Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
Chương 13
“Bọn mình sẽ tìm đến vũng Yeerk,” Tobias hăm hở nói. “Và khi nào tìm ra, mình sẽ cho nó nổ tung, tiêu diệt bọn sên xấu xa không chừa một tên nào.”
Tôi chờ đợi Marco giãy nảy lên. Nhưng thằng ôn này ranh như cáo. Nó biết Tobias thế nào cũng lôi kéo được tôi bằng câu chuyện về ông hoàng Andalite, vì vậy nó chỉ ngồi cười trừ.
“Nhớ lão cảnh sát sáng nay không? Cái lão muốn tìm những ai ở khu công trường hồi đêm ấy. Lão ta dám là một kẻ Bị mượn xác lắm.” Marco nói.
“Rồi sao?” tôi hỏi.
“Thế này nhé. Lão ta rủ cậu gia nhập nhóm Chia Sẻ. Bây giờ lại đến phiên Tom. Tự nhiên anh ấy cực kỳ quan tâm chuyện ở khu công trường. Nghĩ tiếp coi! Tom cũng rủ cậu gia nhập nhóm Chia Sẻ.”
Tobias gật đầu đồng ý. “Có thể nhóm Chia Sẻ là một tổ chức của bọn Yeerk.”
Marco mỉm cười. Nó là thằng bạn thân nhất của tôi, nhưng thỉnh thoảng nó chơi tôi sát ván.
“Bọn mình đều đoan chắc lão cớm ấy là một kẻ Bị mượn xác. Tớ không cần biết cậu nói gì, Jake à, nhưng tớ nghĩ Tom cũng bị vậy. Cho nên, vấn đề là ở chỗ này: cậu đang muốn nhào vô chiến đấu chống bọn Yeerk đúng không?” Marco hỏi tôi.
“Tốt thôi. Để xem cậu còn khăng khăng vậy không khi chính anh của cậu là người cậu sẽ phải tiêu diệt.”
Tôi ngẩn người ra.
“Đây đâu phải là trò chơi video, hén?” Marco nói tiếp. “Đây là thực tế. Mà cậu thì cứ như trên mây ấy, Jake ạ. Cậu đã gặp rắc rối gì đâu? Cậu có một gia đình hết ý... giống như tớ đã từng có trước đây.”
Giọng nó hơi run run. Nó chưa bao giờ nhắc về cái chết của mẹ nó.
Tôi chợt nhận ra là nó đúng. Tôi chẳng hiểu tí gì về thực tế. Cả những thực tế đã đến với Marco... và với Tobias.
“Cho nên bọn mình phải rút khỏi vụ này,” Marco nói. “Hãy nhường cuộc chiến đó cho ai khác. Tớ rất tiếc cho ông hoàng Andalite, nhưng một người chết trong gia đình tớ đã là quá đủ rồi.”
“Không,” tôi thốt lên, ngạc nhiên với cả chính mình. “Ông hoàng Andalite trao cho bọn mình quyền năng biến hình là có lý do. Nó đâu phải để vui chơi, để biến thành chó, thành chim, thành ngựa. Ông ấy đã hy vọng rằng bọn mình sẽ chiến đấu.”
“Và Tom cũng có thể là kẻ thù,” Marco nói. “Có thể cậu sẽ phải tiêu diệt anh của cậu trước tiên đấy.”
“Đúng!” tôi nói mà cổ họng muốn nghẹn. “Điều đó có thể xảy ra... nhưng cũng có thể không. Trước mắt, chúng ta phải tìm hiểu thêm. Theo tớ thì bọn mình phải tìm cách dò la cuộc họp của nhóm Chia Sẻ tối nay. Tớ sẽ gọi mấy đứa kia. Ai tới cũng tốt. Còn cậu Marco, nếu cậu muốn đứng ngoài cuộc thì tớ cũng chẳng ép.”
Marco ngần ngừ. Nó ném sang Tobias cái nhìn giận dữ. “Thôi được, chỉ là cuộc họp thôi chứ gì? Cứ tới đó coi sao. Tớ đồng ý đi.”
Tôi gọi mấy đứa kia. Rachel đồng ý ngay. Cassie nói để nó suy nghĩ một chút, nhưng rồi nó cũng đồng ý.
Tôi bảo Tom là bọn tôi muốn dự cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Tôi, Marco, Rachel, và Cassie. Bọn tôi quyết định rằng Tobias cũng sẽ tới đó, nhưng theo cách khác.
“Cuộc họp tối nay hấp dẫn lắm đó nghe,” Tom vồn vã. “Bọn anh sẽ tổ chức lửa trại ngoài bãi biển. Em biết đấy, đi lang thang nè, chơi games nè... đủ thứ trò vui. Bọn anh thường chơi bóng chuyền ban đêm, vui lắm, vì phân nửa thời gian chẳng thấy trái bóng ở đâu. Tuyệt cú mèo. Nhóm bọn anh là số 1. Em sẽ thích nó cho coi.”
Nghe anh nói mà thấy khó tin nhóm Chia Sẻ có dính dấp gì đến bọn Yeerk. Làm sao hình dung nổi Visser Ba và nguyên đám Taxxon đang... chơi bóng chuyền.
Tôi nghĩ có khi cả đám chúng tôi mê muội hết rồi cũng nên. Chia Sẻ biết đâu là một tổ chức hướng đạo kiểu mới hay gì đó.
Ra bãi biển không xa lắm, nên chúng tôi quyết định không đi xe cùng Tom mà đi bộ. Tobias theo bọn tôi một đoạn đường rồi lui lại nấp sau một đụn cát tối khi chúng tôi đến gần bãi. Vài phút sau, chúng tôi thấy một con diều hâu từ đó bay ra. Ban đêm không có nhiều khi nóng nên nó bay lên cao có vẻ khó khăn. Nhưng hình như thằng nhóc đã tìm được một luồng nhiệt đủ mạnh vì nó chợt bay vút lên rồi biến mất ở đằng xa.
“Tớ sẽ thử vụ này,” Cassie nói. “Coi bộ hấp dẫn quá.”
“Chứ sao,” tôiđồng ý. Ở phía trước là lửa trại cháy sáng trên bãi biển tối mù. Nhiều người đang xúm xít quanh đó chơi đùa, tán gẫu, ăn uống. Bọn nhóc ở trường cũng có mà người lớn cũng có. Một số người tôi quen, một số thì không.
Liệu họ có phải là những kẻ bị mượn xác? Tôi tự hỏi. Làm sao biết được đây? Và anh Tom của tôi liệu có phải là người của bọn chúng?
Sau một giờ chơi bời ngoài bãi biển, tôi thấy mình đúng là một tên gà mờ. Mấy người này không cách chi là người ngoài hành tinh được. Chúng tôi chơi bóng chuyền, tôi với Tom cùng phe. Chúng tôi ăn sườn nướng do họ mang theo. Ý tôi nói, mọi sự y chang như trong một cuộc vui bình thường.
Bãi cát hãy còn âm ấm. Không khí đêm hơi lạnh, nhưng ngồi cạnh đống lửa thì thật dễ chịu.
“Em hiểu vì sao anh thích Chia Sẻ rồi chứ?” Tom hỏi tôi.
“Tuyệt,” tôi đáp, mắt đảo một vòng những người đang chơi đùa. “Em đâu ngờ ở đây vui dữ vậy.”
“Chưa hết đâu,” Tom nói. “Có những thứ còn hơn cả vui đùa nữa đấy. Chia Sẻ có thể cho em mọi thứ nếu em được nhận làm thành viên chính thức.”
“Nhưng làm cách nào để trở thành thành viên chính thức?” tôi hỏi.
Tom nhoẻn một nụ cười bí ẩn. “Ồ, để từ từ đã. Trước hết em phải là thành viên dự bị. Sau đó các đầu lĩnh của nhóm sẽ quyết định có nên mời em làm thành viên chính thức hay không. Khi nào là thành viên chính thức em sẽ thấy... cả thế giới này thay đổi.”
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy điều gì đó rất lạ. Tôi đang nhìn Tom và anh ấy mỉm cười với tôi. Nhưng khuôn mặt anh ấy chợt co giật. Đầu anh nghiêng sang bên, y như muốn lắc đầu mà lắc không được. Trong một tích tắc, ánh mắt anh toát ra tia sợ hãi hay gì đó. Anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi mà tôi cứ nghĩ đó là một người nào khác đang nhìn tôi cũng bằng cặp mắt ấy.
Nhưng rồi Tom trở lại bình thường hay giống như bình thường.
“Anh phải đi đây một lúc,” Tom nói. “Các thành viên chính thức có cuộc họp kín. Các em cứ ở lại đây chơi cho đã. Ăn thêm thịt nướng đi. Thấy tuyệt chứ?”
Nói xong, Tom biến mất trong bóng đêm. Tôi cảm thấy như vừa nuốt cả cuộn kẽm gai.
Macro và Cassie tiến tới. Hai đứa vừa chơi xong trò lướt sóng với mấy đứa nhóc khác. Marco đang cười khanh khách.
“Được rồi,” nó nói. “Tớ thừa nhận là tớ sai. Ở đây chỉ có những người bình thường đang vui vẻ. Và Tom, anh cậu, không phải là kẻ Bị mượn xác.”
Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Marco lại sai nữa rồi.
Tôi hiểu mình đã thấy gì trong đôi mắt của Tom. Anh ấy đã cố gắng cảnh giác tôi. Bằng cách nào đó, anh ấy đã kiểm soát được khuôn mặt trong vừa đúng một giây, cho đến khi tên Yeerk trong đầu lại đè bẹp anh.
Tom - anh Tom thực sự của tôi chứ không phải tên Yeerk cặn bã ở trong não anh ấy đã cố gắng cảnh giác tôi.
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng