Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ấy bồ có nhận ra rằng, nếutụi mìnhkéo ra bãi biển này, vì bản tin đó, hổng chừng mấy tênMượn xáccũng biết đường mò ra theo?" Marco hỏi dễ đến lần thứ mười.
"Có chứ, Marco," Jake trả lời một cách kiên nhẫn. "Nhưng có lẽ ra gần biển thế này thì Cassie và Tobias có cảm nhận mạnh hơn."
"Vậy để mình nói toẹt ra nhé: tụi mình quyết định dựa trên những giấc mơ của Cassie và Tobias, đúng không?" Marco nói. "Còn những giấc mơ của mình thì hoàn toàn không ai đếm xỉa. Thực tế là mình đã có lần mơ thấy mình ngồi nhà xem tivi một cách yên ổn hẳn hòi, chuyện ấy chẳng là cóc khô gì phải không?"
"Đúng chóc," Jake đáp tỉnh queo.
Bọn tôi đang đứng trên bãi biển. Đúng cái bãi mà ông già trong bản tin đã tìm thấy vật mà bọn tôi tin là một mảnh của phi thuyền Andalite. Bây giờ là ban đêm, mảnh trăng nạm bạc những làn sóng trên mặt nước đen thẫm. Một cơn gió mặn từ biển thổi vào khiến tôi cảm thấy thanh thản nhưng cũng hơi hơi rợn ngợp. Bao giờ đại dương cũng gây cho tôi cảm giác ấy.
Chẳng có gì lớn như đại dương. Nó giống như một hành tinh hoàn toàn khác biệt, đầy những cây cỏ và muông thú lạ lùng. Những thung lũng, núi đồi và hang động, những đồng bằng mênh mông, tất cả được giấu kín trước con mắt của chúng ta.
Tôi chỉ nhìn thấy bề mặt của biển cả. Chỉ cảm nhận được cái mép rìa của biển cả ào qua ngón chân mình khi mỗi con sóng ập vô bờ.
Nhưng tôi cảm được trùng dương. Tôi cảm được sự mênh mông của nó và sự nhỏ nhoi của mình.
"Thế còn mơ ước sống dai một chút cho tới lúc lấy được bằng lái xe hơi của mình thì sao?"
Jake nhìn Marco với vẻ hết chịu nổi: "Marco nè, bồ có thể biến thành chim và bay lên trời ngay bây giờ được mà. Sao bồ phải lo cái chuyện lái xe vài năm tới chứ?"
"Thế các cô nương thì để cho ai?" Marco độp lại ngay. "Hứ, là chim thì làm sao cua các nàng đây?" Cậu ta lia mắt lên đôi cánh chim lờ mờ in trên vòm trời sao. "Chớ mích lòng nghen Tobias. Cánh chim thì tuyệt rồi, nhưng mình đang tơ tưởng một thứ có màu đỏ tươi, mạnh cỡ bốn trăm mã lực kìa."
Tinh thần hào hứng hợp tác của Marco không kéo dài nổi, tôi biết lắm. Cậu ta sẽ buồn nẫu ra nếu không được ca cẩm, hệt như Rachel sẽ thấy bức bối nếu không được chống lại cái gì đó. Còn Tobiasthì không bao giờ thấy hạnh phúc, thế đấy. Cứ vui được một tý là y như rằng có kẻ đến tước mất cái vui ấy, cậu ta luôn nghĩ vậy.
"Sao hả Cassie?" Rachel hỏi. "Bồ đãcảm thấycái gì chưa?"
"Ờ, mình cảm thấy hơi bối rối," tôi thừa nhận "Và hơi ngớ ngẩn nữa."
"Hay là tụi mình thử kêu Hội Tâm linh[3]coi," Marco đề xuất. "Xin chào, Hội Tâm linh đấy phải không ạ? Tôi vừa mơ thấy người ngoài Trái Đất..."
[3]Hội chuyên nghiên cứu những hiện tượng mang tính chất tâm linh mà khoa học chưa giải thích được, như thần giao cách cảm, linh cảm… (ND)
"Tại sao lại là Cassie và Tobias nhỉ?" Rachel tự hỏi thành tiếng, phớt lờ Marco đi. "Tại sao hai đứa nó nhìn thấy những hình ảnh rõ ràng thế còn tụi mình lại chỉ mơ hồ cảm thấy có cái gì đó thôi?"
Jake lắc đầu: "Chẳng biết nữa. Này nhé, giả dụ em là một người Andalite, và em muốn kêu người giúp đỡ... vậy thì ai là người em muốn gọi tới cứu đây? Hiển nhiên là những người Andalite khác."
"Tobias đâu phải là người Andalite, cả mình cũng vậy," tôi vặn lại.
"Mình biết," Jake nói. "Nhưng có lẽ sự thông tin ấy, kiểu gì thì kiểu, cũng gắn với khả năng biến hình. Hiểu rồi chứ, như thể khả năng biến hình làm cho ta 'nghe' được thông tin ấy. Với cách ấy thì chỉ có những người Andalite mới nhận được lời kêu gọi giúp đỡ thôi."
"Thế vẫn chưa giải thích được vì sao Tobias và mình..."
"Có lẽ giải thích được đấy," Marco xen vào, bây giờ cậu ta đã có vẻ nghiêm túc trở lại. "Xem nào, Tobias thường trực ở trong tình trạng biến hình. Còn Cassie, bồ là đứa biến hình cừ khôi nhất bọn." Rồi cậu ta nhăn răng cười trong bóng tối. "Với lại, bồ cũng yêu thú vật hơn yêu người mà, như vậy khác chi đã biến hình phân nửa."
Bỗng một bóng đen lao xuống đầu cả bọn. “Có ánh đèn!” Tobias kêu. “Đầu bãi đằng kia có một tốp người cầm đèn pin như đang tìm kiếm vật gì đó. Mấy bồ không thấy họ vì họ bị một đụn cát che khuất. Nhưng chỉ vài phút nữa họ sẽ tới chỗ này đó.”
"Họ là ai vậy?" Jake lo lắng.
“Mình không nhận ra,” Tobias đáp. “Mắt mình ban ngày thì tinh lắm, nhưng ban đêm chẳng hơn gì mắt mấy bồ. Mình là diều hâu chứ không phải cú. Cũng may là mình còn khá thính tai. Mấy bồ nấp sau đụn cát đi, mình sẽ quay lại liền.”
Nói xong Tobias vù mất.
"Nào, nào," Jake ra lệnh. "Tobias nói đúng đó. Tụi mình hãy nấp sau những đụn cát này."
Bọn tôi nằm phục trong một cái hốc giữa hai đụn cát. Tôi nằm bẹp bụng trên cát lạnh và nhìn chăm chú đám cỏ cao, tập trung vào những diềm sóng sáng.
Vài phút sau Tobias trở lại.
“Chúng nó đấy,” cậu ta vội thông báo trước khi đậu xuống một mảnh gỗ bị sóng đánh dạt vào bờ. “Một nhóm của bọn Chia Sẻ. Lão Chapman cũng có mặt.” Cậu ta quay đầu nhìn Jake. “Anh Tom cũng có luôn.”
Chia Sẻ là một tổ chức trá hình của bọn Yeerk. Nó thâu nạp đủ mọi lứa tuổi, là công cụ để bọn Mượn xác tìm cách chiêu mộ những kẻ tình nguyện làm vật chủ cho chúng. Nghe thì thật vô lý, nhưng có một số người thực sựmuốnlàm vật chủ cho bọn Yeerk. Bọn Yeerk thích như vậy vì chúng dễ sử dụng một vật chủ tự nguyện hơn là một vật chủ cưỡng lại sự kiểm soát.
Dĩ nhiên tụi Chia Sẻ hành động rất khôn khéo. Những người tham gia được dẫn dụ dần dần, qua một thời gian dài. Thoạt tiên, các thành viên mới chỉ nghĩ đây là nơi tụ họp để vui chơi giải trí mà thôi.
Tôi không biết khi nào thì chúng cho các thành viên biết điều thực sự xảy ra. Nhưng đến lúc ấy thì đã quá muộn. Dù sao đi nữa, họ cũng sẽ trở thành vật chủ tự nguyện, hoặc bị bắt ép như anh Tom của Jake.
“Anh Tom cũng đi với chúng hả?” Jake hỏi.
“Mình chắc mà,” Tobias đáp. “Mấy tay đại ca - như lão Chapman và anh Tom - đi sau những đứa khác. Mình chỉ nghe được lõm bõm rằng chúng đang rất lo về cái mảnh phi thuyền Andalite.”
“Vậy ra đólàphi thuyền Andalite?” Rachel hỏi, vẻ kích động.
“Mình đoán là thế,” Tobias đáp. “Mình còn nghe được một chuyện nữa.”
Cái cách cậu ta ngập ngừng làm cả bọn căng thẳng: “Chuyện gì?”
“Chuyện Visser Ba đã có những ảo ảnh. Chúng nói vậy. Những ảo ảnh. Mình đoán rằng đó là những ảo ảnh làm cho tên Visser rất khó chịu. Lúc ấy hắn ở trên phi thuyền mẹ và hắn đã xô một tên Hork-Bajir ra ngoài chỉ vì tên này làm hắn mất tập trung.”
“Đó là bởi Visser Ba ở trong thân xác người Andalite.” Marco nhận định.
“Đó là sự truyền thông. Những giấc mơ hay ảo ảnh kiểu này hay kiểu khác hẳn là một loại thông tin chỉ dành riêng cho người Andalite nghe thấy.”
Đột nhiên tôi thấy có những ánh đèn pin loang loáng. Phải có tới hai mươi tên dàn ra khắp bãi biển, tên nào cũng nhìn xuống mặt cát và di chuyển chậm chạp về phía trước.
“Chúng nó đang tìm kiếm những mảnh khác,” tôi thì thào.
Một tốp trong bọn chúng chợt ngưng lại. Tôi nghe tiếng một đứa hét lên. Những đứa khác chạy xô lại, rất kích động.
“Chúng tìm được cái gì vậy nhỉ?” Jake thắc mắc.
“Mình chẳng...” Rồi, trong chớp mắt, tôi hiểu ra. “Dấu chân tụi mình! Bốn cặp dấu chân đột nhiên ngoặt vào những đụn cát!”
“Ra khỏi đây ngay,” Jake rít lên. “Ngay lập tức!”
Trễ rồi!
Những luồng sáng quét trên bãi cát mấp mô và lên sườn đụn cát. Chỉ một lát sau, hàng tá luồng đèn đã tập trung trên cái hốc chúng tôi đang nấp.
Chúng tôi trườn xuống thoát ra ngoài tầm nhìn của chúng. Rồi nhảy lên và chạy. “Tụi mình phải biến hình thôi!” Rachel hổn hển nói trong lúc cả bọn loạng choạng trong cát lún.
“Không được!” Marco phản đối. “Những dấu vết. Tụi mình sẽ để lại những dấu vết biến hình từ người thành thú.”
“Tóm lấy chúng!” tên nào đó hét lên. Tên Mượn xác Chapman, tôi nghĩ. Ông Chapman là hiệu phó trường chúng tôi. Tôi quen giọng ông vì thường nghe ông la hét trong các hành lang.
Những luồng ánh đèn điên cuồng chập chờn nhảy nhót khắp xung quanh. Chúng tôi gập người xuống và chạy vắt chân lên cổ. Nhưng mà chạy trên những đụn cát cũng chẳng khác chi chạy trong cát lún.
Jake hổn hển ra lệnh: “Quay trở lại... nếu chúng đuổi theo vào... sâu trong những đụn cát... tụi mình có thể... quay trở lại... lội xuống biển... rồi biến hình...”
“Kia rồi! Kia rồi! Tao thấy chúng rồi!”
Một luồng sáng quét trúng tôi. Tôi thấy bóng mình méo mó đổ dài trên cát.
Tôi né trái ra khỏi luồng sáng. Vừa đúng lúc.
PẰNG! PẰNG!
Những tiếng súng nổ! Tên nào đó vừa bắn vào tôi.
Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp - K. A. Applegate Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp