽ bay sát bên anh. Nhưng không phải trong trận đấu này.>
<Vâng, thưa Hoàng tử.> Giọng tôi nghe khô khốc. Nhưng tôi không thể để anh Elfangor ra trận với ý nghĩ đứa em bướng bỉnh đang giận lẫy mình. Vì vậy, tôi gọi với: <Anh ơi, bắn cháy chúng nó nhiều vào nhé!>
<Chắc chắn rồi, em ạ.> anh tôi cười.
Đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi trông thấy anh.
Anh Elfangor đi xuống ống dẫn, còn tôi đi ngược lên về phía mái vòm - trung tâm của tàu. Mái vòm che phủ khoảng không gian đầy cỏ, cây và nước lấy từ hành tinh quê nhà chúng tôi.
Tôi ở đó một mình. Tôi - kẻ rỗi rãi duy nhất trên tàu, kẻ phải ngồi một đống trong góc kẹt khi hết thảy mọi người đang chuẩn bị cho trận chiến.
Trên đầu tôi, cái hành tinh xanh ấy lơ lửng giữa bầu trời đen xạm. Có mặt trăng, một khối bụi khô khốc, nhưng hành tinh xanh ấy trông thật sống động. Tôi thấy mây trắng bay vờn và ánh sáng mặt trời tỏa rạng trên các đại dương.
Tôi nghe kể trên hành tinh này có một giống loài khá thông minh cư trú. Ở trường, tôi đã học đôi chút về họ.
Cặp mắt chính của tôi dán chặt vào những tia sáng ấy trong lúc phe tôi đang chuẩn bị nghênh tiếp bọn Yeerk.
Tôi đã ở xa đài chỉ huy, không còn nghe tiếng mọi người nữa. Xung quanh tôi chỉ còn tiếng gió rung cành lá trong mái vòm. Tôi đứng trên bãi cỏ xanh và nhìn những vùng sáng nhỏ. Trận chiến đã bắt đầu trong quỹ đạo hành tinh xanh kia.
Thốt nhiên, đầu óc tôi bị chấn động, Một linh cảm vụt lên. Y như lúc bạn choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Tôi trở những cuống mắt khỏi trận đánh và hướng về phía mặt trăng của hành tinh xanh. Và kia, nó xuất hiện. Một hình thù đen ngòm nổi giữa vùng sáng nhạt của mặt trăng. Trông hệt một thanh rìu khổng lồ.
<Tàu Lưỡi Rìu,> tôi thầm bảo. <Tàu Lưỡi Rìu của Visser.>
Các chiến đấu cơ của phe tôi đã xuất phát. Tàu Mái Vòm có vũ khí hiện đại, nhưng tàu Lưỡi Rìu kia còn nhanh hơn và dễ điều khiển hơn. Quá nhanh nữa là đằng khác.
Các chiến binh trên đài chỉ huy không còn lựa chọn nào khác. Họ buộc phải tách rời mái vòm để có thể chiến đấu dễ dàng hơn. Một tiếng rin rít và rồi mái vòm bắt đầu tách khỏi con tàu.
Rồi… xung quanh tôi chỉ còn im lặng. Mái vòm đang bay tự do.
Mãi một lúc sau, tôi mới lại trông thấy con tàu của chúng tôi.
Không có mái vòm, con tàu trông như một que dài, các động cơ phình ra ở phía đuôi tàu còn đài chỉ huy trông nhỏ hơn ở phần giữa con tàu. Và tất cả đang cố gắng quay về phía tàu Lưỡi Rìu để nghênh chiến.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Con tàu Lưỡi Rìu khạc lửa!
Tôi thảng thốt. Những tia sáng như mặt trời bùng lên giữa không gian.
Nó lại khạc lửa không ngừng.
Một quầng sáng khổng lồ. Trước mặt tôi là một vụ nổ thiên thạch.
Con tàu của tôi bùng cháy, vỡ tan thành các nguyên tử. Một luồng sáng bùng lên trong khoảnh khắc, và hơn một trăm chiến binh Andalite hy sinh.
Tiếng nổ làm rung chuyển cả mái vòm tôi đang đứng. Cỏ dưới móng tôi như cũng rung chuyển. Tôi mất thăng bằng và ngã xuống cỏ. Tất cả không còn nguyên vẹn nữa. Trọng lực nhân tạo trong mái vòm đang giảm dần. Không còn sự cân bằng nữa.
Mái vòm đang rơi ra khỏi quỹ đạo.
Nó rơi thẳng xuống hành tinh xanh. Cả bầu trời trên đầu tôi giờ biến thành lửa. Thiết bị cứu hộ bật lên, nhưng nó chỉ giảm được phần nào tốc độ rơi.
Mái vòm rơi tự do với tốc độ khủng khiếp. Nó rơi thẳng xuống đại dương của Trái Đất.
Nước. Nước đang cuồn cuộn chảy vào mái vòm. Tôi chìm dần! Chìm giữa đại dương của hành tinh xanh. Như một đứa trẻ yếu đuối, sợ hãi.
Chỉ có một mình.
Sau một thời gian tưởng chừng như vô tận, mái vòm khẽ rung chuyển. Nó đã chạm đáy đại dương. Tôi cố ngước nhìn, nhưng không thể thấy mặt nước giờ đã cách tôi cả trăm thước theo chiều thẳng đứng.
Tôi leo khó nhọc bằng bốn móng của mình. Còn lại quanh tôi là khoảng không gian có cỏ, cây - một góc nhỏ của quê hương Andalite giờ đây đã ở quá xa. Một vùng đất màu xanh chìm dưới một đại dương xa lạ.
Và tôi chờ đợi hàng tuần. Tôi phát tín hiệu đến anh Elfangor. Chắc chắn anh sẽ đến cứu tôi… nếu anh còn sống…
Nhưng cuối cùng, không phải anh Elfangor mà là năm sinh vật của hành tinh xanh đã đến cứu tôi. Họ gọi nhau là năm “con người”.
Họ đã kể cho tôi nghe về khoảnh khắc cuối cùng của anh Elfangor. Anh đã phá luật Andalite khi trao quyền năng biến hình cho con người. Tôi bị sốc nhưng cố che giấu cảm xúc của mình.
Họ đã chứng kiến cái chết của anh Elfangor. Thủ phạm chính là tên đầu lĩnh của bọn Yeerk: Visser Ba.
Visser Ba đã lạnh lùng xuống tay khi anh tôi không còn sức mạnh để chiến đấu.
Visser Ba, tên Yeerk duy nhất lọt được vào thân xác của một người Andalite.
Visser Ba, kẻ mà người Andalite gọi là quái vật. Tên Mượn xác Andalite duy nhất.
Hắn đã giết anh Elfangor, và theo luật Andalite, kể từ đây, tôi mang trọng trách trả thù cho anh trai mình.
Một ngày nào đó, tôi sẽ phải giết Visser Ba.
Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 8: Người Hành Tinh Lạ