I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 6: The Capture
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1148 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:34:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
heo bồ, vụ này sẽ kéo dài bao lâu?” Rachel nhìn đồng hồ. “Mình đã cài chương trình để thu lại hai chương trình tủ của mình, nhưng lại quên béng bộ phim trong tuần mất rồi.”
“Mình đã thu bộ phim đó, bồ muốn coi thì mình cho mượn.” Cassie nói.
Bên ngoài, trời đã tối, nhưng chưa phải là muộn lắm. Mặt trăng đã lên cao, nhưng vẫn ẩn sau nhũng áng mây. Bọn tôi đang rảo bộ trên đường, cố ra vẻ tự nhiên như một đám nhóc bình thường đang đi chơi lang thang.
Bình thường ư?
“Tệ quá.” Tobias nói từ tít trên cao.
“Ban đêm mình như mù dở, nhất là khi thiếu ánh trăng. Giá mà mình bị kẹt trong lốt cú thì đỡ biết mấy. Làm cú đã lắm nhe. Chỉ ghét mỗi điều là một số con cú muốn giết thịt chim ưng.”
“Các bạn làm sao chạy được trong cơ thể này hay vậy?” Ax thắc mắc. “Chỉ có mỗi hai chân. Khó hiểu thật. Hển. Khó hiểu. Thậm chí cái đuôi để giúp đứng dậy cũng không có nữa...”
Ax đang ở trong dạng người. Ảnh là sự phối hợp ADN giữa tôi, Marco, Rachel và Cassie. Kết quả là một hình hài trông giống tất cả bọn tôi cùng một lúc. Ngộ thiệt nhe!
Ax đã gần quen với việc có miệng, nhưng chỉ gần quen thôi. Ảnh vẫn có xu hướng thích chơi đùa với âm thanh, lặp đi lặp lại chúng. Ngoài ra, chàng ta vẫn nguy hiểm khi đến gần thức ăn. Ax không sao cưỡng được mùi vị.
“Anh Ax nè, nhân tiện anh nhắc chuyện đó...” Marco lắc qua lắc lại dữ dội, y như một gã xỉn. “Tôi có hai chân thôi hà. Tôi sắp té rồi nè... Úi trời, té!”
“Vậy hả? Tôi biết thế nào cũng có lúc vậy mà. Có lúc. Có lúc.”
Chắc là cái anh chàng Ax này hổng hiểu rằng thằng ôn Marco đang nói đùa. Ax hình như hơi bị thiếu óc khôi hài. Có khi không có nữa chứ đừng nói là thiếu.
“Chỗ kia kìa.” Tôi nói. Nó nằm hơi xa, ở tận cuối dãy nhà.
Đó là một khu cư xá với nhiều căn nhà xập xệ nằm đan xen với những cửa tiệm nghèo nàn. Nói vậy là bạn hiểu, trên những tiệm bán đồ linh tinh phụ tùng xe, và quán ăn nhỏ không hà.
Mục tiêu của bọn tôi là tòa nhà một tầng quét vôi trắng, chỉ có một cửa ra vào độc nhất. Tít trên cao có mấy cái cửa sổ dài và hẹp đã được bít kín để không ai nhìn được vô trong. Có một bãi đậu xe nho nhỏ, bên trong có khoảng chừng chục chiếc.
Ngoài cửa có tấm bảng ghi dòng chữ: “Chia Sẻ - Vì một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
“Đúng quá đi mất.” Marco mỉa. “Vì một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bọn sên nhớp nháp từ vũ trụ tới. Mấy bồ có thấy cái gã đứng trước cửa không đó? Coi bộ hắn đang sẵn sàng để ẩu đả kìa.”
Một gã đô vật to bự đang đứng trước cửa. Hai cánh tay nổi bắp của hắn khoanh lại trước ngực. Nhưng bọn tôi đã trù liệu vụ này rồi. Tôi, Marco và Rachel đã thám thính khu vực này từ trước.
“Tụi mình đi tắt qua con hẻm này.” Tôi nói. “Tòa nhà ở cuối hẻm bị bỏ hoang. Tầng hầm của nó trống rỗng hà, mà lại không khóa nữa. Vô đó tha hồ mà biến hình.”
Tầng hầm vừa tối tăm vừa xuống cấp lại vừa nồng nặc mùi ẩm mốc. Tôi đoán rằng trước đây nó là một quán nhậu. Hãy còn vài chiếc bàn cũ kỹ nằm lăn lóc xung quanh, ngoài ra còn có nhiều chai bia rỗng và mấy thứ rác rưởi khác.
“Thiệt ác chiến.” Rachel thì thào. “Lối sống của những kẻ hóa thú huy hoàng quá đi.”
Tobias bay vào qua cánh cửa để ngỏ. Bọn tôi nghe một tiếng rầm.
“Úi da! Ai dựng cây cột ngay đây vậy nè? Nó đập ngay cánh phải của tớ, đau chết được. “
“Lôm côm vậy mà cũng đòi canh gác cho cả đám.” Marco làu bàu.
Ax lập tức lo hoàn hình lại thành người Andalite vì không thể biến hình trực tiếp từ dạng này sang dạng khác. Cũng giống như bọn tôi phải trở lại dạng người rồi mới biến tiếp sang lốt thú khác, Ax trước hết phải trở lại cơ thể Andalite.
“Làm lẹ đi.” Rachel nói. “Mẹ mình mà biết mình sắp biến thành gián trong một căn hầm nhớp nháp thì bả không tự hào lắm đâu.”
“Từ từ nào.” Cassie ngăn lại. “Phải tính làm gì đã chớ? Bọn mình không được kiếm chuyện ẩu đả, đúng không? Đây chỉ là chiến dịch do thám thôi. Không được biến sang lốt thú khác để quậy nha...”
Cassie đưa mắt nhìn Rachel. Nhỏ này có ADN voi và rất mê con thú bự này.
Rachel bật cười. “Biết rồi! Do thám thôi chứ gì. Thám thính là nghề của mình mà.”
Tôi hơi bối rối khi Cassie nêu lại chuyện đó. Nhỏ muốn nhắc nhở bọn tôi rằng Tom là một trong những tên Mượn xác sẽ có mặt trong cuộc họp, rằng bọn tôi tới đó chỉ cốt để thu thập thông tin mà thôi.
“Biến hình đi chớ.” Rachel hối. “Lẹ đi, mình trễ mất bộ phim bây giờ.”
“Năm con gián bé bỏng. Cái bãi rác này coi như là nhà của bọn mình rồi đó.” Marco nói rồi bắt đầu biến hình. “Tobias nè, làm ơn canh giùm mấy con chuột, đừng để chúng xơi tái bọn tớ nhe.”
“Ê, ở đây tối thui mình đâu có thấy rõ. Nhưng yên chí đi, có ánh sáng hay không mình vẫn bắt được chuột ngon lành. Mình là dũng sĩ diệt chuột cự phách nhất thế giới mà.”
“Ax, anh sẵn sàng chưa vậy?”
“Thưa hoàng tử Jake, tôi đã hoàn toàn là người Andalite và sẵn sàng biến thành con gián.”
Lát sau, bọn tôi đã là năm con gián bò lổm ngổm giữa những thứ rác rưởi vương vãi trên sàn xi-măng.
“Quá đã. Có lon bia bự nè.” Marco nói.
Một lon bia màu xanh-trắng dựng lơ lửng ngay trên đầu bọn tôi...
“Mình... ơ... chạy lẹ đi.” Tôi nói. “Ax! Anh canh giùm thời gian nhe.”
Bọn tôi lao tới. Một đàn gián nhỏ lướt băng băng về cùng một hướng.
“Nè mấy bồ, kể ra cũng đã đấy chứ.” Rachel nói “Cầu thang kìa! Không sao. Leo núi chút xíu thôi mà, có gì đâu. “
Mấy cái mấu nhỏ xíu ở những đầu cẳng của tôi bấu vào những chỗ gồ ghề nho nhỏ của phiến xi-măng và bám lên những cái khe vô hình. Cuộc “leo núi” Diễn ra rất nhanh và hoàn toàn tự động.
Qua dốc đứng là đến phần bằng.Vèo, lại đến dốc đứng kế tiếp. Leo lên. Vượt qua. Leo tiếp. Tôi đã ở bậc thứ tư của chiếc thang.
“Nhìn mấy bồ mà phát khiếp.” Tobias nói. “Mình chỉ muốn đạp mấy bồ một cú cho bẹp dí... nếu như mình có giày. Mấy con gián này thiệt hổng ưa nổi.”
“Ý, cái thứ chuyên mổ bụng chuột ăn tươi mà cũng bày đặt chê bai kìa.”
“Ê, không biết gì thì đừng nói à nhe.” Tobias cự lại.
Tôi dần nhận ra rằng Tobias ngày một thích nghi với cuộc sống kỳ quặc, chim không ra chim người không ra người, của nó.
Bọn tôi đã ra đến bậc thềm cửa. Leo qua nó, cả bọn lọt ra ngoài con hẻm.
Con hẻm được lát bằng một hỗn hợp sỏi và nhựa đường tán nhỏ. Chạy trên nhựa đường chẳng khác gì chạy trên bột yến mạch khô, vừa trắc trở vừa gập ghềnh. Chạy trên sỏi còn khó hơn nữa. Đó là những tảng đá to cỡ bọn tôi, và ngay cả với sáu cái cẳng tài tình, cả bọn vẫn va vấp và trượt té liên tục.
“Mình đi thị sát đây.” Tobias nói. “Mấy bồ ra đến bức tường hông rồi đó. Quẹo trái đi. Ngoài này nhiều ánh sáng hơn, mình có thể quan sát mấy bồ từ trên cột điện thoại.”
“Tản ra đi. Chớ quên chúng là bọn Mượn xác đó nha. Bọn Yeerk tưởng rằng tụi mình là một nhóm chiến binh Andalite đang lởn vởn quanh đây, vì vậy chúng thể nào cũng canh chừng những con vật mình có thể biến thành. Cho nên nhớ là phải hành xử như gián à nhe.”
“Bồ muốn tui chui vô trong hộp ngũ cốc chứ gì?” Marco bép xép. “Tui đã gặp chuyện đó một lần. Xém nữa là tui ăn luôn con gián. Oẹ.”
Bọn tôi đi cách nhau ra cả mấy tấc, tiến thẳng đến tòa nhà. Tôi dừng lại khi đụng bức tường ngoài quét vôi trắng.
“Có vết nứt!” Cassie thông báo. “Mình tìm thấy một vết nứt lớn rồi nè. Mình chui vào trỏng nha.”
Cả bọn ở ngoài chờ. Túm tụm ở đó, sao tôi thấy lộ liễu quá chừng. Vừa lộ liễu vừa bất lực. Gã bự con đứng ngoài cửa có thể hứng chí đạp lên tôi. Tôi không thấy hắn, nhưng tôi biết hắn chỉ quanh quẩn đâu đây.
“Vết nứt này được đó.” Cassie nói vọng ra từ sâu tít trong tường. “Theo mình, có thể đi theo nó lọt vô tận trong nhà.”
Từng đứa một, bọn tôi bò đến chỗ Cassie. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi lọt vô trong vết nứt. Tuy vậy, tôi vẫn thấy ớn ớn khi hình dung tình huống phải hoàn hình trong cái nơi quá sức chật chội như thế này.
Tôi thậm chí không dám nghĩ về cảnh tượng đó.
“Tobias, bọn mình vào trong đây.” Tôi gọi nó. “Bồ tìm chỗ nào an toàn đi...”
“Mình không sao đâu.” Nó đáp. “Chúc may mắn nha!”
Bọn tôi bám theo nhau đi thành hàng dọc theo khe nứt. Chẳng khác gì thám hiểm một hang động. Các cọng râu của tôi lần đường trong bóng tối, đánh hơi mấy đứa kia, đọc luồng khí đang thoang thoảng thổi và xác định những mùi quen thuộc.
Rồi tôi thấy một luồng sáng mờ nhạt, càng lúc càng chói chang khi bọn tôi tiến lên với Cassie dẫn đầu. “Thành công rồi.” Nhỏ nói. “Vết nứt này đi xuyên luôn một mạch. Mình vô trong rồi nè.”
Tôi trườn lên cạnh nhỏ. Giờ thì tôi thấy được ánh sáng chói chang qua chỗ mở của vết nứt. Tôi cảm nhận được những rung động.
Những rung động của âm thanh. Những lời lẽ.
Tôi cố tập trung. Giọng ai vậy ta? Giọng này cao lắm, chắc không phải là người già...
Phải anh Tom không?
Tôi lắng nghe những từ ngữ.
“... cuối cùng ngày ấy đã đến. Đã đến lúc giáng một đòn quyết định để xâm chiếm Địa Cầu.”
Animorphs - Tập 6: Tù Nhân Animorphs - Tập 6: Tù Nhân - K. A. Applegate Animorphs - Tập 6: Tù Nhân