Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ài giờ sau đó chúng tôi lại tụ họp đông đủ tại nhà Rachel. Tobias đậu trên bậu cửa sổ. Ở trong phòng quá lâu cậu ấy không chịu nổi, cứ phải có gió và không khí ngoài trời mới được.
Jake mở màn ”Này nha, tất cả tụi mình đều tin rằng chí ít cũng có một người Andalite còn sống sót, và vì lý do nào đó anh ta bị kẹt trong lòng đại dương.”
“Hy vọng rằng, người đó nhịn thở được thiệt là lâu,” Marco cà giỡn.
“Còn nữa, Cassie tin rằng có thể tìm ra người Andalite ấy nhờ vào thông tin của con cá voi.”
Mặt đứa nào đứa nấy dài ngoẵng ra đến mười giây đồng hồ. Rồi tất cả đều ỉu xìu. “Thông tin của một con cá voi,” Marco lặp lại trong tiếng cười rinh rích.
“Cuộc sống của tụi mình đã trở nên kỳ quặc thực sự rồi sao, hay chỉ mỗi mình là kỳ quặc?” Tobias hỏi.
“Kỳ quặc? Kỳ quặc hả?” Marco quang quác. “ Bồ cho làkỳ quặclắm sao?”
Jake mỉm cười. “Được rồi, nghe tiếp nè. Cassie và mình đã dò trên bản đồ. Cái vị trí mà tụi mình tìm kiếm ở rất xa ngoài khơi. Quá xa nên bơi ra tới nơi thì chẳng còn bao nhiêu thời gian trong cái hạn hai tiếng đồng hồ nữa.”
“Hay lắm. Đó chính là tình thế hiện nay chứ gì?” Marco hỏi.
Jake gật đầu với Rachel. “Mình đã nói chuyện với Rachel và nhỏ có một ý này.”
Rachel đang nằm dài trên giường bên uể oải đứng dậy. “Tụi mình sẽ quá giang một chiếc tàu. Như thế thoạt tiên cần biến hình thành con gì đó như hải âu chẳng hạn.”
Marco rên rầm rầm. “Mình rất ghét những kế hoạch mà bắt đầu bằng thoạt tiên mình biến hình…”
“Biến hình thành hải âu, rồi bay ra cửa bến tàu, đậu lên một tàu dầu, tàu congteno hay bất cứ con tàu nào đi theo hướng tụi mình cần. Hoàn hình người, nghỉ ngơi thoải mái, để con tàu chở ra đến gần địa điểm, lúc ấy mới nhảy xuống biển, biến hình thành cá heo và bơi một quãng đường còn lại.” Tôi nêu rõ kế hoạch mà Jake, Rachel và tôi đã thảo luận.
“Nghe mới hay chứ, cứ như phim ấy.” Marco giễu cợt. “Hay là ta kéo nhau tới nhà lão Chapman, bảo lão kêu Visser Ba đến kết liễu cả bọn cho rồi? Như thế dễ hơn nhiều, mà kết quả lại y chang.”
Jake thở dài. “Đúng là nguy hiểm và liều lĩnh thật. Với lại, như Marco đã nói, chúng ta có lý do để nghĩ rằng bọn Mượn xác cũng có mặt ở ngoài ấy để tìm kiếm một thứ như chúng ta.”
“Còn phải nói, chuyện ấy rõ ràng như ban ngày mà,” Marco xác nhận.
“Vậy tụi mình biểu quyết đi,” Jake đề nghị.
“Mình tán thành,” Marco nói ngay lập tức.
Cả bọn há hốc mồm nhìn Marco.
“Mình chỉ muốn nhanh chân trước Rachel một lần thôi mà,” cậu ta giải thích.
“Còn Tobias?” Jake hỏi.
“Mình nghĩ mình không nên biểu quyết. Vụ này mình phải đứng ngoài thôi, vì mình đâu có thể bay quá lâu mà không có chỗ đậu. Mình rất tiếc…”
“Bồ cũng nằm mơ y hệt Cassie,” Jake nói. “Vậy bồ nghĩ mình có thể làm nên chuyện này hay không?”
Tobias nhìn trừng trừng vào tôi. “Phải, Cassie và mình đều nằm mơ. Mình nghĩ những giấc mơ kỳ lạ ấy là thật.”
“Tốt lắm. Vậy thì lên đường thôi,” Jake nói gọn lỏn. “Ngày mai. Thật sớm. Chúng ta không thể đợi lâu hơn được nữa. Càng chậm trễ thì càng có cơ bị bọn Yeerk hớt tay trên.”
Bọn tôi rời nhà Rachel. Marco tách ra đi một hướng. Tobias bay về đâu đó chẳng rõ, Jake đi cùng tôi một đoạn đường.
“Mình nghĩ Tobias đang cảm thấy bị bỏ rơi,” tôi nói. “Sau này bồ nên nói chuyện với Tobias, nhắc đến những lần cậu ấy đã giúp đỡ cả bọn.”
“Ý bồ hay lắm,” Jake tán thành.
Hai đứa lặng lẽ bước đi. Đó là một thói quen thú vị trong mối quan hệ của tôi và Jake. Hai đứa chúng tôi có thể cứ lặng lẽ ở bên nhau mà vẫn cảm thấy thoải mái. “Lần này chắc sẽ rất nguy hiểm, phải vậy không?” Tôi hỏi Jake.
Cậu ấy gật đầu.
Đột nhiên tôi dừng bước. Không biết vì sao, nhưng tôi cảm thấy cần phải nói với Jake một câu gì đó. Tôi nắm chặt tay Jake.
“Jake?” tôi nói.
“Hả?”
Chợt cảm thấy kỳ kỳ sao đó, tôi nói lảng đi: “Nè, đừng bao giờ để bị thương đó nghen.”
Jake mỉm cười, nụ cười đặc biệt của cậu ấy. “Mình hả? Mình chẳng bao giờ tiêu tùng được đâu.”
Cái cách cậu ấy nói làm cho tôi khá tin tưởng. Nhưng rồi khi Jake rời khỏi và tôi bước trên đường về nhà, tôi liếc nhìn lên bầu trời.
Trên nền hoàng hôn rực rỡ tôi thoáng thấy một túm lông đuôi màu hung đỏ. Tobias. Đứa bạn của chúng tôi lạc trong cái lốt diều hâu. Chẳng đứa nào trong chúng tôi là không thể tiêu tùng.
Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp - K. A. Applegate Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp