We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ôi hết cả mệt mỏi.
Tôi lao hết tốc lực về phía các bạn tôi. Tôi cảm thấy khó ở. Giống như trái tim tôi sắp bốc cháy.
Bọn nó đã vượt qua ngưỡng thời gian cho phép! Quá muộn rồi! Muộn thật rồi. Bọn nó sẽ bị kẹt. Giống như tôi. Mãi mãi.
“HOÀN HÌNH ĐI!” tôi hét lớn.
Nói bằng ý nghĩ cũng chẳng khác gì mấy so với nói bình thường: càng ở xa thì càng khó nghe.
“Hoàn hình đi! Ngay lập tức!”
Hi vọng là chiếc đồng hồ trên xe không chính xác. Hi vọng là trước sau năm phút vẫn không sao.
Đây rồi! Tôi đã thấy bọn nó. Bốn con sói đang cắm đầu chạy về hướng thành phố ở tít tắp xa.
“Hoàn hình ngay!” tôi hét lớn khi lướt ngang đầu bọn chúng nhanh như một viên đạn.
“Bọn tớ còn bao nhiêu thời gian?” Marco hỏi.
“Hết rồi!”
Tuyên bố đó khiến bọn nó lập tức hành động. Tôi kiệt sức đáp xuống một cành cây.
Cassie là đứa đầu tiên biến đổi. Lông của nó ngắn dần. Cãi mõm thụt vào, thành cái mũi. Hai cặp giò dài ra và phình lên từ các cẳng sói mảnh khảnh. Cái đuôi của nó cũng thụt vào và biến mất. Khi nó hoàn hình được hơn phân nửa thì những biến đổi đầu tiên mới thấy xuất hiện ở mấy đứa kia.
“Nào, nhanh đi!” tôi giục giã.
“Mấy giờ rồi?” Jake hỏi.
“Các cậu còn hai phút.” tôi nói dối. Theo như cái đồng hồ thì bọn nó đã trễ mất bảy phút.
Muộn quá rồi!
Cassie vẫn tiếp tục hoàn hình từ cơ thể chó sói. Da nó đang thay dần cho lông. Bộ quần áo bó sát đã hiện ở phần đùi.
Nhưng mấy đứa còn lại không may mắn như thế.
“Áááá!” tôi nghe tiếng Rachel hét lên trong đầu mình. Việc hoàn hình của nhỏ đã diễn ra trật lấc. Bàn tay người của nhỏ diện ra ở đầu mút cẳng sói... nhưng ngoài ra không có gì thay đổi.
Tôi khiếp hãi nhìn Marco.
Cái đầu bình thường của nó đột nhiên tòi ra từ cơ thể sói. Nhưng phần còn lại vẫn y nguyên. Nó nhìn xuống rồi hét lên kinh hãi: “Helow! Yipmeahhh!” Đó là một âm thanh khó nghe, nửa như tiếng người, nửa như tiếng sói.
Tệ thật! Tệ hơn cả tệ! Tôi cứ nghĩ bọn nó bị kẹt trong lốt sói, giống như tôi bị kẹt trong lốt diều hâu. Nhưng bọn nó lại hóa thành những quái thai, nửa người nửa sói: những cơn ác mộng giữa ban ngày.
Cassie chạy hết từ đứa này sang đứa kia “Nào, Jake, tập trung đi! Chú ý nào! Rachel, đừng bỏ cuộc! Hãy hình dung mình là người. Hãy tưởng tượng như các cậu đang ngắm mình trong gương. Trấn áp nỗi sợ của bồ đi, Marco!”
Tôi thấy Marco ngước cặp mắt người lên và chăm chăm nhìn tôi. Đôi mắt đó bám lấy tôi không rời. Giống như là nó căm thù tôi. Hoặc sợ tôi không chừng. Hay có lẽ cả hai.
Tôi vẫn bất động. Nếu Marco cần có tôi để tập trung thì càng tốt.
Nhưng điều đó lại làm tôi ghê ghê, rùng mình. Tôi chợt thấy chính mình như toàn bộ bọn nó đang thấy tôi: một thứ gì đó rùng rợn. Một quái vật. Một quái thai. Một sinh vật ghê tởm mà đáng thương.
Từ từ, thiệt là chậm, Marco bắt đầu hiện ra. Cả Rachel và Jake cũng thế. Bọn nó đã thắng được cuộc chiến bên trong.
“Đúng rồi, Jake.” Cassie cổ vũ. Nhỏ nắm chặt bàn tay của Jake trong hai tay mình “Trở lại với tớ đi, Jake. Trở lại hoàn toàn đi!”
Tôi nhìn sang Rachel. Nhỏ vẫn còn một khúc đuôi bé xíu. Các miệng vẫn u ra. Mái tóc vàng vẫn giống lông xám hơn. Nhưng chúng đang hoàn chỉnh dần. Cái đồng hồ chắc là chạy nhanh. Số phận của bọn nó đã được định đoạt chỉ trong vòng trước sau năm phút.
Tôi rất mừng vì bọn nó đã hoàn hình được. Giờ thì cả bọn đều đã trở lại thành người.
“Bọn mình thoát rồi!” Jake thở gấp. Nó nằm sóng sượt lên thảm quả thông. “Bọn mình làm được rồi!”
“Mém chết.” Rachel nói. “Suýt nữa là tiêu. Mệt chưa từng thấy. Chẳng khác gì leo con dốc sình lầy.”
“Tớ thành người lại rồi.” Marco lẩm bẩm. “Thành người! Coi nè, ngón tay tớ. Bàn tay. Cánh tay. Vai.” Nó sờ soạng khắp người để kiểm tra.
“Ha ha! Mém có tí xíu!” Cassie hân hoan. Nhỏ ôm chầm lấy Jake. Sau đó, tôi đoán nhỏ mắc cỡ nên chạy lại ôm cả Rachel và Marco.
Cả bọn cười vang, đứa nào đứa nấy như vừa trút được gánh nặng.
“Bọn mình ổn cả rồi.” Jake vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tôi rất mừng cho bọn nó. Thật mà! Nhưng đột nhiên tôi không muốn có mặt nơi đây. Tôi tha thiết mong được trốn đâu đó. Tôi thấy như quanh tôi đang mở ra một lỗ đen sâu hoắm và gớm guốc. Tôi muốn phát bệnh! Bệnh vì cái cảm giác bị mắc bẫy... mắc bẫy vĩnh viễn.
Tôi nhìn những chiếc vuốt của tôi. Chúng sẽ không bao giờ trở lại thành bàn chân.
Tôi nhìn sang đôi cánh. Chúng cũng sẽ vĩnh viễn không còn là hai cánh tay. Tôi sẽ không còn được sờ tay vào ai... vào bất cứ vật gì...
Tôi nhảy khỏi cành cây và dang rộng hai cánh.
“Tobias!” Jake gọi với theo.
Nhưng tôi không thể ở đó. Tôi vỗ cánh như điên dại, quên cả chuyện tôi đang rất mệt mỏi. Tôi phải bay đi. Tôi phải bay thật xa.
“Tobias! Đừng! Trở lại đi!” Rachel la lớn.
Tôi bắt được một làn gió cứu tinh và vọt lên, bay xa. Tiếng thét câm lặng của chính tôi dội vang trong đầu.
CUỘC ĐỐI ĐẦU
Animorphs - Tập 3: Đụng Độ Animorphs - Tập 3: Đụng Độ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 3: Đụng Độ