The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 6: The Capture
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1148 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:34:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ất tỉnh, đầu chúi nhủi vào vũng Yeerk nóng ran. Tôi không biết mình nằm vắt vẻo như vậy trong bao lâu. Khi tỉnh lại, tôi có những cảm giác khủng khiếp và choáng ngợp. Một trong những cảm giác đó là sự ngộp thở. Tôi đã hít đầy phổi thứ chất lỏng ở trong vũng.
Tôi đã tỉnh dậy vì những đợt thở gấp, nôn ọe và những cơn ho dữ dội. Tôi vẫn còn sống, nhưng thở một cách khó nhọc. Mỗi hơi thở là cả một cuộc đấu tranh. Tôi ho sặc sụa…
Cảm giác thứ hai là nhức đầu chưa từng thấy. Giống như có ai đó đang khoan lỗ vào tai tôi, khoan thẳng vào óc tôi.
Tôi muốn hét lên, nhưng nghẹn giọng. Tôi đang quỳ gối trong căn phòng bệnh viện, muốn la hét vì đau đớn và hớp lấy hớp để từng bụm khí.
Trong lúc đó, cuộc chiến vẫn diễn ra quyết liệt. Bọn Mượn xác đang chen nhau chui qua cửa. Nhưng cánh cửa quá hẹp, không thể nào để lọt hơn hai tên Mượn xác người cùng lúc. Cái đuôi của Ax và những chiếc răng sói dài của Cassie thừa sức ngăn chặn cuộc tấn công của chúng.
ĐOÀNH! Lại thêm một phát súng nữa!
“Ngừng bắn đi, đồ ngu!” Tiếng ai đó hét lên. “Lỡ trúng vô vũng thì Visser Ba sẽ nhai nát mày đó!?”
Dù đang trong tình trạng vật vã, tôi cũng nhận thấy Ax và Cassie khó lòng cầm cự lâu. Tôi cần phải biến hình để trợ chiến. Thế nhưng tôi không tài nào làm được việc đó. Cơn đau... hay có khi là do thiếu dưỡng khí.. khiến tôi không thể tập trung. Bất chợt, một con dã nhân to đùng xông vô phòng, cùng với một con sói thứ hai.
Marco và Rachel!
Hai đứa nó đã đánh dạt đám người tấn công, nhưng cũng chỉ được vài giây thôi.
“Jake bị thương rồi.” Tôi nghe Cassie gấp gáp nói. “Jake bị té vô vũng Yeerk.”
“Marco, xốc Jake lên đi.” Rachel chỉ đạo. “Nhớ lấy thứ gì đó che mặt ảnh lại. Anh Ax, Cassie, rán chặn cửa nhe. Tui đổi hình biến đây. Bọn mình cần tăng cường hỏa lực.”
Tôi cảm thấy mình bị nhấc bổng khỏi mặt sàn. Một tấm vải trắng quấn quanh đầu tôi. Tôi đoán đó là một chiếc áo choàng lột từ một trong các tên Mượn xác bị thương. Tôi đang nằm đong đưa trong vòng tay đồ sộ của con dã nhân.
“Ngủ ngoan nha bé cưng.” Marco tếu táo.
“Ráng bám chặt nhe nhóc. Bọn này sẽ đưa bồ ra khỏi đây.”
Tôi vẫn còn hổn hển và ho sù sụ, nhưng hơi thở của tôi đã khá hơn. Chưa đủ để nói chuyện, nhưng tôi đã hít được đủ không khí để không bị bất tỉnh nữa.
Cùng lúc, cơn đau nhức trong đầu tôi đã có chuyển biến. Nó đang giảm dần. Nhưng thay vì cảm thấy minh mẫn hơn, tôi thấy càng lùng bùng.
“Tóm lấy chúng!” Một tên Mượn xác hét to bên ngoài cánh cửa. “Nhào vô đi! Tấn công đi!”
“Coi bộ tui không chui lọt cánh cửa này rồi.” Đó là Rachel. “Chắc phải làm cho nó rộng ra thêm chút nữa mới được.”
Tôi chỉ thoáng thấy đôi chút qua tấm vải che kín mặt. Một vật gì đó đồ sộ màu xam xám vừa xẹt qua.
Thân hình voi của Rachel.
“Rachel ư?” Một giọng nói trong đầu tôi cất lên đầy vẻ ngạc nhiên.”Là người à?”
BÙÙM! RẦMMM! RẮẮCC!
“Giờ thì cửa tha hồ bự rồi nhé.” Rachel nói.
Những tiếng hét man dại! Sự hoảng loạn! Những tiếng kêu la đau đớn!
Tôi bị nảy tưng, va quật vào những bức tường và có lúc bị thả rơi xuống đất. Tôi cảm thấy bị đưa xuống cầu thang. Tôi cảm thấy những bàn tay túm lấy tôi rồi trượt mất.
Cuối cùng là không khí mát dịu. Bọn tôi đang chạy như điên về phía hàng cây che chắn trước bệnh viện.
“Cassie!” Marco nói. “Bồ biến thành ngựa lẹ đi. Đừng để chúng kịp nghĩ ra cách rượt theo bọn mình.”
Tôi lại bị quăng quật trên đất cát.
Con dã nhân lột tấm áo phủ mặt tôi.
“Còn sống hả nhóc? Vừa rồi căng đấy. Cái bệnh viện đó cần phải cải tạo lại thôi. Bọn này chuẩn bị đặt bồ lên Cassie đây. Rồi cả bọn sẽ cố yểm trợ cho cuộc tháo lui của hai người.”
“Cái...đầu của mình...” Tôi hổn hển nói.
“Nhức đầu chứ gì? Có gì lạ đâu, ngốc ạ.”
“Có gì đó... không ổn... mình không thể...suy nghĩ.”
“Đừng lo. Cứ nghỉ ngơi đi. Bọn mình kiểm soát được tình hình rồi mà. Ít nhiều là vậy.”
“Không thể tin nổi.” Giọng nói trong đầu tôi lại cất lên. “Có thật không vậy? Bọn mi là người à?”
Giọng quái gì vậy nhỉ? Nó từ đâu tới vậy ta?
Marco vất tôi lên lưng con ngựa. Đó là Cassie.
“Cassie ư? Người, đúng rồi. Còn Rachel? Em họ à? Cũng là người nốt.”
Tay tôi toan giựt chiếc áo ra khỏi mặt.
Điều gì đang xảy ra vậy? Trong đầu tôi tại sao lại có giọng nói?
Giờ thì cả bọn đang chạy, chạy và chạy. Bốn vó của Cassie khua lộp cộp, phóng hết nước qua những hàng cây, bãi cỏ, những con đường ngoại ô...
Bọn tôi nhảy qua một bờ rào. Tôi bay trên không trung và rơi phịch xuống đất.
Tôi thấy đau, nhưng cơn đau như đến từ rất xa.
Chiếc áo khoác lỏng ra. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Khắp nơi là cây cối. Một con ngựa thở phì phò đang đứng ngay cạnh tôi.
Tôi thấy tất cả những thứ đó, nhưng một cách xa xăm, như thể tôi đang quan sát mọi thứ qua chiếc máy truyền hình. Mắt tôi đảo hết sang trái rồi sang phải. Tự chúng đang chuyển động. Như ai khác đang điều khiển lấy chúng.
Cassie. Tôi cố gọi tên nhỏ. Cassie.
Nhưng không âm thanh nào phát ra từ miệng tôi.
“Jake, đừng đấu tranh vô ích.” Giọng nói trong đầu tôi lại cất lên.
Cái gì? Ai nói đó?
Liền đó là tiếng cười mà chỉ mình tôi nghe được.
“Bắt cái trí não người thô thiển của mi làm việc đi chứ, Jake. Hỡi tên Jake hóa thú” Giọng nói châm chọc. Tên Jake tay sai của bọn rác rưởi Andalite!”
Và tôi đã hiểu ra.
Tôi hiểu giọng nói đó là gì.
Một tên Yeerk!
Một tên Yeerk ở trong đầu của tôi.
Tôi đã trở thành một kẻ Bị mượn xác.
Animorphs - Tập 6: Tù Nhân Animorphs - Tập 6: Tù Nhân - K. A. Applegate Animorphs - Tập 6: Tù Nhân