Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ôi nghĩ tôi đang sắp gào lên và sẽ không bao giờ ngưng được. Nhưng tôi làm gì còn miệng, có cổ, có dây thanh phát ra âm thanh.
Tôi có bốn cặp chân. Tôi có hai cái càng lớn. Bằng cách nào đó, tôi thấy được chúng. Dưới đôi mắt tôm, đó là những hình ảnh vụn nát. Tôi không thấy được phần lớn cơ thể tôi, nhưng tôi thấy những con tôm khác trong nước.
Tôi sợ lắm.
Ăn.
Ăn.
Giết và ăn.
Bộ óc tôm chợt trỗi dậy, lấn át bộ óc người. Nó chỉ có hai suy nghĩ.
Ăn.
Ăn.
Giết và ăn.
Tôi đang thu thập dữ liệu từ các giác quan quái quỷ nào đó, không tài nào hiểu nổi. Những cọng râu cực dài của tôi cảm nhận nhiệt độ nước, dòng nước, độ rung. Nhưng tôi cóc biết mấy thứ đó có ý nghĩa gì.
Thoạt tiên, mắt tôi hầu như vô dụng. Nó chỉ thấy những hình ảnh vụn nát, không đáng kể, với những màu sắc mà tôi chưa hề biết.
Tôi thấy mấy cái càng ở trước mặt. Tôi thấy mấy cọng râu. Ở phía sau, tôi thấy một bề mặt cong màu nâu-xanh với nhiều nấc và khía.
Thân mình của tôi là vậy hả trời! Nghĩ mà muốn bệnh. Đó là cái lưng của tôi, lớp vẩy cứng của tôi.
Tôi không thể nhìn xuống cái bụng, xuống cái đuôi ngoe nguẩy. Tôi cũng không thể nhìn xuống tám cái chân như chân nhện, nhưng tôi chợt cảm thấy chúng đẩy tôi tiến lên, lồm cồm bò dọc theo phần đáy thủy tinh của thùng tôm.
“Jake!” Tôi gọi.
“Gì đó, mình đây nè.” Có tiếng đáp. Giọng Jake nghe run rẩy.
Hay quá! Xém nữa tôi đã khóc… nếu như tôm biết khóc.
“Bồ ổn không?”
“Ổn. Mặc dù mình hổng khoái biến thành cái giống này.”
“Ừ.” Tôi tán thành. Nói chuyện được với Jake sao thấy nhẹ cả người. Nếu không, đầu óc tôi chắc mụ mị hết ráo.
“Anh Ax đâu?” Jake hỏi.
“Tôi… tôi thấy… Tôi thấy đói. Con vật này đang muốn ăn.” Ax lên tiếng.
“Ờ, vậy là tốt. Chuyện đó bình thường thôi mà.” Tôi nói. “Con vật nào cũng chỉ lo xực thôi, mấy thứ khác là chuyện nhỏ. Tôi nghĩ tôm thì cũng vậy thôi.”
“Tôi muốn tìm mồi.” Ax bối rối nói.
“Biết rồi. Không ngờ tôm mà cũng là thú săn mồi.” Tôi nói.
“Dàn xếp với bộ não của thú săn mồi là còn may đấy. Bồ mà là con mồi thì suốt ngày bồ sợ quắn đít cho coi.” Jake nói.
Tôi thấy một con tôm đến gần. “Bồ đó hả, Jake? Nhúc nhích cái càng bên trái thử coi.”
Cái càng bên trái không nhúc nhích. Tôi chợt nhận ra con tôm này bị cọng dây cao su cột chặt mất càng. Chúng tôi thì không bị cột dây cao su. Dây cao su hổng phải là một phần của ADN tôm.
Tôi thấy một con tôm ở bên trái, không có dây cao su. Một con tôm khác cũng thế ở ngay sau đuôi nó. Ba đứa tôi đây rồi. Có khoảng nửa tá tôm bị cột càng đang nổi lềnh bềnh trong nước hay ngồi lặng dưới đáy.
“Thôi dẹp chuyện sợ sệt đi.” Tôi nói. “Có ai nhìn thấy gì ở ngoài thùng không đó?”
“Chả thấy gì cả.” Jake đáp. “Mấy con mắt tôm này dỏm hết biết luôn.”
“Ờ, thậm chí còn dỏm hơn cả mắt người nữa.” Ax bình luận.
“Khiếp thiệt.” Tôi nói. “Mình chưa bao giờ là con thú không xương.”
“Dù vậy, mấy cái càng này cũng hay ra phết.” Ax nói.
Tôi thấy ảnh mở ra khép lại mấy cái càng.
“Ax nè!” Jake nói. “Anh nói anh có thể theo dõi thời gian? Thử cái coi sao.”
“Tuân lệnh hoàng tử Jake.” Ax nói. “Để coi… Mười phút theo cách tính thời gian của các bạn đã trôi qua.”
“Dữ vậy hả?” Tôi ngạc nhiên. “Mười phút lận! Bọn cớm - Mượn xác chắc vào đến nơi rồi.”
“Mình cũng nghĩ y như bồ vậy.” Jake nói.
“Tốt nhất là đợi đến hết giờ. Chờ tới khi gần hết hai tiếng rồi hẵng hay.” Tôi nói. “Dù mình hổng khoái ở thêm phút nào trong cái thân hình quái đản này.”
… Theo lời Ax, một giờ đã qua đi kể từ khi ba đứa tôi biến thành tôm.
Tôi cảm thấy nước xung quanh chợt xáo động một cách bất thường. Có vật gì rất bự vừa nhúng vào. Tôi cảm thấy trên đầu tôi có vật lạ. Trước khi kịp suy nghĩ hay phản ứng, tôi cảm thấy vỏ của tôi bị bóp lại.
Tôi bị nhấc bổng lên, lôi cái rẹt ra khỏi nước.
“Jake ơi! Có cái gì nó tóm mình!”
Một cú sốc bất ngờ!
Tôi đang ở ngoài nước.
Khô quá! Ngộp quá! Mấy cái râu của tôi ngọ nguậy điên cuồng, trong khi tôi vắt óc tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mắt tôi không thấy gì, chỉ thấy ánh sáng chói chang và những cái bóng khổng lồ, nhòe nhoẹt.
Có vật gì rất lớn giữ chặt lấy cái càng bên phải của tôi. Tôi không mở nó ra được nữa. Rồi đến cái càng bên trái.
Dây cao su! Không cách chi thấy chúng trong cái môi trường không nước này. Tôi gần như mù. Nhưng tôi hiểu điều gì đang xảy ra.
Ai đó vừa lôi tôi ra, lấy dây cao su cột béng hai càng lại.
Rồi tôi bị ném lộn nhào, trượt lông lốc trên những thứ mà tôi biết ngay là những con tôm khác.
“Jake! Bồ cũng có ở trong này chớ?”
“Ờ, nhưng làm ơn đừng hỏi mình vụ này là gì. Mình hổng thấy, hổng nghe gì hết ráo.”
“Có phải là chúng không đó? Phải bọn Mượn xác không?”
Có vật gì rất lạnh rơi lên tôi, rồi trượt khắp cơ thể.
Đá cục!
Tôi cảm thấy mình bị đưa tới đưa lui như ngồi trên cái đu.
“Ax, anh có đó không?”
“Tôi đây nè, Marco. Có chuyện gì vậy?”
“Hỏi tôi á?” Tôi nói. “Chắc là bọn cớm Mượn xác đã tóm được mình. Dám lắm đó!”
“Mình cứ ở trong lốt tôm lâu chừng nào hay chừng đó.” Jake đề nghị. “Có thể biết được điều gì chăng? Nhưng nếu là bọn Mượn xác thì dứt khoát phải hoàn hình ngay”.
Đá lạnh làm tôi thấy buồn ngủ. Cũng không hẳn là buồn ngủ mà là chậm chạp, uể oải.
Tôi cảm thấy như thể mình bị lôi ra ngoài một lúc. Tôi cũng không biết là bao lâu… cho đến khi tôi sực tỉnh và nghe cái giọng ngái ngủ của Ax vang lên ở trong đầu. “Chỉ còn bảy phút nữa thôi.”
Câu nói đó làm tôi tỉnh như sáo. Tôi đâu muốn trải cuộc đời còn lại trong cái lốt tôm kinh dị này.
“Kệ xừ nó, mình hoàn hình đây. Ai thấy cũng mặc.” Tôi la lớn.
“Đồng ý.” Jake nói. “Hết thời gian rồi, phải liều thôi.”
“Ít ra bây giờ cũng đỡ lạnh rồi.” Tôi nói. Tôi cố nhìn quanh, nhưng mấy cọng râu của tôi chẳng đánh hơi được gì trong không khí, còn mắt tôi thì chỉ thấy những bóng xam xám, mờ nhạt, chẳng ra cái hình hài cụ thể gì.
Tôi tập trung vào việc hoàn hình. Tôi không biết có nên nhắm cặp mắt người lại khi Jake bắt đầu hoàn hình lại hay không. Thiệt tình, tôi hổng muốn nhìn cái cảnh hoàn hình của Jake và Ax chút nào. Một lần thôi là quá đủ! Có khi cả tháng nữa vẫn còn mơ thấy ác mộng.
“Mình bắt đầu đây.” Tôi nói rồi bắt đầu hoàn hình.
Nhưng ngay lúc đó, tôi lại cảm thấy bị ép lên vỏ. Mấy chiếc càng của tôi được cởi trói. Ai đó, hay vật gì đó vừa tháo mấy cọng dây cao su.
Và bất chợt tôi cảm thấy hơi nóng bốc lên, bọc quanh tôi.
Hơi nước nồi hầm!
“Tía ơi, chết con rồi!”
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi