He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ình không hiểu tại sao mấy người này lại dọn nhà đi?” Cassie thắc mắc.
“Có lẽ họ không khoái sống cạnh một tên Mượn xác đang tham gia vào âm mưu chiếm đoạt toàn thế giới.” Tôi nói. “Hay có thể đơn giản vì họ hổng ưa thầy hiệu phó. Điều này thì mình có thể hiểu được.”
Bọn tôi đang đứng ở sân sau ngôi nhà bị bỏ hoang. Có một tấm biển ghi dòng chữ “nhà bán” Treo lủng lẳng ở cổng trước. Dĩ nhiên, nó sẽ làm bạn thắc mắc vì sao mấy người này lại dọn nhà. Không thể đổ cho lão Chapman hành động kỳ quặc. Đó là một vấn đề lớn trong cuộc đối đầu với bọn Mượn xác: Bạn không bao giờ biết ai bị Mượn xác và ai không bị.
“Dù sao thì việc đó cũng rất tiện cho bọn mình.” Jake nói.
Trời đã về đêm. Mặt trăng lên cao, tròn vành vạnh và tỏa sáng, do đó bọn tôi phải nấp dưới một thân cây. Có một bờ rào bằng gỗ ngăn bọn tôi với ngôi nhà lão Chapman.
Ax vừa chuyển từ dạng người trở lại cơ thể Andalite.
Trước đó bọn tôi đã lấy mẫu ADN kiến ở vựa lúa nhà Cassie. Cả đám đã sẵn sàng. Tôi rất sợ. Sợ đến chết khiếp.
Tôi nghĩ mấy đứa kia chắc cũng vậy. Đứa nào cũng lắm lời, và đó đích thị là cái kiểu phản ứng khi người ta bồn chồn. Cassie đang co rúm lại như bị lạnh, có điều là nhiệt độ bên ngoài cũng chỉ chừng hăm mốt độ.
“Tobias!” Tôi gọi. Nó đậu trên một cành cây thấp, cách đầu tôi chỉ vài phân. “Bồ có thấy rõ không đó?”
“Mình nghĩ chừng nào mấy bồ còn ở trên mặt đất thì mình còn thấy được mấy bồ.” Tobias đáp. “Ánh trăng sẽ giúp mình. Nhưng ban đêm mình nhìn không được rõ bằng ban ngày. Trong bóng tối, mắt mình cũng chả hơn gì mắt mấy bồ đâu.”
“Thôi được.” Tôi nói.
Jake nhìn đồng hồ. “Đến lúc rồi đó. Lão Chapman sắp đi họp nhóm Chia Sẻ, mình bắt đầu ngay đi.”
Nhóm Chia Sẻ là một tổ chức trá hình của bọn Mượn xác. Đó là cái cớ để bọn chúng tụ tập với nhau mà không bị ai nghi ngờ. Nó được xem như một kiểu tổ chức hướng đạo sinh, nhưng thật ra đó là nơi bọn Yeerk tuyển mộ các vật chủ để rúc vào kiểm soát.
Đúng vậy đó, bạn tin hay không thì tùy, có những loại người tự nguyện chấp nhận cho bọn Yeerk mượn xác.
Bọn tôi tế nhị không hỏi Jake do đâu nó biết lịch họp của nhóm Chia Sẻ. Tom, anh trai của nó, là người của bọn Yeerk và cũng là thành viên của nhóm Chia Sẻ.
“Ax, anh đã sẵn sàng chưa?” Jake hỏi. Người Andalite thì phải trở lại dạng Andalite thì mới tiếp tục biến hình khác được. Cũng y hệt như bọn tôi phải trở lại dạng người rồi mới biến thành con thú khác. Có lần Cassie đã thử biến hình trực tiếp từ lốt thú này sang lốt thú khác nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Mà Cassie lại là đứa biến hình xịn nhất đám.
“Tôi sẵn sàng rồi đó.” Ax nói.
“Mọi người chuẩn bị xong chưa?” Jake hỏi tiếp.
“Xong.” Rachel đáp.
Ngay cả nhỏ này coi bộ cũng căng thẳng. Điều này khiến tôi có một linh cảm rất xấu. Hay là tôi đang sợ hãi?
“Tốt lắm.” Jake nói. “Khi nào biến hình xong, bọn mình sẽ tiến thẳng ra bãi cỏ, bám theo bờ tường chui xuống đất, rồi tìm một vết nứt hay một cái lỗ nào đó để chui vào căn hầm.”
“Nghe rõ.” Tôi nói.
Tôi tập trung ý nghĩ vào con kiến mà tôi đã thu nạp ADN trước đó. Thật ra cũng chả có gì nhiều để mà nghĩ. Lúc tôi cầm con kiến trên tay, nó chỉ như cái chấm bé tí. Rất khó mà thấy rằng cơ thể nó được chia làm vài khúc, có những cái chân li ti, nhưng tôi cũng biết đại loại như vậy.
Việc biến hình diễn ra rất nhanh.
“Chu choa!”
Tôi đang rơi! Đang rơi!
Đó là cảm giác đầu tiên. Tôi đang thu nhỏ lại rất nhanh. Mặt đất như lao về phía tôi. Nó giống như một cơn ác mộng mà trong đó bạn cứ rơi, rơi mãi, và chẳng bao giờ chạm đất.
Khi tôi chỉ còn cao khoảng ba tấc thì da tôi bắt đầu nhăn nhúm giống như bị thiêu đốt. Nó trở nên thô ráp. Nó cứng còn hơn cái móng tay mà lại đen thùi lùi.
Tôi ngó sang Cassie và xém nữa là hét lên.
Nhỏ cũng bị lùn xuống giống y tôi, chỉ cỡ chừng ba tấc. Khắp người nhỏ phủ một lớp vỏ đen: Một lớp da bong bóng, cưng cứng, y như một lớp nhựa.
Hai chân nhỏ rút lại rất nhanh. Cả hai tay cũng vậy, mặc dù chúng phải dài hơn một tẹo mới khớp với hai chân. Cặp chân thứ ba lòi ra từ ngực Cassie.
Và khuôn mặt của nhỏ thì… eo ơi!
Đó không còn là khuôn mặt người nữa. Cái đầu của Cassie giờ có hình thù như giọt nước mắt. Cái hàm côn trùng xấu xí mọc ra từ miệng nhỏ - một cái miệng ngoác bự, ngáp ngáp, đầy những chiếc răng cưa chết chóc. Cặp mắt của Cassie xẹp xuống, như tiêu đi đâu mất, chỉ còn lại đúng hai cái chấm đen. Các cọng râu, trông chẳng khác mấy những cặp cẳng, tòi ra từ trán nhỏ.
Eo nhỏ chợt thắt lại. Phần thân dưới phình ra, bự như trái dưa hấu.
Tôi không muốn nhìn nữa. Vì tôi biết những thay đổi đó cũng đang diễn ra với tôi. Tôi biết rõ điều đó. Tôi không muốn nghĩ về chúng. Tôi chỉ muốn chúng qua đi. Tôi muốn những thay đổi đó sớm kết thúc.
Bất chợt, quanh tôi, những thanh giáo khổng lồ sắc lẻm bỗng dưng từ mặt đất đâm chồi lên.
Cỏ! Tôi đã thu nhỏ lại bằng kích thước thông thường của loài côn trùng. Những ngọn giáo cứng còng và sắc lẻm đâm lỉa chỉa quanh tôi chính là những cọng cỏ. Chúng tiếp tục lớn lên. Tôi tiếp tục nhỏ lại.
Một cọng cỏ chạm vào phía dưới mình tôi. Tôi lộn nhào, chổng ngược mấy cái cẳng.
Và rồi tôi chẳng còn thấy gì hết. Cặp mắt tôi đơn giản là đã ngưng hoạt động.
Tôi bị mù mất rồi!
Mù tịt… Và lại còn đang rơi, đang chúi nhủi, lăn lóc theo những cọng cỏ bén như dao.
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi