Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
êm hôm ấy tôi lại mơ thấy tiếng kêu cứu dưới lòng biển. Có điều lần này tiếng kêu có vẻ yếu lắm. Giống như một cái radio gần hết pin. Tôi không dám chắc lần này có phải là một giấc mơ bình thường hay không nữa. Một giấc mơ về một hồi ức có thể có thực mà cũng có thể không.
Rồi tôi mơ thấy nàng cá heo trong bể nước ở công viên thú hoang. Cô nàng mà họ kêu là Monica, mặc dù biết đâu nó có một cái tên thực sự riêng của nó? Nó đã sống trong bể nước ấy bao lâu rồi nhỉ? Nó đã sống tự do ngoài biển rộng từ bao giờ?
Bữa hôm sau là thứ Sáu. Không có giờ học vì các thầy cô mắc họp, vậy là trước mắt chúng tôi có ba ngày nghỉ cuối tuần liền.
Tôi gọi điện thoại cho Jake. “Chào Jake. Hôm nay tụi mình có ra bãi biển như đã định không?”
Chúng tôi luôn luôn cẩn thận không tiết lộ gì trên điện thoại. Đường dây có thể bị theo dõi. Với lại Tom, anh trai của Jake, có thể nghe lén ở máy phụ và biết được những điều chúng tôi không muốn anh ấy biết.
“Hẳn rồi, mình nghĩ bữa nay bãi biển sẽ đầy người tắm” Jake nói vẻ rất tình cờ. “Mình đã nói chuyện với Marco, cậu ta bảo có lẽ nên đi xuôi xuống bờ sông thì hơn”
Một gợi ý hay. Đúng là chúng tôi không thể biến hình trên một bãi biển đông nghẹt người.
“Chừng hai giờ nữa mình sẽ có mặt ở đó, được chứ? Phải xong việc nhà cái đã.”
Rút cuộc tôi tới hơi trễ. Cả bọn đang chờ mỗi mình tôi.
Nơi này trước đây tôi đã từng đến với ba tôi. Đó là một công viên nhỏ gần một cây cầu. Câu cá ở đây thì khỏi chê. Dòng sông đổ vào biển ở cách đó chưa đầy một cây số. Hai bên bờ sông cây cối mọc hầu như kín mít. Rải rác có những ngôi nhà và cầu tàu, nhưng địa điểm mà chúng tôi chọn thì đứng trên cầu hay bất cứ ngôi nhà nào cũng không thể nhìn thấy được.
“Chào Cassie,” Jake mỉm cười với tôi.
“Chào mấy bồ,” tôi đáp. Tôi nhận ra có sự chuyển động trên một cành cây. “Tobias trên đó hả? Mọi việc ra sao rồi?”
“Vẫn xưa như Trái Đất. Bồ biết quá mà. Một thế giới của diều hâu bắt gà con.”
Tôi bật cười, cũng vui vui khi thấy Tobias đang yên lòng chấp nhận cái thực tế diều hâu của cậu ấy.
“Mình sắp sửa làm tên tuần canh, canh cho đúng hạn hai tiếng đồng hồ chết người đây,” Tobias ngao ngán. “Mình là con chim độc nhất trên đời có đeo đồng hồ đấy.”
Tôi nhìn kĩ hơn và trông thấy một cái đồng hồ hiện số nhỏ xíu ở một bên chân Tobias.
“Rachel đeo cho mình đó,” Tobias giải thích “Mình sẽ bay trên biển suốt, cho nên mình nghĩ sẽ khá an toàn. Chẳng có tay quan sát chim muông nào ở gần đây có thể thấy mình và tự hỏi: ‘Hừừm, loài diều hâu đuôi đỏ bắt đầu mang đồng hồ từ hồi nào vậy kìa?’”
Jake đề nghị: “Theo mình, nên giấu quần áo, lội bộ dưới sông một đoạn ngắn rồi hãy bắt đầu biến hình.”
“Nghe được đấy,” Rachel tán thành.
“Cassie, bồ làm trước nha.” Jake bảo tôi.
Tôi gật đầu. “Được thôi.” Chẳng biết vì cớ gì mà đứa nào cũng nhất quyết cho rằng tôi là đứa biến hình cừ nhất. Tôi thì cho là cả bọn chúng tôi ai cũng biến hình ngon lành hết.
Nhưng lần đầu tiên biến hình thành một con thú mới bao giờ cũng khá căng thẳng. Bạn không bao giờ biết được nó sẽ ra cái giống gì. Bạn không bao giờ biết được những bản năng và trí óc của con vật sẽ kháng cự lại mình đến đâu.
Và lần này lại có một nỗi sợ mới, ít ra là đối với tôi. Tôi sẽ tìm thấy một trí óc kiểu gì đây? Chỉ là những bản năng của cá heo thôi hay sẽ là những suy nghĩ và ý tưởng rất riêng của nó?
Tôitrút bộ bảo hộ lao động và hất đôi giày ra, trên người còn lại bộ đồ biến hình. Như bạn thấy đó, có thể biến hình cùng với một ít quần áo, nhưng chỉ là những đồ bó sát mình. Bất cứ đồ gì bùng nhùng rút cuộc sẽ bị rách bung. Còn giày dép thì quên đi nhá. Bọn tôi đã tìm hết cách để biến hình với cả giày dép nhưng chẳng ăn thua gì.
Tôi bước đi dưới nước. “Lạnh đấy,” Tôi thông báo. Dòng nước siết vào hai mắt cá chân tôi.
Tôi lội ra xa hơn một chút, nước lên đến ngang lưng.
Rồi tôi tập trung nghĩ về con cá heo, giờ đã thành một bộ phận của tôi rồi.
Sự biến đổi xảy ra trước tiên ở làn da của tôi. Nó từ màu nâu lợt dần thành màu xám nhẹ. Giống như cao su, cứng mà dẻo.
Vậy cũng hay. Tôi muốn giữ lại hai chân càng lâu càng tốt. Tôi muốn biến đổi các phần khác hết mức trước khi phải buông mình xuống lòng nước.
Tôi cảm nhận được tiếng răng rắc lạ lùng như khi xương cốt bị dãn ra hay nén lại.
Và ngay trước mắt tôi, thực sự là ngay trước mắt tôi, cái mặt tôi kéo dài ra, dài ra mãi.
“Ối, trời ơi, dứt khoát làkhônghấp dẫn chút xíu nào,” Marco cằn nhằn trên bờ.” Chẳng đẹp đẽ gì cho bồ hết, Cassie.”
Biến hình thường chẳng mấy dễ coi. Thực sự nếu bạn không biết rồi mọi việc sắp suôn sẻ ngon lành, thì nó sẽ làm bạn hết hồn. Tôi đã quan sát Rachel biến hình thành voi, và tôi có thể cam đoan với các bạn rằng đó là cái việc mà bạn không bao giờ biến hình. Nói gì đến việc xem người biến thành cá. Thực là xấu xí lắm.
Tôi không mang theo gương soi, nhưng tôi có thể đoán biết mình trông dị hợm thế nào. Một cái mũi dài to đùng hình cái chai thòi ra giữa khuôn mặt khác hẳn ngày thường của tôi. Lớp da như bằng cao su màu xám. Và khi tôi đưa hai bàn tay đang nhanh chóng co quắp lại sờ ra sau lưng, tôi có thể cảm nhận được một tấm vây hình tam giác đang mọc ra từ cột sống.
Hai cánh tay tôi biến mất, thay vào đó là hai cái chân chèo bèn bẹt, và bây giờ tôi lênh khênh với chiều cao ba mét, ngật ngưỡng trên đôi chân người mảnh khảnh.
Đã đến lúc biến hình nốt phần còn lại. Tôi từ bỏ đôi chân người của mình. Thoắt cái tôi té sấp mặt xuống nước.
Tôi ngó xuống và nhìn thấy cái đuôi mình. Tôi đã biến hình xong. Nhưng nước nông quá nên tôi chỉ vừa vặn nổi được cái thân. Tôi đập đuôi, trườn trên nền cát ở đáy sông, và cuối cùng tới được chỗ nước sâu hơn.
Tôi đợi chờ thời điểm mà tâm trí con cá heo sẽ nổi lên, đầy ắp nhu cầu bản năng, cái đói và cái sợ. Từ trước tới giờ mọi việc vẫn luôn như thế.
Nhưng té ra không phải vậy. Không như trường hợp con sóc hay ngay cả con ngựa.
Tâm trí này không chứa đựng sự sợ hãi và thèm thuồng.
Tâm trí này… tôi biết là nghe có vẻ kỳ thiệt đó, nhưng nó giống như một đứa nhóc vậy. Tôi ráng nghe ngóng, ráng hiểu các nhu cầu và ước muốn của nó. Để chuẩn bị đón nhận những đòi hỏi nguyên sơ của thú vật đột ngột ập tới, chẳng hạn: Chuồn lẹ! Uýnh nhau! Xơi tái!
Nhưng điều đó đã không xảy ra. Ừ thì tôi có thấy đói. Nhưng không phải cái nhu cầu ám ảnh réo gọi mà Jake đã cảm thấy khi cậu ấy biến thành thằn lằn hay khi Rachel biến thành chuột chù.
Sự sợ hãi thì không có. Tuyệt nhiên không.
Và may sao tôi cũng không tìm thấy một sự suy nghĩ, hay một ý thức thực sự nào. Điều ấy làm tôi thở phào. Chỉ có - tôi biết điều này nghe cũng rất kỳ đấy - chỉ có cái cảm giác là con cá heo thích nô đùa. Giống như một con nhóc thích nô đùa. Tôi muốn săn đuổi các con cá, bắt chúng, ăn chúng, nhưng đó như là một trò chơi vậy. Tôi muốn lao mình trên mặt biển và đó cũng sẽ là một trò chơi nữa.
“Cassie,” tôi nghe tiếng Tobias trong óc. “Bồ ổn chứ?”
Mình có ổn không nhỉ? Tôi tự hỏi. “Ổn, Tobias ạ. Mình… rất hạnh phúc, cảm thấy như là… là cái gì chẳng biết nữa. Như là mình muốn bồ tới cùng chơi đùa với mình”
“Chơi đùa với bồ á? Hừừm, mình không nghĩ vậy đâu, Cassie à. Diều hâu đâu có xuống nước được.”
“Tới đây đi mấy bồ!” tôi gọi những đứa kia. “Tới đây! Đi nào! Bọn mình ra biển đi! Mình muốn chơi giỡn lắm rồi!”
Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp - K. A. Applegate Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp