Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
achel!” Cassie hét lên cảnh báo.
“Quá muộn để lui bước rồi!” Anh Jake nói. “Tới luôn!”
Lúc tôi hình dung ra tám cái dáng hình lờ mờ ấy là bọn Hork-Bajir thì chỉ còn cách chúng có một mét. Lúc ấy thì đã quá muộn để ngưng lại.
“Giết hết lũ Andalite gaffnur!” Một tên Hork-Bajir la lớn bằng thứ tiếng hổ lốn kỳ quặc của chúng. “Giết tên fraghent Andalite halaf giết hết!”
Đột nhiên tôi nhận ra mình bị thương. Vai tôi bỏng rát vì vết đau.
Tôi vung bàn tay uýnh trúng đầu tên Hork-Bajir. Hắn té nhào, nhưng trong khi té nhào hắn còn kịp vung cái cẳng khủng long bạo chúa chém một nhát khiến tôi bị thương lần thứ hai.
“Aaaaarrggg!”
Từ phút đó, tất cả chỉ còn là cơn ác mộng toàn những hình ảnh khủng khiếp bập bềnh trong con mắt mờ ảo của tôi.
Tôi thấy Cassie, hai hàm răng sói của nhỏ phạp vô cổ họng một tên Hork-Bajir.
Tôi thấy Ax, cái đuôi của ảnh hệt như một chiếc roi chí mạng, quất, cắt, rồi lại quất cho tới khi một tên Hork-Bajir đứng sững và ré lên, ôm lấy một cánh tay bị tiện làm đôi.
Tôi thấy Marco chiến đấu bằng một cánh tay trong khi tay kia ôm chặt cái bụng bị chém. Và khắp nơi là tiếng gầm, tiếng gào, tiếng rú điên cuồng.
“Coi kìa, Rachel, sau lưng bồ đó!”
“Chết này, gaferach, chết này!”
“GẦẦẦM!”
“Cứu tui! Cứu tui với!”
“Aaaa!”
Tôi hổng thể nói là ai thắng. Tui hổng có thể nói là ai bị thương. Tất cả đã thành một tiếng la hét kéo dài, một tiếng thét điên cuồng kéo dài. Hork-Bajir với Animorphs. Những sinh vật vũ trụ với các con thú của Trái Đất.
Mười ba con thú không đội trời chung bị khóa chặt trong một cuộc chiến sống còn.
Tôi cảm thấy con gấu yếu dần đi vì lãnh hết vết chém này đến vết chém khác của các lưỡi dao Hork-Bajir. Tôi đang mất máu. Phần con người trong tôi biết điều đó. Tôi cảm thấy sức khỏe của mình đang suy sụp.
Tôi tiếp tục tấn công và uýnh trúng bụng một tên Hork-Bajir. Nó bị lôi tuốt đi theo đà của cú chưởng trong khi vẫn ráng chém tôi một cách rồ dại.
XỎANG!
Tôi choảng trúng vô cái gi đó! Kiếng. Kiếng vỡ tan.
Một khung cửa sổ! Tôi đã xô tên Hork-Bajir bay qua cửa sổ.
“AAAAaaaaarrrr!”
Tôi nghe thấy tiếng hét của tên Hork-Bajir vừa té xuống đất chết ngủm.
Bỗng lẹ như chớp, cái gì đó bay vèo qua khung cửa sổ bị vỡ.
“Queeéééécc!” Tobias hét lên khi lia vuốt ra đằng trước tấn công tên Hork-Bajir ở gần cậu ấy và móc trọn hai con mắt hắn.
Trận chiến đã xoay chiều!
Bọn Hork-Bajir đã nhụt chí. Có thể chúng đã nghe thấy tiếng tên đồng bọn nọ rơi xuống đất từ tầng thứ sáu mươi. Cũng có thể sự xuất hiện của Tobias làm lực lượng của chúng tôi tăng cường. Nhưng vì lý do nào cũng vậy thôi, mấy tên Hork-Bajir còn lại đã bỏ chạy thục mạng.
Ba đứa bỏ chạy. Những đứa kia chẳng còn chạy đi đâu được nữa.
Marco túm lấy cánh cửa bị văng ra và đặt nó vô chỗ cũ. Rồi dồn hết sức tàn cậu ấy xô một chiếc bàn ra chặn cửa.
“Tui bị thương nặng.” Marco nói. “Tui phải hoàn hình đây.”
“Mọi người hoàn hình lẹ đi.” Anh Jake ra lệnh.
“Em hổng sao mà.” Tôi tuyên bố yếu xìu.
“Rachel.” Tobias kêu. “Cánh tay trái của bồ kìa.”
Tôi ngó như mất hồn vào bàn tay trái của mình. Chẳng thấy nó đâu hết. Chỉ còn một đầu mẩu thịt.
“Hoàn hình thôi.” Tôi nói. Tôi tập trung nghĩ về chính thân thể của mình. Cái thân thể người yếu xìu nhưng lành lặn.
Cũng may mà việc biến hình được thực hiện nhờ ADN là thứ hổng chịu ảnh hưởng của các vết thương, như vậy thì các vết thương hổng đi theo bạn từ thân xác con vật này qua thân xác con vật khác.
Nhưng kiệt sức thì có đấy.
Khi thân thể người của tôi đứng lên từ cái lốt khổng lồ của con gấu xám, tôi cảm thấy oải đến mức tôi lo mình có thể bị ngất xỉu.
Với con mắt người của mình, tôi trông thấy bọn Hork-Bajir nằm ngổn ngang quanh phòng. Phần lớn chúng vẫn thở, nhưng chẳng tên nào còn tỉnh…
“Mọi người ổn cả chứ?” Anh Jake hỏi. Ảnh có vẻ oải chẳng kém gì tôi.
“Ừa, nhưng xém nữa thì…” Cassie đáp.
Bọn tôi đang ở giữa một văn phòng rộng thênh. Bây giờ thì tôi có thể nhìn rõ như vậy với hai con mắt người của mình. Những chiếc bàn làm việc nằm chỏng gọng. Chiếc thảm trên sàn nhà rách như xơ mướp. Các bức tường đều vấy máu.
Những cửa sổ lớn, chạy từ sàn tới trần nhà đã bị bể tan tành. Tôi nhớ đến tên Hork-Bajir bị rớt mà rùng mình.
Ở một mặt tường có cánh cửa.
“Mình qua lối đó hả?” Marco hỏi.
“Thử cái coi.” Tôi đáp. Tôi lảo đảo bước về phía cái cửa. Cửa hổng khóa.
Một căn phòng trống. Sàn lát gạch. Tường sơn trắng. Bức tường có cửa sổ thì bị che kín bằng những tấm rèm nặng chịch. Căn phòng trống rỗng nhưng ở chính giữa lại có một cái bệ to đùng và nặng nề.
Một cái bệ bằng thép cao chừng một mét và dài tới hai mét mốt.
Trên nóc bệ là một cỗ máy có kích thước một chiếc xe hơi nhỏ. Nó có hình một khối trụ nhưng thót lại ở hai đầu.
Nó sáng loáng như mạ kền, như vừa mới được đánh bóng, Và nó phát ra tiếng rủ rì, chầm chậm. Khi tiến lại gần cỗ máy tôi cảm thấy tóc trên đầu mình dựng đứng vì một lực tĩnh điện. Trong phòng ấm, rất ấm và có mùi sét đánh.
“Nguồn Kandrora.” Ax thốt lên.
“Nguồn Kandrora.” Tôi lặp lại.
Bọn tôi đứng trơ ra đó ngó chằm chằm cỗ máy một phút.
“Rachel?” Cuối cùng anh Jake lên tiếng. “Mất công em phải biến hình lần nữa đó, em làm được không?”
Tôi chầm chậm gật đầu. “Biến thành voi hả?”
“Thành voi. Anh chẳng biết có cách nào khác. Tụi mình đâu có dụng cụ gì.”
Tôi biến thành voi.
Tobias bay ra phía ngoài tòa nhà để biết chắc là hổng có người nào đi bộ dưới lòng đường.
Con voi phải lấy hết sức mới làm nhúc nhích được nguồn Kandrora.
Cỗ máy từ từ trượt trên sàn nhà, thỉnh thoảng lại vấp một cái.
Và cuối cùng tôi xô nó qua khung cửa sổ, nó rớt từ tầng sáu mươi xuống, tan tành trên mặt đường bê tông.
Animorphs - Tập 7: Kẻ Lạ Mặt Animorphs - Tập 7: Kẻ Lạ Mặt - K. A. Applegate Animorphs - Tập 7: Kẻ Lạ Mặt