Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
Chương 18
”Những tiếng hét”, tôi thuật lại. “Những tiếng người đang hét. Chúng văng vẳng từ rất xa, nhưng đích thị là từ đó.”
Cả bọn sợ hãi nhìn tôi, chỉ trừ Marco ngoảnh mặt đi chỗ khác. Năm đứa tôi tập hợp liền trong buổi chiều hôm đó, ngay sau khi tan trường. Bọn tôi cùng ra phố vì cho rằng đó là cách tốt nhất để tránh bị nghi ngờ. Có gì là bất thường khi mấy đứa nhóc đi lang thang ngoài phố.
Lúc này bọn tôi đang ngồi quanh chiếc bàn ở quán nước, nhấm nháp món khoai chiên. Từ hồi ăn con nhện, tôi chỉ muốn xực đồ chay liên tục để quên đi.
“Lúcđó cậu là con thằn lằn,” Marco bắt bẻ. “Ai biết cậu nghe gì?”
“Tớ biết,” tôi khẳng định.
“Nghĩ đến hoàn cảnh của những người dưới đó, tớ chịu hết nổi,” Cassie nói. “Nghe mà phát bệnh.”
“Bọn mình phải làm cái gì đó chứ,” Rachel góp ý.
“Đúng đấy, mình chạy xuống đó ngay đi,” Marco châm chọc. “Rồi đến phiên bọn mình tha hồ la hét.”
Nghe nó nói mà món khoai chiên hết cả ngon.
“Marco, cậu không thể bơ mọi chuyện như vậy mãi,” Rachel nghiêm giọng.
“Tại sao chứ? Tớ chỉ tâm niệm một điều, đó là: tớ không muốn chết.”
“Chỉ thế thôi hả?” Rachel hỏi gặng. “Chỉ những gì tốt nhất cho Marco, đúng vậy không?”
“Tớ không nghĩ rằng Marco ích kỷ,” Cassie can thiệp. “Ngược lại nữa là khác. Cậu ấy biết lo cho ba, lo những gì ba cậu ấy phải hứng chịu nếu như cậu ấy...”
“Đâu phải chỉ có cậu ấy biết lo. Bộ tớ không có gia đình sao? Tất cả các cậu cũng thế kia mà!?” Rachel công phẫn.
“Tớ thì không,” Tobias nhỏ nhẹ nói. Nó nhoẻn một nụ cười buồn như mếu. “Thật đấy. Chẳng ai đoái hoài đến tớ.”
“Sao lại chẳng ai? Có tớ đây nè.” Rachel nói.
Tôi ngạc nhiên về nhỏ này. Rachel đa cảm quá chừng.
“Nghe nè,” tôi nói. “Mình sẽ không yêu cầu cậu nào theo mình. Nhưng mình không còn sự lựa chọn nào khác. Hôm nay mình nghe tiếng hét ấy. Và mình biết tối nay anh Tom sẽ xuống đó. Ảnh là anh mình. Mình phải cứu ảnh.” Tôi giang hai tay, thống thiết. “Vì Tom mình sẽ làm việc đó.”
“Tớ theo cậu,” Tobias hưởng ứng. “Vì ông hoàng Andalite.”
“Không còn ai khác có thể ngăn bọn Yeerk,” Rachel nói. “Chỉ nghĩ tới là tớ đã muốn chết, nhưng tớ sẽ đi cùng các cậu.”
Marco có vẻ quê. Ném sang tôi một cái nhìn trách móc, nó lắc đầu quầy quậy. “Tệ thật,” nó nói. “Quá sức tệ. Nếu không phải là vì Tom thì tớ xin kiếu từ lâu.”
“Nào, Marco, có ai ép cậu đâu,” tôi phân trần.
“Thôi imđi!” nó vặc lại. “Cậu là bạn thân nhất của tớ. Không lẽ tớ để cậu đơn thân độc mã đối phó chuyện đó. Tớ theo cậu. Theo cậu để cứu anh Tom. Chỉ thế thôi. Chấm hết.”
Chỉ còn Cassie là chưa nói gì. Nó đang mơ màng nhìn đâu đó trên đầu những người qua lại. “Các cậu biết không, ngày xưa... Tớ muốn nói là thuở xa xưa, xưa thiệt là xưa... Người châu Phi, châu Âu nguyên thủy, người Mỹ bản địa... tin là mỗi con thú đều có hồn. Họ cho là có thể cầu hồn chúng để tự bảo vệ trước cái ác.
Họ cầu hồn cáo để xin sự tinh ranh, cầu hồn ó để xin cặp mắt sáng, cầu hồn sư tử để xin sức mạnh. Tớ nghĩ những gì bọn mình đang làm chẳng qua là một dạng ‘trở về cội nguồn’, mặc dù là phải nhờ công nghệ Andalite mình mới làm được. Chúng mình vẫn là những con người nhỏ bé, sợ sệt, muốn mượn sự tinh khôn của loài cáo, cặp mắt của diều hâu... hay đại bàng.” Nó ngừng lại, mỉm cười với Tobias. “Giống như tổ tiên hàng ngàn năm trước, bọn mình đang huy động loài thú để bảo vệ mình trước cái ác.”
“Sức mạnh của loài thú liệu có đủ không?” tôi thắc mắc.
“Tớ không biết,” Cassie trịnh trọng thú nhận. “Nhưng lần này như thể tất cả các lực lượng nền của hành tinh Trái Đất đang được huy động vào một cuộc chiến.”
Marco đảo tròng mắt, làm trò. “Kể chuyện nghe hay lắm, Cassie. Nhưng bọn mình chỉ là năm đứa nhóc. Nổi dậy chống bọn Yeerk ấy à? Nếu đó là trận bóng đá, các cậu cá ai thắng? Mình tiêu là cái chắc.”
“Đừng có nói trước,” Cassie nói. “Bọn mình đang chiến đấu vì Đất Mẹ. Đất Mẹ chắc cũng có bửu bối gì giúp mình chứ.”
“Ô, tốt quá!” Marco bông phèng. “Mình chạy lại xin bả mấy viên vitamin rồi ra bứng vài cái cây bự đi.”
Cả bọn cười rũ rượi, cả Cassie cũng vậy.
“Cassie có cái đúng,” Rachel nghiêm trọng nói. “Vũ khí duy nhất của bọn mình là phép biến hình. Đến nay, bọn mình đã biến thành mèo, chim, chó, ngựa và thằn lằn. Tớ nghĩ mình phải ‘tăng cường vũ khí’. Bọn mình cần đến khu Lâm Viên để lấy thêm nhiều mẫu ADN của những con thú khó chơi.”
Tôi gật đầu. “Phải đó. Tớ cũng nghĩ đội quân diều hâu, ngựa, thằn lằn chẳng xi-nhê gì với bọn Yeerk. Rachel nói đúng. Bọn mình phải đến khu Lâm Viên. Cả bọn cần có sự trợ giúp từ những đứa con dữ dằn nhất của Đất Mẹ.” Tôi quay sang Cassie. “Cậu đưa cả bọn đến đó được không?”
“Tớ vào thì vô tư,” nó nói. “Nhưng các cậu phải mua vé. Tuy vậy, tớ có thể dùng phiếu giảm giá dành cho nhân viên của mẹ tớ, nên các cậu chỉ mất ít tiền thôi.”
“Ồ, tớ dám cá là bọn mình có thể thuyết phục họ cho vào miễn phí,” Marco nói. “Chỉ cần nói với họ rằng bọn mình là những Animorphs.”
“Nói họ sao cơ?” Rachel hỏi lại.
“Nói bọn mình là những kẻ đại ngốc đang định tự sát,” Marco ghẹo.
“Animorphs-Người hóa thú.” Tôi nhắc lại. Nghe xuôi tai à nhe!
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng