We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 6: The Capture
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1148 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:34:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hôi được.” Marco nói. “Ta kiếm chỗ nào nhốt nó di.”
“Nhà ai cũng không được.” Cassie phân vân. “Dưỡng đường nhà mình cũng không được nốt. Ba mình cứ vô ra đó hoài à.”
“Mình biết một chỗ.” Tobias tuyên bố. “Nó không xa đây lắm. Một căn chòi ở tuốt trong rừng.”
“Ta sẽ trói Jake lại.” Rachel nói. “Nhưng lúc nào cũng phải có ít nhất một người trực ở đó để nó không trốn thoát.”
“Tôi không giúp được gì nhiều đâu” Ax nói “Tôi phải đóng vai Jake rồi mà.”
“Biết rồi.” Marco nói. “Cassie, Rachel và tôi sẽ luân phiên nhau canh gác cùng với Tobias. Tobias có thể canh suốt ngày trừ lúc cậu ấy đi săn.”
“Đồng ý, mình tới đó luôn đi.” Rachel sốt sắng. “Nào, Jake. Đứng dậy đi chớ. Ta rời khỏi chỗ này thôi.”
Cassie bước tới chìa tay ra cho tôi. Nhỏ kéo tôi đứng dậy.
Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ vì tôi cảm thấy cái chạm tay của Cassie. Thế mà tôi vẫn chẳng có sinh lực đâu để xiết lấy tay nhỏ hoặc biểu lộ một tình cảm nào với nhỏ.
Tên Yeerk làm việc đó thay tôi. Hắn cố tình giữ tay nhỏ thêm vài giây.
“Nó quan tâm đến mi đấy.” Hắn nói. “Nó chính là mắt xích yếu nhất. Rachel thì cứng rắn. Cả con diều hâu và tên Andalite cũng thế. Còn Marco thì... nó nghĩ ngợi nhiều quá. Và nó có một lý lịch thú vị đấy. Thằng này cũng dễ dụ thôi.”
Tôi cảm thấy muốn bệnh. Tên Yeerk đang thoải mái mổ xẻ bộ não của tôi lên đọc từ đó bất cứ thứ gì hắn muốn. Tôi chẳng giữ được một bí mật nào với hắn. Chẳng hề. Hắn đều biết tỏng mọi thứ mà tôi biết về bạn bè của tôi. Nếu hắn mà trốn thoát được thì...
Chân tôi bắt đầu bước đi. Tobias dẫn đường, khi ẩn khi hiện giữa các tán cây phía trên.
Rachel đi ngay trước tôi. Phía sau tôi là Marco và Ax. Cassie thì đi sát cạnh tôi.
“Theo như mình biết, Jake à, cậu vẫn nghe và hiểu được mình.” Cassie thổ lộ.
“Mình biết cậu không thể trả lời được. Mà nếu cậu có trả lời thì, nói sao đi nữa đó cũng không phải là cậu...”
“Nhưng... là mình đây mà.” Tên Yeerk nói. “Thế bồ nghĩ mình là ai vào đây?”
“Là một tên Yeerk.” Cassie nhẹ nhàng nói.
“Chỉ vì mình quát lên với Ax mà bồ nghĩ mình là một tên Mượn xácà? Bộ trước đây mình chưa bao giờ mất bình tĩnh hay sao? Nào, Cassie. Bữa nay là một ngày tồi tệ quá mà. Với cả đám tụi mình, và đặc biệt là với mình.”
“Không phải là ngày tồi tệ lắm đâu.” Ax xen vào từ phía sau. “Có bao nhiêu tên Yeerk trong cái vũng ấy nhỉ? Bao nhiêu tên sống sót với nhiệt độ cỡ đó? Chỉ có mi thôi, và đó là nhờ mi chui vào hoàng tử Jake. Có bao nhiêu chiến hữu của mi bị diệt bữa nay, nói nghe coi?”
Tôi cảm thấy tên Yeerk sôi lên vì giận dữ. Thật bất ngờ và kỳ lạ khi cảm nhận được bấy nhiêu xúc cảm. Đó là thứ mà hắn không thế dấu diếm tôi. Tôi đã cảm nhận được những xúc cảm của hắn, mặc dù tôi không thể đột nhập vào suy nghĩ của hắn.
“Anh Ax à.” Tên Yeerk nói, “Tôi không bao giờ vui sướng khi bất cứ sinh vật nào bị hủy diệt. Nhưng đối với những tên Yeerk đó tôi không thấy thương hại chút nào hết. Chúng muốn biến chúng ta thành nô lệ. Và bọn mình đã làm những gì phải làm.”
Thật là hoàn hảo. Đó chính xác vì là những gì mà bản thân tôi cũng sẽ nói. Vì đó chính xác là những gì tôi cảm nhận.
Từ khóe mắt, tôi nhận thấy Cassie nhìn tôi với vẻ bối rối.
“Mi thấy chưa? Nó đã bắt đầu suy suyển rồi đó.” Tên Yeerk nói với tôi. “Nó đã chán ngấy cái thói khát máu của tên Andalite. Nó thích những gì ta nói hơn.”
Hắn có lý không nhỉ? Liệu các bạn tôi có giữ vững được lập trường hay không? Làm sao bọn nó không chao đảo cho được khi mà từng lời lẽ tôi phát ra đều hệt như của chính tôi?
Bọn tôi đi xuyên cánh rừng trong một khoảng thời gian dài như bất tận. Không ai đi nhanh được vì cả đám đều chân trần.
Tobias biết rõ cánh rừng này nên dẫn bọn tôi đi bọc qua những bụi gai và những đoạn sỏi đá. Dù vậy, chân tôi vẫn ê ẩm sau một giờ bước trên những cành và quả thông.
Nhưng cơn đau như ở xa tít xa.Tôi cảm thấy nó ở tít tắp tận đâu đó. Giống như tôi bị cùm, bị xích chặt vào tường. Tôi không thể cử động cánh tay, hay thậm chí cả ngón tay. Tôi không thể nhấp nháy đôi mắt của chính tôi. Tôi không thể quyết định hướng tia nhìn về đâu, hay tập trung vào những âm thanh nào.
Sự kiểm soát của tên Yeerk là tuyệt đối.
“Gần tới nơi rồi đó.” Tobias nói. “Để tui bay lên kiểm tra khu vực này coi có ai không cho chắc cú.”
“Đi bộ cực khổ vậy làm chi không biết. Đúng là phí sức.” Tên Yeerk bình luận. “Bọn chúng đâu thể giữ nổi ta. Ba giờ còn không nổi nữa là, nói gì đến ba ngày.”
“Cậu nghe Tobias nói rồi chứ, Jake?” Cassie cất liếng hỏi. “Gần tới nơi rồi đó. Tốt quá. Chân mình đau muốn chết đây nè. Chắc mình phải tập đi chân đất quá hà, như hồi còn bé ấy. Phải để chúng chai đi phòng những lúc như bây giờ. Lúc về sẽ dễ hơn nhiều. Mình chỉ việc biến thành ó biển bay về nhà là xong.”
“Cassie, nghe mình nè.” Tên Yeerk nói. “Ax không cách chi giả làm mình được đâu. Ba mẹ mình sẽ biết ngay thôi. Hay còn tệ hơn thế. Tom sẽ nhận ra liền. Rồi cả bọn mình thế là tiêu. Bồ không hiểu đó đó sao?”
“Câm miệng ngay, tên Yeerk kia.” Rachel sửng cồ. “Ta biết rất rõ anh Jake. Marco biết Jake từ khi còn bé tí. Cassie cũng biết Jake từ nhiều năm nay rồi. Ba đứa bọn ta thừa sức dạy Ax nhập vai Jake.”
“Không xong đâu.” Tên Yeerk nói.
Rachel dừng phắt lại, quay mặt về phía tôi. Nhỏ nở một nụ cười ngạo nghễ, nhưng hình như lại nhìn xuyên qua tôi, qua bờ vai của tôi. “Không xong hả? Mi nghĩ vậy sao, tên Yeerk?”
Tên Yeerk cũng dừng lại. “Rachel, em đâu cần phải chứng tỏ với anh là em cứng cỏi cỡ nào. Anh biết em đâu ngu dại gì tin chuyện đó. Em cũng biết chả kém gì anh là việc đó không xong đâu mà.”
“Tôi không đồng ý.” Một giọng nói cất lên phía sau tôi. “Loài người tin vào những gì họ thấy.”
Tên Yeerk ngoái cái đầu của tôi lại.
Ở đó, cách tôi chừng một thước là... chính tôi.
Hoàn toàn và tuyệt đối là tôi.
Animorphs - Tập 6: Tù Nhân Animorphs - Tập 6: Tù Nhân - K. A. Applegate Animorphs - Tập 6: Tù Nhân