In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
on vật mà Visser Ba biến thành dường như khôngbiết mệt.
Tôi cảm thấy như mình bơi mãi bơi hoài. Sau nửa tiếng bị săn đuổi, chúng tôi đã kiệt sức. Chúng tôi đã lao vào trong nước với tốc độ kinh hoàng. Chống chọi từng luồng nước chảy. Chống lại nhu cầu khẩn thiết được xả hơi khi cái đuôi lả đi. Chống lại cái đói ngày càng thôi thúc.
OÀM! OÀM! OÀM!
Con Mardrut không bao giờ biết mệt. Không bao giờ yếu sức. Mỗi tích tắc nó rút ngắn khoảng cách với chúng tôi từng tấc, từng phân một.
Bây giờ tôi đã có thể nhìn rõ nó. Một cái bao khổng lồ lốm đốm màu tía và màu đỏ tiến lên trong nước bằng động tác uốn lượn. Sức đẩy của nó là ở ba cái túi nước to cộ lần lượt phun nước ra. Giữa các lần phun mạnh ấy, hàng trăm cái đuôi nhỏ xíu phủ kín mình con vật ra sức quạt để giữ đà.
OÀM! OÀM! OÀM!
Thế rồi nó cất tiếng. Tất cả bọn chúng tôi đều nghe thấy tiếng nói im lặng trong đầu. Giống như nghe những lời nguyền rủa kinh khủng nhất. Nó là sự ác độc và căm ghét tinh thần xối thẳng vào óc mình.
“Ta đang kiếm các ngươi đây, hỡi các chiến binh Andalite can đảm.” Visser Ba cười nhạo. “Ta tìm các ngươi đây.”
Giọng nói của nó làm tôi lộn cả ruột. Tôi cảm thấy lòng căm ghét của chính mình đang bùng lên đáp lại lòng căm ghét của nó. Những hình ảnh mà Ax đã vẽ nên - một Trái Đất màu nâu trống rỗng và chỉ còn nhúc toàn những nô lệ của bọn Yeerk…
Tôi đã sống một cuộc sống hoàn toàn không biết đến thù hận - thứ tình cảm khiến người ta phát bệnh, nó thiêu đốt, thiêu đốt, và đôi khi bạn nghĩ đó là một ngọn lửa không bao giờ nguôi.
“Ta sẽ kiếm các ngươi. Các ngươi sẽ là của ta. Ta sẽ biến các ngươi thành những kẻ cho Mượn xác hoặc chỉ việc xơi tái các ngươi đi. Thời điểm cho ta quyết định đang tới gần. Các ngươi đã yếu xìu. Thời giờ của các ngươi ngắn ngủi lắm.”
OÀM! OÀM! OÀM!
Bốn đứa bọn tôi đã từng bị Visser Ba đe dọa. Ax thì chưa. Anh ấy có vẻ run rẩy ngay trong cái lốt cá mập. Đôi mắt đờ đẫn của con cá mập không biểu lộ xúc động gì nhưng đường bơi của nó đã loạng quạng.
“Ax” Tôi nói với anh ấy. Ax không trả lời. “Ax nè, chúng mình đã từng nghe tiếng nói của nó rồi. Chúng mình đã nghe nó dọa dẫm. Mà chúng mình vẫn sống nhăn đấy thôi.”
“Nó sẽ giết chúng ta.” Ax than. “Nó sẽ giết chúng ta. Nó đã giết anh Elfangor rồi đó thôi!”
“Hãy can đảm, Ax! Đừng có trả lời nó. Đừng có nghĩ tới nó. Cứ bơi thôi!”
Nhưng nỗi sợ của Ax tác dụng lây lan. Anh ấy nói đúng. Chúng tôi không đủ thời gian để tới bờ thì đã kẹt cứng trong lốt cá heo rồi. Và thế nào đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tay nó. Tôi liếc nhìn về phía sau.
Nó chỉ còn cách tôi năm lần chiều dài thân mình nó!
Tôi không thể bơi nhanh hơn được nữa.
Thế là hết Cassie à. Tôi tự nhủ. Thế là hết rồi.
Tôi cảm thấy nỗi căm ghét khủng khiếp lại trỗi lên trong tôi. Nhưng tôi không muốn chấm dứt cuộc đời một cách như thế. Tôi không thể chết với nỗi căm ghét trong lòng. Đó sẽ là một thắng lợi của Visser Ba mà tôi có thể tước đi.
Tôi để tâm trí trôi nổi ngay cả khi thân thể kiệt quệ của mình vật lộn để tiếp tục bơi. Tôi cảm thấy tâm trí mình bập bênh trôi về quá khứ. Về cái nhà kho của tôi, và tất cả muông thú ở đấy. Về với ba, với má. Về với Jake.
Tôi nhớ lại những điều tốt lành. Cưỡi trên những luồng khí nóng cùng với Tobias và những đứa khác với đôi cánh dang rộng. Những ngày tươi đẹp. Ngồi dưới chân bà ngoại nghe bà kể lịch sử của gia tộc, của tất cả các thế hệ đã sinh sống và làm lụng ở trang trại.
Và rồi một ký ức gần hơn nổi lên. Con cá voi. Tôi nhớ lại sự im lặng dịu dàng và bao la của nó đã tràn ngập tâm trí mình.
Tôi còn nghe được cả bài hát của nó.
Khoan đã! Tôi đãnghe thấybài hát của nó. Không phải là ký ức. Tôi đang nghe thấy bài hát buồn bã ám ảnh của nó vang rền qua lòng nước.
Nó ở đây không xa đây.
Tôi mở ngỏ tâm trí và để cho ý thức người của mình trôi đi. Tôi để nó trôi di. Tôi mời tâm trí cho cá heo - tâm trí thích chơi đùa và oánh lộn, thích cái cảm giác vọt lên khỏi mặt nước bay thẳng lên trời giống như chim - mời nó nổi lên trong đầu mình.
Tôi phát những tiếng nổ định vị bằng tiếng dội, ngàn tiếng lách tách rất nhanh nén lại trong vài giây. Và hơn thế nữa, tôi kêu cứu.
Thật ngớ ngẩn. Thật lố bịch. Nhưng tôi kêu lên trong một lời khẩn cầu im lặng, giống như đứa trẻ mơ thấy ma, cất tiếng kêu mẹ nó.
Con quái vật đang đuổi sát nút tôi! Kẻ hủy diệt! Kẻ độc ác!
Cứu tôi với!
“Chúng ta đã sử dụng tám mươi phần trăm thời gian cho phép,” Ax báo.
“Còn hai mươi bốn phút thôi,” Marco gắt gỏng.
“Không thành vấn đề. Mình hết sức rồi,” Rachel thừa nhận. “Mình không chịu nổi nữa. Và nó tới gần quá rồi. Đã đến lúc quay lại và chiến đấu.”
OÀM! OÀM! OÀM!
“Chúng ta không thể nào thắng được,” Ax buồn rầu.
“Biết chứ!” Jake đáp. “Nhưng nếu phải thua, mình thà thua trong chiến đấu hơn là để cho nó chộp tụi mình từng đứa một.”
“Nói rất đúng điệu Andalite,” Ax tán thưởng. “Chúng ta có nhiều điểm giống nhau. Hy vọng sẽ có một kết thúc tốt đẹphơn thế này.”
“Đếm đến ba thì bắt đầu nha,” Jake ra lệnh.
“Một”
“Hai”
“Ba”
“Bắt đầu”
Chúng tôi ngừng bơi và quay lại đối mặt với con Mardrut.
“Jake nè,” tôi gọi. “Mình muốn nói với bồ…”
“Ờ mình cũng vậy, Cassie à.” Jake trả lời.
OÀM! OÀM! OÀM!
Con quái vật màu đỏ tía lao vào chúng tôi.
Tôi run lên vì khiếp hãi. Nhưng tôi quá mệt để có thể bơi đi trốn.
Cứu tôi với! Tôi kêu lên một lần chót. Nhưng tôi biết chả ai tới cứu mình.
Và rồi tôi mặc kệ mọi sự ra sao thì ra… và nói lời từ biệt.
Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp - K. A. Applegate Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp