A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhung Toét
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:19:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40. Vết Thương Trên Khuôn Mặt.
Tiếng trôi qua trong phòng cấp cứu.
- Bác sĩ - hắn chạy đến khi thấy phòng của Linh mở ra.
- Cô bé bị bỏng nặng nhất ở chân, có thể phải ngồi xe lăn cả đời, còn tay và cơ thể bị bỏng chúng tôi đã làm phẫu thuật cấy da chỉ vài năm là cơ thể bình thường. Mặt bị bỏng ít nhưng chúng tôi cũng đã cố gắng cấy da vào rồi. Cậu yên tâm.
- Cảm ơn Bác Sĩ. - Hắn nói rồi ngồi xuống.
- Không sao đâu anh. - nó đang ngồi cạnh an ủi.
- nó đau đầu quá, nó cúi mặt xuống, lại một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ mũi nó. - hắn đang thấy xe đẩy Linh đi vào phòng hồi sức hắn đi theo.
Nó khập khiễng đi vào phòng vệ sinh.
- Thiên. để anh đưa em đi. - Kiệt chạy ra.
- Vâng. - nó gật đầu rồi bám vào anh.
- chân em đau thế nào? Hay anh gọi bác sĩ khám cho nhé. - Kiệt quan tâm.
- Không cần đâu anh. - nó ngẩng mặt lên.
- Mũi em. sao lại chạy máu nhiều thế này? - Kiệt hốt hoảng.
- Không sao đâu anh. - nó bỏ tay Kiệt ra đợi em một xíu.
Nó vào rửa mặt. Đầu nó đỡ đau hơn chút rồi. Không ổn rồi, cứ thế này thì sẽ không thể thực hiện được mất. nó suy nghĩ.
nó bước ra ngoài, Kiệt lại đưa nó về chỗ ngồi thì hắn quay lại.
2 tiếng sau:
Bác Sĩ bước ra từ phòng của Nam.
- Bác sĩ, thế nào rồi ạ? - nó hỏi.
- Đã qua cơn nguy hiểm rồi, chỉ còn chờ xem bao giờ tỉnh. - Bác sĩ lắc đầu.
- Ý bác sĩ là? - nó hỏi.
- Đầu cậu ấy bị va đập mạnh khiến một mạch vỡ, chúng tôi đã tiến hành nối mạch máu nhưng khả năng tỉnh lại là rất khó khăn trong thời gian ngắn. Chỉ có thể trông đợi một phép màu hoặc ý chí của cậu ta có thể thắng được số mệnh. - Bác sĩ nói.
- cháu cảm ơn. - nó buồn bã.
- Nhưng tôi thấy vấn đề bây giờ là chân của cháu đấy, nhìn sưng tấy thế này tôi nghi là bị chệch xương rồi, mặt cháu cũng nên rửa sạch và đi sát trùng nếu không hậu quả khó lường đấy. - Vị bác sĩ đi về phòng.
Nói hắn mới nhớ, từ lúc vào đây hắn chỉ lo cho Linh không để ý đến nó.
- Em có sao không anh đưa em đi rửa. - hắn lại gần nó.
- uk. Em không sao. Anh ở lại đây với anh Nam đi. Anh kiệt đưa em đi nhé. - Nó quay sang Kiệt.
- Để Bon đưa em đi. Chị dâu em đang đợi anh về. Cô ấy đẻ mấy hôm trước, ông bà lại không có nhà. anh ở đây lâu quá sợ cô ấy lo lắng.
- Vậy cũng được, Anh về với chị đi. gái đẻ mà không có chồng bên cạnh tủi thân lắm, mai em gọi điện nói chuyện sau. - nó vui vẻ chào anh.
Bon đưa nó đi.
- Chị có sao không? - Bon giật mình khi thấy nó bước hụt bị ngã.
- Không, tôi không sao đâu. - Nó gạt Bon ra.
- Chị lên lưng đi, em cõng chứ chân thế này làm sao đi được - Bon lo lắng.
- Nó ngậm ngùi đành lên lưng. - Bon cũng khá đẹp trai theo kiểu men còn hắn đẹp trai theo kiểu dễ thương.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà cứ gọi tôi là chị vậy? - nó vừa đi vừa hỏi.
- Em năm nay 18. - Bon trả lời.
- À chuyện chị dặn em em đã có thông tin một ít rồi.
- Tốt lắm, mà cậu hơn tuổi cứ gọi tôi là chị tôi không quen. - nó cười nói.
- Chẳng lẽ tôi lại gọi chị là Em? - Bon đổi cách xưng hô.
Mặt nó đỏ ửng
- Cậu ở đây đi. Tôi tự vào làm là được rồi. - nó tụt khỏi lưng Bon. khập khễnh bước thì nhức quá không đi được nữa.
- Để tôi dìu - Bon nhanh chân đỡ nó.
hắn và Lyon đưa Nam trở về phòng
- Em ở đây xem Nam nhé, Anh đi xem Thiên. - hắn dặn.
- Vâng. Hình như anh Nam rất thích Thiên thì phải. - Lyon vô tình nói.
- Không, giữa họ chỉ là tình anh em thôi. - hắn khua tay phản bác.
- Em thấy được ánh mắt của anh ấy khi nhìn Thiên, là ánh mắt yêu thương. - Lyon nhìn Nam nói cô không nhớ ra hắn và nó chính là một đôi.
- Không có đâu. - hắn cố cãi rồi đi thẳng.
- Anh Nam à. dậy nhanh nhé anh, đừng ngủ nhiều không tốt đâu. Có lẽ em thích anh nhiều quá mất rồi. - Lyon cầm tay Nam lên.
Hắn xuống nhìn thấy Bon đang giữ nó để bác sĩ nắn chân.
Hắn định bước vào thì nghe thấy nó nói.
- Bon, anh có thấy tôi xấu đi không? - Nó buồn bã khi nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình đầy máu me.
- Đừng bi quan như thế, khoa học giờ rất hiện đại, sẽ liền sẹo được thôi. - Bon an ủi.
Nó không nói gì nữa. Nó sợ nhìn vào gương nó còn sợ chính mình chứ nói gì đến việc hắn nhìn thấy nó.
- Xong rồi, giờ chuẩn bị tinh thần để tôi rửa vết thương trên mặt cho cháu nhé - vị bác sĩ ân cần.
- Vết thương khá sâu đấy, không cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng. - Vị bác sĩ nói tiếp.
- Có để lại sẹo to không bác sĩ? - nó hỏi.
- Cũng kha khá đấy. - Vị bác sĩ trả lời.
- liệu cháu có thể đi phẫu thuật liền sẹo được không ạ? - nó hỏi.
- Được nhưng không phải bây giờ mà phải chờ cho sẹo già tức khoảng 2 - 3 năm thì mới có thể trị dứt điểm. - Vị bác sĩ vừa làm vừa nói.
- Á... - nó đau nó hét lên.
Hắn bước đi.
Thiên à, anh không bỏ rơi em đâu. Vết thương ấy là do anh gây ra cho em, cả đời này không bao giờ anh không bao giờ bỏ mặc em, xin em đừng mặc cảm, đừng tự ti. Nhìn em đau anh cũng sót lắm.
Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa - Nhung Toét