Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ôi ngồi phệt xuống. Đó chắc chắn là một cảnh tượng rất ngộ nghĩnh. Một con dã nhân to bự, lông lá xồm xoàm tự nhiên ngồi phệt xuống.
Tôi mà thấy cảnh đó chắc cũng phải bật cười thôi.
Mẹ tôi chưa chết!
Mẹ hãy còn sống!
Tôi muốn la lớn. “Mẹ! Mẹ ơi! Con đây nè, Marco của mẹ đây nè!”
Nhưng Jake đã kịp nói thầm trong đầu tôi bằng một giọng gấp gáp và đanh thép. “Marco! Không được nói gì hết. Không được làm gì hết. Có nghe mình nói không đó?”
Jake cũng đã nhận ra mẹ tôi.
“Marco! Nghe mình nói nè, bồ phải bình tĩnh lại.”
Mẹ tôi… còn sống.
Mẹ tôi.
“Nào, Marco, đứng dậy đi. Đừng làm bọn chúng nghi ngờ.” Jake đang nói chỉ riêng tôi nghe.
Tôi đang nghe nó nói đấy chứ. Nhưng lời lẽ của nó như vọng từ xa tít mù khơi. Nó có hiểu gì đâu? Đó là mẹ của tôi mà. Mẹ của tôi!
“Marco! Đó không phải là mẹ bồ. Không còn là mẹ của bồ nữa. Bà ta là người của bọn chúng. Là người của chúng, hiểu chưa?”
“Sao vậy, thưa Visser Một.” Giọng Visser Ba có vẻ nhạo báng, “Hình như ngài sợ cái tên trông giống người đó.”
“Loài người gọi nó là con dã nhân.” Visser Một lạnh lùng đáp. “Visser Ba, người sắp được phân công phụ trách Trái Đất thì ít ra cũng phải học hỏi đôi điều về hành tinh này chứ!”
“Và mượn cơ thể của người giống như Ngài chứ gì ạ? Không, tôi không nghĩ vậy đâu. Cơ thể người rất yếu ớt. Tôi thích cái cơ thể Andalite này hơn nhiều.”
Mẹ của tôi nhìn hắn và bĩu môi.
“Ta lấy cơ thể người vì muốn học hỏi về hành tinh này và về loài người. Nhờ đó ta mới có thể khởi đầu cuộc xâm lăng mà giờ đây ngươi sắp làm cho phá sản vì sự bất tài đáng tội của ngươi!”
Cái đuôi chết chóc của Visser Ba chợt xoắn lại, như thể hắn định quất nó vào mẹ tôi… Visser Một. Đội quân màu đỏ chợt căng thẳng lên thấy rõ. Đội quân màu vàng đặt tay lên vũ khí.
“Đã quá!” Rachel thốt lên. “Bọn mình đã đoán đúng. Hai tên này dứt khoát là thù nhau tận mạng.”
Rachel không biết, tôi chậm chạp hiểu ra. Rachel không biết. Nhưng làm sao nhỏ biết được khi chưa từng gặp mẹ tôi. Cả Cassie và Tobias cũng thế. Mà Jake thì nãy giờ chỉ nói chuyện riêng với tôi mà thôi.
Visser Ba từ từ lỏng người ra. “Visser Một, Ngài đã khiêu khích tôi.” Hắn nói. “Nhưng thực tế là chính tôi đã tự tay giết hoàng thân Elfangor và chính tai tôi nghe tiếng la hét giãy chết của hắn. Và giờ đây tôi đã loại trừ được cái đám tàn quân Andalite này.”
Mẹ tôi… Visser Một… cười khẩy. “Ngươi muốn làm Visser Một chứ gì? Ngươi tưởng có thể giành được ghế của ta sao? Rồi người sẽ thấy Hội đồng Thập Tam Trụ không thương xót những Visser phạm sai lầm đâu. Và ngươi đã phạm sai lầm. Hãy dè chừng cái tham vọng của ngươi đó.”
Bà ta búng ngón tay, và tất cả những tên lính áo vàng đều quay lại. Rồi bà ta bước đi, kéo theo cả một đội quân đồng phục vàng.
Đó không phải là mẹ tôi. Cái sinh vật tự xưng là Visser Một đó không phải là mẹ tôi.
Visser Một là một tên Yeerk chui vào óc mẹ tôi.
Nhưng bạn biết không, điều đau lòng là ở chỗ cái bộ óc của kẻ Bị mượn xác vẫn đang sống. Nó vẫn sống sờ sờ. Ở đâu đó trong cái đầu ấy, phía sau đôi mắt quen thuộc đến não lòng ấy, mẹ tôi vẫn đang sống.
“Thôi mà Marco.” Jake nói. “Mình biết bồ cảm thấy gì và muốn làm gì. Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chỉ cần nhích tới hai bước, chúng sẽ băm nát bọn mình ra.”
“Mình biết chớ.” Tôi thẫn thờ nói. Tôi thù ghét bản thân đã không thử làm điều gì đó, nhưng tôi biết tôi sẽ chẳng làm được gì hết. Tôi phải tiếp tục ẩn mình trong lốt thú thôi. Không được để mẹ tôi biết rằng đó chính là tôi… là con của mẹ. Không bao giờ…
Tôi nặng nề đứng dậy. Tôi cảm thấy bủn rủn. Một cảm giác kỳ lạ đối với loài dã nhân.
Và rồi tôi nghĩ, nếu như tôi ở trong lốt một con thú khác thì có khi tôi đã đầu hàng và để cho bản năng của con thú đó lấn lướt, để cho bản năng thú điều khiển và vứt béng đi những xúc cảm của người.
Nhưng con dã nhân lại quá giống người. Bản năng của nó rất hiền hòa. Y như người, nó cũng có xúc cảm. Nó không thể bảo vệ tôi trước nỗi đau.
“Jake, bồ đừng nói cho mấy đứa kia biết nha.” Tôi yêu cầu. “Bồ là đứa duy nhất nhận ra mẹ mình.”
“Được mà, Marco.”
“Cả với Cassie nữa, đừng nói với nó nhe!”
“Yên tâm đi. Mình sẽ không hé răng với ai đâu.”
Visser Ba vẫn nhìn bọn tôi chằm chặp. Tôi đoán hắn chưa nghĩ ra phải làm gì kế tiếp.
“Sáu tên Andalite.” Hắn nói. “Sáu cơ thể Andalite giành cho những sĩ quan trung thành nhất của ta.”
Ax bùng nổ. “Để cho ra những tên giống như mi chứ gì, đồ rác rưởi! Một tên Mượn xác - Andalite quái thai như mi còn chưa đủ hay sao?”
Visser Ba hất hất cái đầu, ra dáng nghĩ ngợi. “Tại sao chỉ có mày là đứa duy nhất chịu mở mồm? Dĩ nhiên là mày nói đúng: Tại sao tao lại phải ban cho đứa khác cái quyền năng biến hình của bọn Andalite nhỉ? Nhưng mày là con nít. Tại sao mấy đứa kia lại im lặng? Tại sao bọn mày vẫn chưa chịu hoàn hình? Lạ thật. Lạ thật đó.”
Visser Ba trầm tư suy nghĩ mất một phút. Hắn có đoán ra sự thật hay không nhỉ? Liệu hắn có đoán ra cái lý do khiến bọn tôi giữ im lặng là để không bật mí điều gì với hắn? Liệu hắn có đoán ra cái lý do khiến bọn tôi vẫn chưa chịu hoàn hình?
Visser Ba có một động tác giống như nhún vai.
“Lôi chúng vào buồng giam. Tăng lực lượng canh gác gấp ba lần. Nếu chúng dám lộn xộn thì cứ việc giết thẳng cánh.”
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi