"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
Chương 22
“Ai tóm Cassie... làm sao mà...?” Rachel úớ.
“Lão cảnh sát. Cái gã Mượn xác đã đến trang trại nhà Cassie. Hắn có mặt trong cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Hắn đã tóm được Cassie. Hắn đã thấy Cassie ở cuộc họp lúc bạn ấy định đến gần các thành viên chính thức.
Rachel thốt lên vài tiếng rên rỉ.
Chưa hành động đã gặp tai họa.
“Thôi được,” tôi rầu rĩ nói.“Cứ tiến lên như cách của Rachel thôi. Có quá nhiều tên Mượn xác, chúng không biết nhau hết đâu. Ý tớ là chúng luôn bổ sung xác mới, đúng hông? Vậy thì bọn mình cũng có thể giả làm những kẻ mới bị mượn xác, được chứ?”
“Cha mẹ ơi!” Marco rên rỉ.
“Vậy cậu có ý gì hay hơn chắc?” tôi xẵng.
“Không,” no ́ỉu xìu. “Tớ cũng nghĩ phải tiến lên. Liều một phen coi sao. Nào, bắt đầu quậy đi!”
“Tốt, mọi người hãy làm mặt tỉnh nha.” Tôi quay sang Tobias. “Giờ mà cậu hoàn hình lại thì quá muộn. Nhớ là đừng để chúng nhìn thấy.”
Tôi, Rachel và Marco bước ra hành lang tối hù. Chân tôi cứng đơ, đầu gối thì run lẩy bẩn. Tôi đang bước đi giống như một gã tội phạm cố làm bộ lương thiện.
Cả bọn hướng về phòng lao công. May sao, chẳng có ai khác ngoài hành lang.
Chúng tôi bước vào căn phòng hẹp. Tôi cố nhớ lại cách mở cửa. Vặn vòi nước sang trái, rồi xoay cái móc thứ hai bên phải.
Cánh cửa mở toang.
Tiếng ồn bên dưới còn ầm ĩ hơn cả hôm trước. Có thể vì tai người của tôi thính hơn tai thằn lằn.
Có những tiếng lào xào, bì bạch, nghe như sóng vỗ nhẹ. Nhưng đó là một âm thanh dễ chịu, khác xa những âm thanh hôm trước: tiếng gào tuyệt vọng, tiếng hét kinh hoàng và tiếng cười đắc thắng nghe buốt óc.
“Cậu có chắc đây là vũng Yeerk không?” Marco bồn chồn hỏi bằng một giọng run run. “Nói trước, tớ mà thấy quỷ sứ có sừng xách chỉa ba là tớ chạy à nhe.”
Tôi bước qua khung cửa. Cầu thang rất dốc và không có tay vịn, vì vậy có cảm giác như mỗi bậc thang là một bước dấn sâu xuống địa ngục.
Cả bọn cùng bước xuống. Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng chúng tôi.
Thoạt tiên, tôi nghĩ cầu thang này chỉ cỡ vài chục nấc. Nhưng các nấc thang có vẻ như bất tận. Chúng tôi cứ bước tới mà trước mắt lúc nào cũng còn vô số nấc thang. Bức tường nhớp nhúa nhanh chóng chuyển thành tường đá khi chúng tôi bước xuống, bước xuống và bước xuống tiếp. Tôi có cảm giác cái cầu thang này không bao giờ kết thúc.
“Người ngoài hành tinh ưu việt cái mốc khô,” Marco thì thào. “Nghĩ coi, thang máy cũng không biết đường mà chế.”
Cả bọn khúc khích cười. Nhưng cũng chỉ một thoáng.
Bất chợt, các bức tường đá mở rộng ra. Chúng tôi vào một cái hang lớn.
Tôi nói lớn nghĩa là nó rất to - đủ chỗ cho một cái sân banh và đôi ba cái siêu thị. Nó tựa một cái tô lủng đáy khổng lồ úp ngược, toàn bộ bằng đá rắn. Qua đáy tô lủng đó, tôi đồ chừng thấy được các vì sao.
Quanh hang động có nhiều cầu thang tợ như cầu thang chúng tôi đi. Chúng đổ về từ mọi hướng, nhô ra khỏi các tường đá và dẫn về đến tận đáy hang.
Cả bọn co cụm lại ở giữa lối cầu thang mà hai bên giờ đây dốc thẳng đứng.
“Kếch sù!” Marco thốt lên. “Tưởng tượng coi, nó nằm ngay dưới trường mình. Cỡ một nửa thành phố chớ ít đâu. Đống thang này chắc dẫn tới vài chục cánh cửa bí ẩn đây.”
Nó lắc đầu quầy quậy.“Jake à, chúng dựng lên cả một khu cỡ này với một đống hành lang bí ẩn. Thiên địa ơi! Tệ thật... còn tệ hơn cả tệ... Còn bự hơn cả...”
Tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng in hệt nó. Bọn tôi là một lũ châu chấu đá xe. Xây được cả một thành phố ngầm thế này hẳn chúng có sức mạnh khôn lường.
Phải, nó gần như là cả một thành phố!
Dọc theo rìa hang là những tòa nhà và kho bãi. Có thể thấy những xe xúc đất và xe cần cẩu màu vàng đang làm việc ở phía xa. Trong cái nơi đầy bất trắc này, chúng có vẻ bình thường đến ma quái.
Và khắp nơi đầy những sinh vật. Bọn Taxxon, bọn Hork-Baijr, cùng những giống quái dị khác mà tôi thậm chí không thể hình dung nổi.
Nhưng phần đông vẫn là người. Rất nhiều người.
Ở ngay giữa hang có một cái vũng, trông giống cái hồ nhỏ tròn vành vạnh, đường kính cỡ ba chục mét. Có điều nước trong hồ không hẳn là nước. Nó có màu xám bạc, tợ như chì lỏng. Tiếng bì bọp bọn tôi nghe lúc nãy chính là tiếng hàng trăm con vật đang nhào lộn trong hồ gây nên.
Tôi biết chúng là cái giống gì rồi: bọn Yeerk! Bọn Yeerk ở môi trường nhớp nháp tự nhiên của chúng. Chúng đang bơi lội tung tăng trong vũng như một đám nhóc đang quẫy nước ngày hè.
Ở gần rìa vũng có những cái lồng. Trong lồng có nhốt những tên Hork-Bajir và người.
Một số người đang gào la kêu cứu. Số khác khóc thút thít. Số khác nữa như mất hết hy vọng, chỉ ngồi đực ra chờ. Có cả người lớn lẫn con nít, đàn ông lẫn đàn bà. Họ có đến trên trăm người, cứ mười người bị nhốt vào một lồng.
Các tù nhân Hork-Bajir thì bị nhốt vào những cái lồng riêng, chắc chắn hơn. Họ đi lòng vòng, gào rú và vung vít những cánh tay đầy cựa.
Tôi hầu như hết hy vọng. Tim tôi muốn ngừng đập. Đây là một nơi quá sức khủng khiếp, mà đám nhóc tụi tôi thì vừa ít, vừa yếu.
Trên bậc thang phía dưới bọn tôi, tôi thấy gã cảnh sát bị mượn xác và Cassie. Hắn lôi con nhỏ một cách thô bạo mỗi khi nó chệch hướng. Cả hai đã đi đến cuối thang.
“Tớ chuẩn bị biến hình đây,” tôi nói. “Tớ phải cứu Cassie khỏi tay hắn.”
Marco đặt tay lên vai tôi. “Chưa phải lúc đâu, ông mãnh. Bình tĩnh đi.”
“Cassie chưa sao đâu, Jake” Tobias nói. “Nó chưa bị hại, chỉ mới sợ hết vía thôi hà.”
“Lão ta mà hại nó thì biết tay tớ,” tôi nói. “Tobias, nhớ theo dõi cho kỹ nhé!”
Có hai cầu thép thấp bắc nhô ra ngoài vũng. Trên một cầu, mấy tên Hork-Bajir bị mượn xác đang lầm lì canh gác một đám xếp hàng gồm cả người với bọn Hork-Bajir và Taxxon.
Đó là trạm xả.
Lần lượt từng người đến quỳ xuống, cúi gập người, dí sát đầu về phía mặt vũng nhầy nhụa. Bọn Hork-Bajir bị mượn xác đỡ họ quỳ.
Bọn tôi thấy một phụ nữ lẳng lặng quỳ xuống, đưa cái đầu xuống sát mặt vũng màu xám chì. Một tên Hork-Bajir nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay bà để giúp bà giữ thăng bằng.
Rồi bọn tôi thấy cái vật nhớp nháp đang luồn lách, uốn éo trườn ra khỏi lỗ tai bà.
Một tên Yeerk.
“Ồ, không...” Rachel rên rỉ. Hình như nó muốn mửa. “Không, không!”
Tên Yeerk vừa trườn ra khỏi lỗ tai người phụ nữ đáng thương thì tọt ngay xuống vũng và biến mất dưới mặt hồ náo động.
Lập tức, người phụ nữ hét lớn: “Đồ rác rưởi! Buông tao ra! Buông tao ra! Tao không phải nô lệ! Buông tao ra!”
Hai tên Hork-Bajir tóm lấy bà. Chúng lôi bà sềnh sệch đến chiếc lồng gần nhất và ném bà vào trong.
“Cứu tôi với!” tiếng người phụ nữ vang lên thất thanh. “Ai đó làm ơn cứu tôi với! Cứu chúng tôi với!”
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng