Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ài ngày tiếp sau đó giống như một giấc mơ dài, trôi chậm. Tôi tránh xa ngôi nhà của Jake. Tôi không liên lạc với các bạn của tôi nữa. Tôi biến mất.
Tôi tìm được một chốn riêng của mình. Đó là một lãnh địa hoàn hảo của loài đuôi đỏ... và cũng là nơi tôi thực hiện vụ giết chóc đầu tiên của mình. Một khu rừng trống rất đẹp, có cây cối bao bọc. Cách đó không xa là một vùng đầm lầy cũng rất tuyệt vời... Dù vậy, nó thuộc lãnh địa của một con đuôi đỏ khác và tôi không thể săn mồi ở đó thường xuyên.
Tôi dành cả ngày cho việc săn mồi. Đôi khi, tôi cưỡi lên những luồng gió nóng nhìn xuống khu rừng thưa để rình mồi. Đôi khi tôi đậu trên cây và quan sát, cho đến khi một sinh vật bất cẩn chui ra ngoài. Và rồi tôi sà xuống con vật đó, nhấc bổng nó lên, giết nó, ăn thịt nó trong khi máu còn nóng hôi hổi.
Ban ngày dễ chịu hơn ban đêm, vì tôi dành gần hết thời gian này để mải miết săn mồi. Việc đó làm tôi luôn bận rộn, vì trong phần lớn trường hợp, tôi để sổng con mồi. Phải nhiều lần săn mới được một lần giết thịt.
Ban đêm tệ hại hơn nhiều vì tôi chẳng đi săn được. Đêm tối thuộc về các loại chim săn mồi khác, chủ yếu là cú. Và, ban đêm, bộ óc loài người của tôi lại trỗi dậy.
Phần người trong tôi gợi ra những kí ức. Những hình ảnh về cuộc sống loài người. Những hình ảnh bạn bè. Phần người ở trong tôi rất buồn. Rất cô đơn.
Nhưng Tobias-người lại thực sự muốn ngủ. Nó muốn biến mất và mặc cho con diều hâu thống trị. Nó muốn chấp nhận rằng nó không còn là người nữa.
Thế mà, vào ban đêm, khi tôi đậu trên cành cây quen thuộc, quan sát bầy cú thực hiện cái công việc im lặng và chết chóc của chúng, thì kí ức người vẫn cứ gợn lên trong đầu tôi.
Nhưng ngoài ra cũng còn có những kí ức khác. Tôi thấy nhớ con diều hâu cái. Nàng diều hầu mà lẽ ra đã bị nhốt trong chuồng. Tôi biết lãnh địa của nàng ở đâu. Nó nằm gần một cái hồ nước trong ở trên núi.
Và thế là một ngày nọ tôi bay đến đó. Đến cái hồ trên núi.
Từ trên cao tôi thấy nàng đang đậu trên một cành cây. Nàng đang rình một con gấu trúc con, sẵn sàng cho một cuộc tàn sát. Nàng chắc phải rất đói mới dám săn gấu trúc. Vì dù nhỏ cách mấy, gấu trúc vẫn là một con thú dữ dằn và rất khỏe.
Trong khi tôi quan sát, tránh để nàng trông thấy, thì nàng lao xuống.
Con gấu trúc đã nhận ra nàng. Nó né thật nhanh sang trái. Nàng vồ hụt và bay sợt qua. Con gấu trúc con chạy lại bìa rừng. Mẹ nó đang ở đó.
Không con diều hâu nào điên đến mức dám tấn công gấu trúc lớn. Đó là một cuộc chiến mà phần thắng chắc chắn không thuộc về diều hâu.
Thế là nàng trở lại cành cây.
Tôi lượn lờ phía bên trên, đợi xem nàng có nhận ra tôi không. Tôi chờ xem nàng sẽ làm gì nếu nhận ra tôi. Tôi phải thận trọng. Nàng thuộc giống cái, mà diều hâu cái thì thường lớn hơn diều hâu đực cỡ một phần ba.
Bất chợt, tôi thấy một chuyển động nhanh ở trong rừng.
Một cuộc săn!
Tôi luôn thấy phấn khích khi xem cảnh săn đuổi, dù là do những loài khác thực hiện. Nó mài sắc nỗi đam mê săn mồi của chính tôi.
Con mồi đang chạy một cách vụng về trên hai chân. Vừa chạy vừa mở đường xuyên qua các bụi cây. Nó vấp ngã khá đau. Có cảm giác như nó đứng dậy rất chậm. Rồi nó lại chạy tiếp.
Tôi nghe thấy thở dồn dập. Con mồi đang yếu dần. Nó phát ra những tiếng kêu thét ngày một lớn.
Con mồi thường kêu thét.
Con thú săn mồi cũng di chuyển bằng hai chân. Nhưng chân của nó được cấu tạo để đạt tốc độ cao hơn. Nó dùng cựa trên cẳng tay để rẽ bụi và cỏ. Bằng những chiếc cựa này, nó mở đường hệt như một chiếc mày xén cỏ.
Máy xén cỏ ư?
Không! Phải gọi khác cơ. Máy nghiến rau. Phải rồi, Marco thường gọi vậy.
Marco là ai nhỉ? Một hình ảnh chợt thoáng qua đầu tôi. Lùn. Tóc sậm. Người.
Hình ảnh đó giáng vào đầu tôi như một tia sét. Tôi chợt hiểu ra: Con mồi đang chạy kia là người.
Tại sao tôi phải bận tâm nhỉ? Đó là con mồi. Đó là chuyện thường tình: thú săn mồi thì phải giết con mồi.
KHÔNG!Nhưng đó là người mà!
“Cứu tôi! Cứu tôi với!” Đó là tiếng kêu thét. Nó có nghĩa gì đó. “Cứu tôi! Cứu!”
Con thú săn mồi đã ở rất gần. Chỉ vài giây nữa thôi nó sẽ giết con mồi. Nó rất khoẻ. Nó rất nhanh.
Nó là một tên Hork-Bajir.
“Cứu tôi! AI cứu tôi với!”
Tôi chẳng biết mô tả chuyện kế tiếp ra sao nữa. Có cảm giác như cả thế giới của tôi đổ nhào. Phút trước nó còn là kiểu này và, đùng một cái, nó trở thành một kiểu hoàn toàn khác. Giống như thể bạn choàng tỉnh dậy sau một giấc mơ.
Con mồi là một con người. Con thú săn mồi là một tên Hork-Bajir. Có gì đó không ổn. Không ổn thật rồi! Phải chặn lại thôi!
Chỉ mới vài giây trước, tôi còn nghĩ: không con diều hâu khôn ngoan nào lại đi tấn công gấu trúc lớn. Thế mà giờ đây tôi lại đang sắp sửa tấn công một tên Hork-Bajir. Hork Bajir so với con gấu trúc chẳng khác gì bom nguyên tử so với cung tên.
Phải nhắm vào mắt. Mắt chính là điểm yếu nhất.
“Tsiiir!”
Tôi lao như tên lửa vào tên Hork-Bajir. Con người bị rượt đuổi lại trượt ngã lần nữa.
Tôi giương vuốt ra. Tên Hork-Bajir đang hết sức tập trung vào con mồi của hắn. Tôi giáng cho hắn một đòn chí tử, nó bay vút qua.
“Grrrawwwwrrrr!” tên Hork-Bajir rống lên, lấy tay bụm mắt.
Con mồi của hắn đã đứng dậy và chạy tiếp.
“Gurr gafrasch! Tấn công tao! Chạy trốn! Hilch nahurn!” tên Hork-Bajir gào to bằng một thứ tiếng kì lạ nửa người nửa quái. Chúng thường dùng thứ tiếng này khi làm việc với người.
Hắn đang kêu đồng bọn. Tôi dùng xung lực của mình để bay lên chót các ngọn cây. Hắn có sự tiếp ứng khá dồi dào. Một tên Hork-Bajir khác ở cách đó khoảng một ngàn mét... và hai tên kiểm lâm giả hiệu ở gần hơn.
Trí óc tôi đã hoàn toàn hồi phục. Bọn kiểm lâm giả hiệu. Lũ chiến binh Hork- Bajir. Chuyện xảy ra bên hồ hôm trước. Chiếc tàu bồn của bọn Yeerk chắc là sắp đến.
Bọn Yeerk. Người Andalite. Đám bạn của tôi. Những Animorphs.
Phải rồi, đám bạn của tôi. Tôi đã nhớ ra rồi. Nhưng người đàn ông này không giống đám bạn của tôi. Con mồi người này lớn tuổi hơn nhiều. Một người hoàn toàn xa lạ.
Con diều hâu được giải thoát đang chăm chú nhìn tôi. Tôi cảm thấy nó đang hút tôi về phía nó... giống như là nam châm. Nàng là đồng loại của tôi. Nàng giống hệt tôi.
Nhưng bọn Kiểm lâm giả hiệu giờ đây đang truy đuổi ráo riết người đàn ông. Người thì chẳng có gì giống tôi. Sao mà ông ấy chạy kém và vụng thế! Đúng là một con mồi.
Thế mà, vì một lý do nào đó, tôi không thể để ông ấy bị là con mồi.
Tôi không thể! Tôi là... Tobias.
Animorphs - Tập 3: Đụng Độ Animorphs - Tập 3: Đụng Độ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 3: Đụng Độ