Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 6: The Capture
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1148 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:34:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ôi thấy một khoảng trống mở ra giữa Juan và Terry. Khoảng trống nhìn thẳng ra chiếc rổ.
Bộp, bộp, bộp. Tay phải của tôi vỗ vỗ trái bóng. Tay trái tôi chìa ra, sẵn sàng đối phó với thằng Juan nếu nó nhào tới cướp bóng. Tôi hùng hổ lao thẳng tới. Đôi giày của tôi kêu rin rít trên mặt sàn gỗ bóng lộn của phòng thể dục. Một đồng đội của tôi la lên, “Tới luôn đi, Jake!”
Juan bắt được chuyển động củatôi và lập tức bám theo. Nhưng tôi lại nhanh hơn.
Bộp! Bộp! Bộp!
Dừng lại. Xoay lưng chặn Juan. Sán lại cái giỏ. Tập trung vào, tập trung...
Tôi bật lên, bắn trái bóng về phía vòng lưới.
Nó bị dội bảng, tưng xuống chiếc vòng, rồi bật luôn ra ngoài. Hỏng ăn!
Tôi rơi xuống, đè trúng Juan và Terry - cả ba đứa ngã nhoài, ríu cả vào nhau trên sàn phòng thể dục. Quả bóng lăn ta ngoài sân.
“Hèn gì cậu bị tưng khỏi đội bóng.”
Terry cười cười, kéo tôi đứng dậy.
Tôi đã cố hết sức để được tham gia đội, nhưng rốt cuộc vẫn bị tưng. Hồi đó, tôi rầu thúi cả ruột. Chủ yếu vì anh Tom đã từng là siêu sao bóng rổ hồi ảnh còn học ở trường tôi, mà tôi thì lại muốn kế tục ảnh.
Giờ thì tôi biết mình có muốn cũng chả còn thời giờ đâu để dợt thể thao sau giờ học nữa. Chơi bóng rổ trong tiết thể dục là đủ lắm rồi.
“Cậu nghĩ vậy hả? Nghe nè, một số chiêu cực kỳ của tớ dư sức qua mặt cậu đó.” Tôi nói rồi quay lại, kéo Juan đứng dậy. “Tớ cũng không hiểu nổi vì sao người ta khoái lấy mấy cây sậy như cậu vô đội.”
“Tớ giữ mấy ngón tủ của tớ cho trận chung kết chứ bộ.” Juan biện bạch. “Chiêu hủy diệt đó nhe, Jake. Dễ gì cho cậu học lỏm được. Cậu nghiến nát chân tớ rồi nè. Đồ trâu bò. Quỷ sứ gì đâu, lẽ ra cậu chơi bóng bầu dục thì hay hơn đó.”
“Ý hay.” Tôi nhăn nhở cười với Juan. Nó cao cỡ một mét tám và nặng cỡ một trăm ký. “Vậy để tớ dùng cậu dợt vụ truy cản nhe?”
Vừa lúc đó, tiếng còi của thầy huấn luyện cất lên báo hiệu đã đến lúc nghỉ.
“Tiếng còi vừa cứu cậu đó, Juan ạ.” Tôi nói.
“Lẽ ra cậu phải học lỏm vài chiêucủa anh Tom chứ.” Terry nói. “Anh Tom có cú nhảy bắn bóng hết ý luôn.”
“Trời! Tom dư sức vô đội tuyển đại học, và là trường có cỡ nữa nhe. Miễn ảnh muốn là được liền.” Juan đế thêm. “Cha này đúng là có tài.”
Bọn nó nói đúng quá đi chứ. Tom có tài là cái chắc. Nhưng ảnh đã bỏ bóng rổ rồi còn đâu. Tên Yeerk kiểm soát ảnh đang có một kế hoạch khác...
Tắm rửa xong, tôi mặc đồ vào, chuẩn bị cho tiết học kế tiếp. Marco đã chực sẵn ở ngoài sân. Tiết sau tới phiên nó học thể dục.
“Bữa nay học bóng rổ hả?” Nó hỏi. “Bá cháy. Vậy mà tui tưởng lại là môn đô vật nữa. Sao tui thù môn đó quá chừng. Tự nhiên đi ôm ấp bám cứng mấy thằng cha mồ hôi mồ kê đùm đề. Tui hổng ham vụ đó chút nào.”
“Người cổ Hy Lạp còn ở truồng vật nhau đó.” Tôi nói. “May cho bồ là xứ này hổng phải Hy Lạp.”
“Mà lại không có thuốc khử mùi nữa mới gớm chớ.” Nó tán đồng.
“Thứ Ba tới Thứ Ba tới có chuyện gì?”
Marco nhìn qua vai tôi, rồi nó làm mặt tỉnh, đảo mắt khắp sân coi có ai đang nghe ngóng gì không. “Thì ông thống đốc đó. Bữa đó ổng sẽ nhập viện. Tui dám cá với bồ một trăm đô là ông bị bệnh trĩ.” Nó nhăn nhở cười. “Thành ra mới úp úp mở mở kiểu đó. Đã có ai biết gì đâu.”
“Vậy sao bồ biết?”
“Này nha, trong buổi do thám vừa rồi, tụi mình biết là ông sắp nhập viện, đúng không? Cho nên mình chỉ việc xác định thời gian biểu của ông. Té ra chuyện đó dễ ợt. Mình gọi cho văn phòng của ông, tự xưng là phóng viên, thế là họ fax luôn cho mình cái thời gian biểu.”
Marco rút trong túi ra một tờ giấy gập nhỏ mở ra cho tôi xem.
“Thấy chưa? Thứ Bảy ông đi đọc diễn văn. Chủ nhật ông trả lời phỏng vấn trên TV. Thứ Hai, ông lại đọc diễn văn nữa. Thứ Ba hô biến nghỉ xả hơi liền tù tì năm ngày mà họ cũng hổng đả động ông đi đâu.”
“Tại sao họ lại giữ bí mật vậy cà?”
“Xời ơi sao mà ngốc thế. Lỡ đó là bệnh trĩ thì sao? Một chính trị gia đi phẫu thuật vì bệnh trĩ á? Chuyện này vui à nhe. Đám nhà báo thế nào cũng đem ra bỡn cợt tùm lum cho coi.”
Tôi mỉm cười. “Ừ nhỉ, hiểu rồi. Bồ làm ăn khá đó.”
“Ngày mai là thứ Bảy.” Marco nói tiếp. “Vậy mai có làm vụ đó không?”
Hình như vẻ mặt tôi có gì đó không bình thường, nên Marco nghiêng đầu, ngó tôi. “Ổn không đó, bạn hiền? Đêm qua bồ xém nữa là tiêu. Mình cũng biết là đâu dễ gì quên vụ đó.”
“Không sao, mình ổn mà.” Tôi xô nhẹ nó một cái. “Mà nè, bồ trở nên xăng xái từ hồi nào vậy?” Marco vốn là thành viên kém nhiệt tình nhất trong đám bọn tôi.
“Bồ cũng biết từ hồi nào rồi mà.” Nó hạ giọng.
Tôi gật đầu.
Marco không còn lần lữa nữa trong cuộc chiến chống bọn Yeerk. Giờ đây đó là cuộc chiến rất riêng tư của nó.
“Ờ, mình xin lỗi.” Tôi nói.
“Với mấy đứa kia, mình vẫn là Marco như xưa, bồ hiểu chứ?” Nó nói. “Mình không muốn bọn nó nghĩ khác đi. Mình không muốn bọn nó thương hại.”
“Marco, ai mà thương hại bồ nổi? Bồ rầy rà thí mồ.”
“Mà tui cũng muốn tiếp tục như vậy đó.”
Có tiếng chuông reng báo hiệu tiết học kế tiếp.
“Thôi được.” Tôi nói. “Mai nha. Mình phải tính cách nào lọt vô cái bệnh viện đó mới được. Bọn chúng chắc canh me kỹ lắm.”
“Thật ra Cassie đã gợi ý cho mình một cách.” Marco nói.
Tôi nheo mắt. “Trời! Nhưng chính nhỏ đã xúi bọn mình biến thành kiến.”
Marco dợm bước về phòng thể dục. Tôi thì tiến về lớp học của mình.
“Không phải kiến đâu.” Nó nói mà không ngoảnh đầu lại.
“Mình cũng cóc muốn biết là con gì.”
“Nghĩ về một đống phân thử coi.”
“Cái gì?” Tôi hết hồn. Nhưng nó đã bước qua cửa, biến mất tăm.
Animorphs - Tập 6: Tù Nhân Animorphs - Tập 6: Tù Nhân - K. A. Applegate Animorphs - Tập 6: Tù Nhân