Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
oi bộ không xong rồi.” Tôi không thể giữ im lặng lâu hơn nữa.
“Là cái chắc. Nhưng đến giờ bọn mình vẫn chưa chết mà.” Jake đáp lại.
“Chưa thôi. Nhưng điều đó thì có gì mà mừng?” Tôi hỏi.
Tôi nhìn sang Ax và mấy đứa kia. Tất cả đều bị nhồi nhét vào trong một khối lục giác bằng thép không cửa sổ. Những bức tường thép đen thui, được rọi sáng lờ mờ ở cả sáu mặt. Không hề có cửa. Đó là một cỗ quan tài.
“Giống như ở trong một gánh xiếc.” Tôi cay đắng nói. “Một con voi, một con cọp, một con dã nhân, một con sói, một con diều hâu và một dị vật của tự nhiên.”
Câu này cũng tạo ra những nụ cười gượng gạo ở các bạn tôi. Tôi không hiểu do đâu mà mình còn tâm trí để nói giỡn. Tôi nghĩ đó là kiểu nói của tôi thôi. Khi gặp chuyện gì tồi tệ, tôi thường nói giỡn, nhưng trong lòng thì muốn bệnh. Chẳng khác nào đang nuốt những mảnh thủy tinh vỡ.
“Hay là bọn mình hoàn hình đi.” Cassie nói. “Biết đâu chúng thấy tụi mình không phải là người Andalite thì sẽ thả ra.”
Dĩ nhiên, nhỏ biết nói vậy là ngu. Nhưng khi bạn sợ quá thì bạn sẽ bám víu vào tất cả mọi thứ. Bạn sẽ muốn tin rằng có cách nào đó để thoát thân.
Thực tế là bọn tôi đang đối diện với hai khả năng. Visser Ba sẽ giết bọn tôi, hoặc sẽ biến bọn tôi thành những kẻ Bị mượn xác. Hắn sẽ nhét một tên Yeerk vô đầu mỗi đứa tôi.
“Cứ phải ở dạng thú thôi.” Jake nói. “Nếu Visser Ba biết bọn mình là người thì hắn sẽ lùng tiếp gia đình của bọn mình. Hắn sẽ nghi ngờ bọn mình đã tiết lộ điều gì đó với gia đình.”
“Hoàng tử Jake nói rất đúng.” Ax tán đồng. “Bọn Yeerk sẽ không nương tay đâu.”
Đó là sự thật. Tôi biết đó là sự thật. Lẽ ra tôi phải tính đến điều này từ lâu. Tôi nghe mà chỉ muốn chết phứt đi cho xong.
Ba tôi. Ba mẹ của Cassie. Mẹ và các em của Rachel. Ba mẹ của Jake. Thậm chí cả Tom, anh của Jake. Mặc dù ảnh cũng là người của chúng. Tính mạng của họ cũng đang lâm nguy.
Bất chợt, một chiếc cửa sổ ở trên tường đột ngột mở ra. Nó lớn dần lên y như cánh cửa trước đó. Như thể bức tường thép là một vật thể sống. Nó tạo thành một cái lỗ mở tròn vo, đủ lớn để tất cả bọn tôi nhìn ra được - ngay cả Rachel, vốn chỉ xoay được cái đầu khổng lồ của nó để nhìn bằng một bên mắt.
Tôi thở gấp.
Phía dưới chúng tôi, Trái Đất hiện ra với một màu xanh và trắng, đẹp đến ứa nước mắt.
Mặt trời lấp lánh trên đại dương xanh biếc. Những áng mây lởn vởn trên Vịnh Mêxicô tạo thành một vòng xoắn lớn… Có lẽ đó là một cơn bão.
“Coi kìa.” Cassie chỉ nói được có vậy.
Bọn tôi nhìn. Bằng cặp mắt của những con thú Địa Cầu, nhưng với bộ não và tâm hồn của loài người, bọn tôi nhìn xuống hành tinh thân yêu của mình.
Hành tinh của loài người. Ít ra là cho đến lúc này.
Và rồi một hình ảnh khác xuất hiện khi chiếc Lưỡi Rìu quay ngoắt khỏi Trái Đất.
“Đó là lý do tại sao bọn Yeerk mở cửa sổ.” Ax nói. “Đó là thứ chúng muốn bọn mình nhìn thấy. Vì chúng biết khung cảnh đó sẽ làm cả bọn tuyệt vọng.”
Con tàu mẹ.
Đó là một thứ côn trùng ba chân khổng lồ. Phần trung tâm là một khối cầu trương phình. Khối cầu đó dẹt đáy, và ở dưới đáy là hàng loạt những cái vòi kỳ dị và hỗn độn, y như vòi bạch tuộc. Mỗi cái vòi dài có đến bốn trăm mét.
Quanh khối cầu là ba cái chân cong lên rồi cụp xuống trở lại, chẳng khác gì chân nhện.
“Những cái chân đó là động cơ.” Ax giải thích. “Những cái vòi rũ xuống từ bụng là các vũ khí, cảm biến và bộ thu phát tia Kandrona. Ba ngày một lần, bọn Yeerk phải tắm trong Vũng Yeerk để hấp thụ tia Kandrona. Ở hành tinh các bạn chắc chúng cũng có một cái máy như thế.”
“Biết rồi.” Tôi nói. “Anh của anh đã nói cho chúng tôi biết. Cái máy đó để ‘phục vụ’ loài người chứ gì?”
Con tàu vẫn lơ lửng trên quỹ đạo, như con thú săn mồi đang thèm thuồng nhìn Trái Đất xanh tươi ở phía dưới.
“Mình không tin loài người ở bên dưới không nhìn thấy con tàu này qua rađa.” Rachel nói. “Ý mình là nó to như thế, giấu thế nào nổi. Cỡ một thành phố chớ ít hả…”
“Nó đã được che chắn.” Ax nói. “Rađa không thể phát hiện ra nó đâu. Lẽ ra Trái Đất phải là vô hình dưới mắt chúng mình nữa đó, nhưng Visser Ba đã cố tình cho chúng mình thấy nó. Để khủng bố tinh thần đó mà.”
“Hắn đạt được mục đích rồi đó.” Tôi nói.
“Mình chưa bao giờ được bay vào không gian.” Cassie nói. “Mình luôn ước ao được lên không gian để thấy Trái Đất nguyên một khối như thế này.”
“Đó là một hành tinh đáng yêu.” Ax nhẹ nhàng nói. “Không khác mấy so với hành tinh của tôi. Có điều là hành tinh của tôi lại ít đại dương và nhiều đồng cỏ hơn. Tôi… tôi xin lỗi đã lôi kéo các bạn vào chuyện này. Tất cả là lỗi tại tôi.”
Tôi muốn hét lên. “Đúng vậy! Đúng quá đi chứ, lỗi tại anh hết đó!”
Nhưng Cassie đã nói lên điều mà trong thâm tâm tất cả bọn tôi đều biết rõ. “Ax, anh chỉ đến đây vì đồng loại của anh muốn bảo vệ chúng tôi. Anh của anh và nhiều người Andalite khác đã hy sinh để cứu chúng tôi. Anh chẳng có lỗi gì cả.”
Đó cũng là sự thật. Nhưng đôi lúc, khi mọi thứ rối cả lên, bạn không muốn nghe sự thật. Bạn muốn có ai đó để trách móc. “Mình đã thoát được bấy nhiêu vụ.” Tôi làu bàu. “Vụ này mình định là vụ cuối của mình. Giờ thì… đúng thế thực, nó là một vụ cuối rồi.”
Tôi thấy một chỗ mở vào bên hông của con tàu mẹ - một cổng ra vô. Một cặp Con Rệp đang bay vô trỏng. Trông chúng thật nhỏ bé so với cánh cổng.
Một phút sau, bọn tôi bước qua cánh cổng ấy và bất chợt bị ngập trong những luồng ánh sáng đỏ chói.
Qua cửa sổ, tôi thấy phi hành đoàn của bọn Yeerk - Hork-Bajir, Taxxon và hai ba người giống người vũ trụ khác trong những bộ đồng phục đỏ hoặc nâu đậm. Vâng, ở đó có cả người nữa. Phản ứng đầu tiên của tôi là hy vọng. Người!
Nhưng rồi tôi nhận ra sự thật. Không phải người mà là bọn Mượn xác - Người. Những tên Yeerk… chẳng khác gì những tên Mượn xác - Hork-Bajir.
Có những rung động nhẹ khi chiếc Lưỡi Rìu dừng lại.
“Anh Ax!” Tôi gọi. “Bọn mình biến hình được bao lâu rồi?”
“Được bốn mươi phần trăm thời gian cho phép.”
Tôi nhẩm tính. “Vậy là đã bốn mươi tám phút. Còn lại bao nhiêu nhỉ, bảy mươi hai hả?”
“Ừ.” Tobias xác nhận. “Không còn nhiều thời gian cho mấy bồ đâu. Có lẽ làm như Rachel đã nói hồi đầu vậy mà hay đó. Bọn mình phải ra đi trong vinh quang, tấn công ngay lúc chúng mở cửa. Ít ra cũng khiến bọn chúng phải nể nang.”
Tôi thấy những chiếc vuốt của Jake chợt giãn ra, như thể nó đang tính cách sử dụng chúng. Nó liếc nhìn nơi mà chiếc cửa từng ở đó, như đang đo khoảng cách. Tôi biết nó đang lắng nghe con cọp trong đầu nó.
Rồi Jake có vẻ giãn ra. “ Không được.” Nó nói. “Bọn mình vẫn phải nuôi hy vọng thôi.”
Cassie nhích lại gần Jake và hít hít nó bằng cái mõm sói.
Đó có lẽ là một khung cảnh rất tếu: Một con sói và một con cọp chia sẻ nhau những cử chỉ trìu mến. Nhưng cái cảnh đó lại làm tôi ganh tỵ. Trong giờ phút này hai đứa nó dẫu gì cũng còn có nhau.
“Bọn mình đã chiến đấu ra trò, phải không mấy bồ?” Tôi nói. “Gánh xiếc nhỏ của bọn mình đã cho chúng nếm không ít mùi tổn thất.”
“Phải đó.” Rachel xác nhận.
“Loài người…” Ax ngập ngừng. “Loài người các bạn sợ chết lắm phải không?”
“Phải. Chúng tôi không giỡn mặt với cái chết.” Tôi trả lời. “Còn người Andalite các anh thì sao?”
“Chúng tôi cũng không giỡn mặt với cái chết.”
Qua cửa sổ, bọn tôi thấy rất nhiều tên Hork-Bajir, Taxxon và cả người nữa đang chạy nhốn nháo, lao đến nơi nào đó. Chúng bắt đầu xếp thành hàng. Giờ đây, tôi nhận ra có những loại đồng phục khác nhau, bộ thì đỏ-đen, bộ thì vàng-đen. Các đồng phục màu nâu thì xếp ở ngoài rìa, hình như là những thành phần kém quan trọng nhất.
Bất chợt, không một dấu hiệu báo trước, cánh cửa sổ giãn ra, mở thành một cánh cửa lớn có vòm. Một mùi hôi hám chợt thốc vào, nửa như mùi dầu, nửa như mùi hóa chất.
Một dốc thang chợt dựng lên từ cái sàn thép bên ngoài để bắc đến chỗ bọn tôi. Bọn tôi đang đứng như trình diễn ở trên đỉnh chiếc thang. Vây chật kín quanh phía thang kia là những tên Hork-Bajir, Taxxon và người mặc đồng phục. Phần lớn chúng mặc đồ đỏ và đen. Có lẽ đến hai trăm sinh vật, đang xếp thành hàng ngay ngắn, chia theo từng loài khác nhau.
Khoảng một phần tư bọn chúng mặc đồ vàng và đen. Trong nhóm vàng-đen này có nhiều người hơn, nhưng cũng có cả những tên Hork-Bajir trông đồ sộ khác thường.
“Jake à, mình có cảm giác là bọn đỏ hổng giống bọn vàng.”
“Theo tôi chúng là quân của hai Visser khác nhau.” Ax nói. “Tôi… tôi đã nghe lỏm anh tôi nói về chuyện đó. Mỗi tên Visser có một đội quân riêng và đồng phục riêng.”
“Bá cháy luôn. Mình đang thắc mắc hổng biết đội quân nào sẽ làm thịt bọn mình đây.” Tôi nói.
Một chuyển động chợt diễn ra đằng sau các hàng quân. Một đám sinh vật đang bước ra phía trước.
Visser Ba đang đứng ở trung tâm, theo sau hắn là hai tên Hork-Bajir to lớn mặc đồng phục đỏ.
Và ngay bên trái hắn là một… người. Một người phụ nữ có mái tóc đen và đôi mắt sậm màu.
Ngay lúc đó, tôi muốn đứng thở… Vì tôi đã nhận ra… Thậm chí trước cả khi tôi nhìn rõ khuôn mặt của bà ấy… Tôi đã nhận ra…
Chúng bước tới chỗ đáy thang. Khoảng một chục tên lính nâng các khẩu tia Nghiệt chĩa thẳng vào bọn tôi, phòng trường hợp bọn tôi manh động.
Và rồi, bằng ngôn ngữ ý nghĩ mà tất cả đều nghe được, Visser Ba quay sang người phụ nữ cạnh hắn và nói. “Ngài thấy đó, Visser Một. Tôi tóm được đám đạo tặc Andalite. Cuộc khủng hoảng đã kết thúc. Tàu của ngài đến đây thật là uổng công. Ngài có thể trở về thế giới của chúng ta.”
Visser Một gật đầu. Bà ta nhìn lên bọn tôi bằng cặp mắt màu nâu đậm… cặp mắt của người.
Cặp mắt mà tôi quen. Cặp mắt mà tôi nhớ.
Cặp mắt vẫn âu yếm nhìn tôi ngủ mỗi đêm từ bức ảnh đóng khung treo ngay cạnh giường tôi.
Mẹ của tôi!
Visser Một!
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi