Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ây là một cái cây derrishoul,” Ax giới thiệu. Anh chỉ vào một trong những đọt giống măng tây mọc thẳng và cao. Anh dẫn bọn tôi đi coi vòng vòng trong khi bọn tôi hồi lại sức sau cuộc biến hình.
“Và đây là cái mà chúng tôi kêu là enos ermarf.”
“Cái gì?” Tôi không nhìn rõ cái mà Ax đang chỉ vào.
“Đấy. Cái cách thức ăn hồ nước lấn vào cỏ, giới hạn bởi những cây derrishoul.”
“Các anh có hẳn một từ để chỉ cái vụ ấy ư?” Tôi hỏi.
“Có những tên gọi cho rất nhiều cách thức tương tác giữa nước, trời và cánh đồng.” Ax giải thích. “Và cho cách thức mặt trời mặt trăng treo trên bầu trời của hành tinh chúng tôi và tỏa ánh sáng xuống những hướng khác nhau của thế giới.”
Rachel đón ánh mắt của tôi và nhép miệng. “Ax dễ thương nhỉ.” Rồi nhỏ nháy mắt.
Tôi không chắc là mình tán thành. Những người Andalite nửa trông dễ thương nửa trông đáng sợ. Bạn có thể bỏ qua đôi mắt vòi kỳ dị và chuyện họ không có mồm (ít ra là cái mồm mà bạn có thể trông thấy), nhưng cái đuôi như đuôi bọ cạp kia thì còn khuya mới dễ thương. Nó làm tôi nhớ đến lũ cá mập.
“Các anh sống tất cả ở đây sao?” Marco ngỡ ngàng. “Ý muốn hỏi là cứ sống ngoài trời, trên cỏ như thế?”
“Thì chúng tôi biết sống ở đâu khác nữa? Ở đây có chỗ để mà chạy nhảy. Luôn luôn phải có không gian để chạy nhảy chứ.”
“Thế này quả là giống như sống trên một hành tinh,” Jake ngây ngất. “Hoàn toàn giống như một phần của thế giới Andalite.”
“Phải. Chúng tôi mang theo cả quê nhà vào không gian. Điều ấy làm cho lũ Yeerk điên tiết.” Ax nói giọng quả quyết.
“Tại sao chúng lại quan tâm đến cái mà các anh mang vào không gian?” Marco hỏi.
“Vì nó là một phần của tất cả những gì chúng căm ghét và sẽ hủy hoại nếu chúng có thể. Lũ Yeerk muốn chiếm lấy thế giới của chúng tôi và làm cho nó cằn cỗi y như thế giới của chúng. Chúng cũng sẽ làm đúng như vậy đối với hành tinh của các bạn nếu không ai ngăn chặn chúng lại.”
Tôi chộp lấy cánh tay Ax. “Sao kia… anh nói sao kia? Anh nói làm chohành tinh cằn cỗinghĩa là thế nào?”
Ax quay đôi mắt to cộ về phía tôi. “Theo mẫu quen thuộc của lũ Yeerk. Khi một hành tinh thuộc quyền kiểm soát của chúng, chúng sẽ biến đổi nó để đáp ứng những dục vọng của chúng. Chúng chỉ để một số loài cây cỏ và thú vật vừa đủ để nuôi sống cơ thể của các vật thủ - Trong trường hợp Trái Đất thì đó là những con người - số còn lại sẽ bị hủy diệt.”
Ax nói cứ như là đó là chuyện hiển nhiên. Như đó là điều mà tôi phải biết.
Ax dợm bước đi, nhưng tôi nắm chặt cánh tay anh ấy. “Khoan đã nào, khoan đã. Tôi chưa hiểu bạn nói gì. Bạn bảo chúng tiêu diệt các loài khác là ý thế nào?”
“Chúng sẽ hủy diệt, sẽ làm cho Trái Đất giống hệt thế giới quê hương chúng. Chúng sẽ hủy diệt phần lớn các loài cỏ cây và muông thú chỉ trừ lại những gì chúng dùng làm thức ăn.”
Tôi buông tay Ax ra. Tôi lảo đảo lùi bước và phải vung tay lên để giữ thăng bằng. Tôi cảm thấy như vừa bị một chiếc xe hơi húc vào. “Không” Tôi thì thầm. “Không thể thế được. Bạn nói thế chỉ vì bạn không thấy lũ Yeerk mà thôi.”
Những đứa khác trố mắt nhìn. Không đứa nào nhúc nhích.
Ax nhìn cả đám. Hai mắt anh ấy cứ nheo lại. “Các bạn không biết thật sao? Các bạn không biết các bạn đang chống lại ai thật sao?”
“Bọn mình biết là chúng đoạt lấy quyền kiểm soát trí óc mọi người,” Rachel đáp một cách yếu ớt.
“Phải. Và đó là một trong những tội ác khủng khiếp nhất của chúng. Nhưng lũ Yeerk còn tệ hơn thế nữa kìa. Chúng là những kẻ tiêu diệt các thế giới. Những kẻ hạ sát mọi sự sống. Khắp cõi thiên hà người ta căm ghét và sợ hãi chúng. Chúng là một đại dịch lan tràn từ thế giới này sang thế giới khác, để lại phía sau không còn gì ngoài đau thương, nô lệ và khốn cùng.”
Tôi cảm thấy lạnh cả người. Nhỏ nhoi, yếu ớt, lạnh giá và sợ hãi. Tôi nhìn xung quanh, nhưng ngay cả phong cảnh Andalite tốt tươi mời mọc cũng chẳng thể sưởi ấm tôi chút nào. Tôi cảm thấy áp lực mênh mông của biển cả từ trên “trời” và khắp bốn phía xung quanh, chỉ chực ào vào.
“Trong toàn cõi thiên hà chỉ còn lại ba nòi giống tiếp tục chiến đấu chống lũ Yeerk” Ax nói một cách tự hào. “Và chỉ còn người Andalite là có thể chặn chúng lại mà thôi.”
“Đến khi nào người của các bạn mới trở lại Trái Đất?” Tôi hỏi.
Ax ngần ngừ. “Một năm theo lịch sử của các bạn. Có thể là hai.”
“Hai năm!” Jake có thể thất vọng. Tôi khoác tay Jake. “Năm đứa nhóc đương đầu với một kẻ thù đã phá hủy một nửa thiên hà? Năm đứa mình hả?”
Ax mỉm cười bằng mắt. “Sáu đấy, thưa hoàng tử.” Ax sửa lại.
“Sáu. Vậy thì xong rồi.” Marco giễu cợt một cách cay đắng. “Với sáu mạng thì chả có vấn đề gì phải lo hết.”
“Làm sao bọn Yeerk ấy có thể tiến xa đến như vậy nhỉ?” Rachel thắc mắc. “Chuyện đó xảy ra như thế nào hả? Nếu người Andalite các anh kiên cường như vậy, thì tại sao họ lại không chặn chúng lại từ trước? Làm sao mớ sên sống trong những cái vũng dơ bẩn ấy có thể xoay xở để trở nên đầy quyền lực hùng mạnh như vậy?”
Ax ngó Rachel. “Tôi không được phép nói ra một số điều.”
Hai mắt Rachel nheo lại tức tối: “Anh bảo chúng tôi rằng toàn bộ hành tinh Trái Đất có thể bị lên lịch hủy diệt và bọn tôi là những người duy nhất có khả năng ngăn cản việc ấy, vậy mà anh còn định giữ bí mật ư? Tôi không hiểu đấy?”
Anh chàng Andalitecó vẻ giận dữ, nhưng Rachel còn giận dữ hơn.
“Nè, ừm, mình cảm thấy mình đã sẵn sàng để biến hình nữa rồi đó!” Tôi nói để phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Rachel nổi khùng chính vì nhỏ sợ. Điều mà Ax nói khiến cho nhỏ bàng hoàng. Khiến cả bọn chúng tôi bàng hoàng. Đứa nào cũng đã cảm thấy sức ép đối với mình quá đủ rồi. Bọn tôi thực sự không muốn nghĩ đến việc mọi sự sống trên hành tinh này phụ thuộc vào mình.
Đó thật sự là một gánh nặng quá sức.
“Cassie nói đúng đó” Jake nói: “Đã đến lúc rồi. Tụi mình phải đi khỏi đây trước khi quá muộn.”
Tôi đi theo Jake và mấy đứa bạn băng qua vùng đất xa lạ, ra ngoài đại dương - cũng lại là một môi trường xa lạ.
Ước gì mình có thể quên đi điều Ax vừa nói. Ước gì mình có thể ngưng nhìn thấy trong đầu những hình ảnh của một Trái Đất không một bóng chim muông cây cối. Một Trái Đất với đại dương trống trơn và chết lặng.
“Các bạn không biết các bạn đang chống lại kẻ nào thiệt sao?” Ax đã hỏi thế.
Có chứ.
Giờ thì tôi biết rồi.
Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp - K. A. Applegate Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp