Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 6: The Capture
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1148 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:34:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ôi bám dính vào đám lông của Tobias. Vụ này dễ ợt. Chân ruồi còn có thể bấu cả vào kính hay treo ngược trên trần nhà nữa ấy chứ.
Tôi cảm thấy gió thổi vù vù xung quanh tôi. Gió làm rung chuyển những chiếc cánh và rít lên qua những khe và mấu khớp tạo nên lớp vỏ ngoài của tôi.
Một loạt những hương thơm không thể tin nổi chợt tấn công những cọng râu nhạy bén của tôi. Rủi thay, những thứ chính yếu mà bộ não ruồi của tôi có vẻ quan tâm lại là những thứ ngòn ngọt, những thứ thối rữa, phân hủy và bốc mùi.
“Cũng hơi hơi giống con chuột chù mà hồi đó mình biến hình.” Rachel nhận xét. “Cũng cái sự quan tâm đến thịt thối y chang vậy đó.”
Bất chợt, một quái thú xuất hiện! Nó nổi lên, trông đồ sộ dưới những con mắt nhiều ô của tôi. Nó nhỏ hơn tôi thiệt nhưng trông vẫn quá bự.
“Con quái gì...!” Tôi hét lên.
“Gì vậy? Con gì vậy ta?” Cassie thắc mắc.
“Tía ơi, hình như con bọ chét. Trông nó to như con chó xù ấy, có điều là chả dễ thương chút nào.”
“Khoan đã! Tobias thốt lên. “Mấy bồ nói tui có bọ á?”
“Mới thấy có một con thôi hà.” Tôi đáp. “Giờ thì nó biến rồi. Chắc nó nhảy ra ngoài luôn rồi.”
Thật ra là tôi nói dối. Con bọ chét đang bò lổm ngổm trên da của Tobias, dưới lớp lông của nó. Con vật đó đang tìm một vị trí ngon lành để cắm cái lưỡi nhọn hoắt và khát máu của nó vô.
Nhưng chắc là Tobias sẽ không thích thú gì khi nghe kể vụ này.
“Tới bệnh viện rồi đó.” Tobias nói. “Mình sẽ bay thấp xuống rồi sẽ báo khi nào thì mấy bồ phải nhảy ra ngoài, như lính dù trong mấy bộ phim chiến tranh vậy đó.”
“So sánh hay thiệt nhe.” Marco nói, “Có thấy là trong mấy cái phim xưa đó lính dù thường bị bắn gục không vậy hả?”
“Jake!” Cassie nói thầm với riêng tôi.
“Gì vậy?”
“Bồ vẫn có thể hủy chiến dịch này.” Nhỏ nói. “Mọi người thông cảm cho bồ mà.”
“Cám ơn, nhưng không được đâu. Dù có anh Tom hay không thì vẫn phải chặn tay bọn Yeerk lại.” Dù sao, đó là điều tôi vẫn thường tự nhủ. Tôi nghĩ là nó đúng.
“Được rồi đó, mình thấy mọi thứ có vẻ êm lắm.” Tobias nói. “Mình thấy một cửa sổ để mở ở tầng ba. Không có lưới che chắn gì đâu.”
“Chắc không đó?” Marco vặn hỏi.
“Marco, với ánh sáng cỡ này thì ngay cả một sợi tơ nhện tui cũng có thể thông báo ngay với bồ, đừng nói chỉ là lưới chắn.”
“Ý, nó nói mạng nhện kìa.” Rachel rên rỉ.
“Cứứứu tôôôiiii!” Marco nhại cảnh trong phim.
Trùng hợp và xúi quẩy gì đâu, phiên bản cũ của bộ phim Con ruồivừa được phát lại trên TV tối qua. Như một lũ ngốc, cả bọn đều dán mắt xem bộ phim đó.
“Tôi không hiểu các bạn nói gì cả.” Ax làu bàu.
“Chuẩn bị đi.” Tobias nói. “Ba... Hai... Một... Nhảy!”
Tôi nhảy khỏi lưng Tobias, cánh xòe ra. Dòng khí lướt nhanh đến mức làm cho tôi chúi nhủi, lộn nhào trên không trung. Nhưng khi tốc độ chậm bớt, tôi nhanh chóng lấy lại được kiểm soát.
“Mọi người ổn cả chứ?”
“Tuyệt!” Rachel đáp.
“Tôi trông thấy cánh cửa sổ để mở rồi đó.” Ax nói.
Tôi thấy Ax đang lộn vòng, rung lên, kêu o o, bay vèo ngang qua tôi như một chiến đấu cơ. Ít ra tôi nghĩ đó là ảnh. Tôi liền vọt ra sau, bám theo đường bay của Ax.
Té ra là Ax bé cái lầm. Cái mà ảnh nghĩ là cửa sổ chỉ là một tấm biển nhỏ ở bên hông tòa nhà. Với cặp mắt ruồi, bạn phải đến rất gần mới thấy rõ mọi thứ. Vì vậy, cả bọn phải mất một lúc bay rà rà mặt tường của tòa nhà để tìm cái cửa sổ đó.
“Cứ bay tiếp đi.” Tobias gọi với xuống. “Mấy bồ gần tới nơi rồi đó.”
Bất chợt, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh hơn đổ ụp xuống.
“Tới đó đi.” Tôi phát lệnh.
Tôi hướng về phía luồng khí đó và chỉ vài giây sau đã lọt vô một nơi tương đối tối hơn, phía bên trong tòa nhà. “Trừ Ax, cả bọn đều đã ở gần vũng Yeerk, vậy thì hãy cố nhớ lại cái mùi đó và thử dùng râu xác định cái gì tương tự như vậy coi sao...Theo như kế hoạch, Ax và Cassie sẽ theo mình. Rachel, Marco, hai người nhớ cẩn thận nhe.”
Rachel cùng Marco bay lên và chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Tôi, Cassie và Ax bay ra nơi mà bọn tôi tin là hành lang vì nó rất dài và có ánh đèn sáng trưng suốt lối...
Mờ mờ bên dưới bọn tôi, đôi lúc xuất hiện những trái bóng lớn hình bầu dục di động; những đầu người nhìn từ trên xuống. Nhưng với khả năng nhìn hạn hẹp của bọn tôi, chúng trông như những ốc đảo bằng tóc nổi bồng bềnh trên mặt biển mờ ảo.
“Ax, thời gian?” Tôi hỏi.
“Chúng ta đã dùng hết hai chục phần trăm thời gian.” Ax báo cáo.
“Tốt, Đúng y kế hoạch.” Tôi nói, cố trấn an chính mình và cả hai đứa bạn.
“Ái da!”
“Gì vậy?”
“Người đó với lên tính đập tôi!” Ax nói.
“Nhưng hắn ta chậm chạp quá chừng.”
“Ê” Cassie nói. “Có ngửi thấy gì không? Mùi này lạ lắm. Bộ não ruồi của mình không thể nhận ra nó là gì. Mình đang cố nhớ đây…”
“Tôi cũng ngửi thấy gì đó.” Ax tán đồng. “Nhưng nó không thối lắm.”
“Hay là mình quẹo phải đi.” Cassie đề nghị.
“Quẹo phải.” Tôi nhất trí. Giờ thì cả tôi cũng ngửi thấy mùi đó. Một mùi rất hắc và đậm. Ngòn ngọt mà nhơn nhớt.
“Marco, Rachel.” Tôi gọi hai đứa kia bằng ý nghĩ. “Mấy bồ có phát hiện được gì không?”
“Nghe tệ lắm... phải... mất. Không có gì...”
“Mình đang ở mức tới hạn nghe được của giao tiếp ý nghĩ.” Ax nói.
Giờ thì cái mùi kia thậm chí còn đậm hơn.
Animorphs - Tập 6: Tù Nhân Animorphs - Tập 6: Tù Nhân - K. A. Applegate Animorphs - Tập 6: Tù Nhân