Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
húng ở phía sau nữa nè!” Rachel hét lên.
“Mở lối sang đường hầm nhánh lẹ đi!” Cassie la lớn.
“Chúng đổ ra từ khắp nơi!”
“Cứu tôi! Cứu tôi!”
“Arrrggghhh!”
Tốc độ của cuộc tấn công thật không thể tin nổi. Bọn tấn công có đến hàng trăm. Phía trước. Phía sau. Tràn ra từ những nhánh hầm. Ào đến từ bờ tường bên ngoài.
“Chân của mình! Chúng cắn chân mình!”
“Úi da! Úi da! Cổ mình. Úi da, cứu mình với!”
Ba con kiến đang quần tôi. Chúng co kéo tôi, buộc tôi nằm dí xuống cho chúng xé ra.
Xé tôi ra từng mảnh!
Con kiến thứ tư trèo qua đầu tôi, chạm vào những cọng râu của tôi. Nó ngoạc cái hàm cắm vào chiếc eo thon nhỏ của tôi. Nó muốn cắn tôi đứt đôi.
Không chống cự nổi. Không cách chi thắng nổi. Chỉ vài giây nữa thôi, tất cả tụi tôi sẽ bị tiêu diệt.
Chúng là những cỗ máy không hề biết sợ hãi. Và cũng không hề biết ngừng nghỉ.
“Hoàn hình đi!” Tôi la lên. “Chỉ còn có cách đó thôi! Hoàn hình liền đi!”
Một cái cẳng của tôi đã gần rời ra. Nó đã bị xé toạc, ngắt bung ra ở vùng ngực.
“Aaaarrrggghhh!”
“Không! Đừng! Cứu tôi với!”
Tôi cảm thấy chiếc eo của tôi đang bị nghiến bởi những chiếc hàm sắc nhọn.
Một chất lỏng hôi thối bắn vào người tôi. Chất độc. Chúng đang phóng chất độc vào tôi. Phóng nữa, phóng nữa, và tiếp tục xé tôi ra từng mảnh.
Người. Tôi muốn trở lại thành người. Cầu trời cho tôi còn sống để kịp trở thành người!
“Hoàn hình đi!” Giọng Jake vang lên, tiếp nối bằng một tiếng hét, “Á á á á á á! Máá ơi!”
Eo của tôi sắp bị ngắt rời. Những cái hàm gớm guốc ấy nhất quyết không nhả tôi ra.
Rồi, bất chợt, áp lực lên cái eo của tôi bỗng biến mất. Thay vào đó, tôi cảm thấy sức ép của đất cát khắp cơ thể.
Tôi đang lớn lên!
Tôi không thở nổi nữa. Cát lấp hết cả không khí. Áp lực đè nặng lên toàn thân. Và rồi đất quanh tôi bật tung ra. Tôi thề là điều đó giống hệt như chui lên từ nấm mồ. Không khí! Không khí ban đêm trong lành và tươi mát!
Tôi lớn phổng lên, chui ra khỏi đất cát.
Jake cưỡi lên đầu tôi, chen chúc với tôi để cùng lớn lên. Ax và mấy đứa kia ở trong hầm, chỉ cách hai đứa tôi có vài phân, giờ đây cũng đang chen lấn nhau lớn nhanh, tạo thành một mớ hổ lốn các cơ thể méo mó. Tôi muốn bò thoát ra, nhưng cứ loay xoay mãi. Tôi chỉ là một giống nửa người nửa kiến.
Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng thấy mình nằm thuỗn trên mặt đất, hai mắt người mở trừng trừng nhìn lên các vì sao.
“Mấy bồ không sao chứ?” Giọng Tobias vang lên.
“Cassie đâu?” Jake hỏi.
“Mình không sao.” Cassie đáp.
“Cả em cũng vậy. Cảm ơn đã hỏi thăm” Rachel nói mát.
Chúng tôi đã sống sót. Và không bị sứt mẻ gì. Bốn đứa nhóc và một người Andalite.
Tôi nhìn xuống và thấy mặt đất bị xới tung nơi tụi tôi vừa “mở đường máu” để chui ra. Cả đống kiến, con nào con nấy trông li ti, đang cắm đầu chạy tán loạn.
Ở đó, trên đất cát, cái chuyển suy đang nằm lăn lóc. Tôi lượm nó lên.
Rachel đang dậm chân lên đất, cố làm cho nó phẳng lại như trước.
“Jake!” Tôi nói. “Sắp tới bọn mình đừng biến hình thành cái con này nữa nha.”
Jake run rẩy gật đầu.
“Bữa trước là tôm, mấy bữa sau là kiến. Cứ cái đà tiến hóa này sao tui nghi vụ kế tiếp tui sẽ là virus quá hà. Nhân vụ này, tui nói trước luôn, tui hổng chịu đâu nhe. Tui dứt khoát hổng biến thành mấy cái giống tởm lợm đó, dù là để cứu loài người hay gì gì đi nữa.”
Tôi đâu có định giỡn, nhưng câu nói của tôi cũng tạo ra những nụ cười gượng gạo của cả đám, kể cả Ax… Và Rachel đã thôi dậm kiến - ý tôi là dậm đất…
Đêm hôm đó, về đến nhà, tôi nhào vội vô phòng tắm. Tôi phát hiện một cái đầu kiến còn bám trên da ở hông tôi.
Nhiều người nghĩ rằng chỉ có loài người mới biết thế nào là chiến tranh, chỉ có loài người mới tàn bạo. Tôi xin mạn phép nói đôi điều: So với kiến, loài người là một sinh vật tràn ngập tình thương yêu, lòng nhân ái và nỗi khát khao hòa bình.
Sau bữa đó, tôi đã tìm được một cuốn sách nói về kiến, trong đó có câu: “Nếu loài kiến mà có vũ khí hạt nhân thì có lẽ chúng sẽ kết liễu thế giới này chỉ trong vòng một tuần.”
Ô, trậc lấc rồi! Bọn kiến đâu có đợi lâu đến thế!
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi