Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhung Toét
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:19:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31. Mẹ Hắn Về.
am tiến lại gần chiếc đảo hoang ấy, tiến về phía có làn khói mờ ảo kia nhìn thấy nó đang dựa vào vai hắn, hắn dựa vào đầu nó ngủ. Hắn đang gật gù gật gù thì giật mình thức giấc.
- Nam, tao biết mày sẽ tìm thấy tao mà - Hắn mở mắt thấy thằng bạn thân
- Uk. tao đến rồi. Mày giỏi quá ha. Tý về nhà tao cho mày biết. - Nam gằn giọng lên
- Ủa, anh. Anh tới rồi hả - Nó thấy tiếng người nói chuyện cũng tỉnh dần
- Ấy bình tĩnh. - Hắn trêu
- Mày biết tìm mày tao đã huy động biết bao nhiêu anh em không hả? Ra đây - Nam gọi hắn ra biển
- Đấy, 10 chiếc trực thăng, 30 chiếc thuyền, vài trăm anh em. - Nam chỉ tay
- Thôi biết rồi biết rồi mà. Bao nhiêu tiền tý về tao sẽ thanh toán cho mày hết - Hắn cười cười.
- Nhớ đấy - Nam nói rồi cầm điện thoại lên
- Cho tôi chiếc trực thăng tới hòn đảo hoang tọa độ XXX.
*** tối hôm đấy.
- Nam ơi - Mẹ hắn đã bay tới nơi vội vàng đến nhà hắn luôn
- Mẹ... sao mẹ lại ở đây? - hắn đang ngồi ngoài vườn nhìn thấy mẹ hắn về
- Cái thằng quỷ đánh này, con làm sao không? nghe được tin mẹ dùng máy bay tư về thẳng luôn đấy. sao lại đi một mình như thế hả? - Mẹ hắn lo lắng nói một hồi. Mẹ hắn rất thương yêu hắn, nhưng vì hắn nói muốn ở một mình nên bà đành ngậm ngùi đi sang Mỹ với chồng.
Bước xuống dưới nhà thấy mẹ hắn ở ngoài liền chạy lên nói nó trốn. Vì bà không thích hắn giao du qua lại với những người không có địa vị. Bà là người yêu ai yêu hết mực nhưng ghét ai cũng ghét hết mình, tất cả những đứa con gái đến với hắn với bà là vì tiền hết nên bà không ưa họ.
- Thiên ơi. Xin lỗi anh hại em rồi nhưng em có thể ở im trong này được không? không được bước chân ra khỏi cửa, không được lên tiếng, thấy cánh cửa mở phải lập tức trốn biết chưa? - Nam nói vội vàng rồi đi xuống nhà.
- Uk.... ukm....- Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì Nam đã đi. Nhưng nó nghĩ chắc có việc quan trọng lắm nên vẫn làm theo.
- Con chào bác. Con xin lỗi vì đã làm bác lo lắng. - Nam chạy ra chỗ mẹ hắn chào hỏi.
- Ủa. Các con ở chung hả? - Mẹ hắn giật mình khi thấy Nam
- Vâng. - Nam nháy nháy mắt với hắn.
hiểu ý hắn chạy lên chỗ nó.
- Thiên mở cửa anh đây - hắn gọi
Mở cửa ra. hắn vơ vội quần áo đồ đạc trong phòng nó ném qua phòng mình, kéo cả nó sang. Hắn trải qua chiếc giường như chưa từng có ai ở. Nó đứng đấy giật mình, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang sảy ra cả.
- Từ hôm nay em phải ở trong này nghe chưa? Không được đi ra ngoài. Thấy tiếng lạ thì phải trốn ngay, em có hiểu anh nói không? - hắn đứng trước mặt nó nói khẽ tay bám vào bờ vai của nó.
- Dạ. Nhưng em có thể biết chuyện gì không? còn việc đi học? - Nó hỏi.
- Anh sẽ xin trường cho em nghỉ 1 tuần mà vẫn được thi học kì sắp tới, còn chuyện gì tý anh quay lại sẽ nói rõ, nghe lời anh biết chưa? - Hắn nói. rồi đặt lên trán nó một nụ hôn.
Ukm.... nó chỉ biết gật đầu.
Hắn đi ra ngoài thì thấy mẹ hắn đang lên. Nam và hắn nháy mắt với nhau.
- Ta muốn xem chỗ con ở thế nào. Cũng 4 tháng rồi ta chưa về. Lần này ta quyết định sẽ ở đây với con 2 tuần. - Bà vừa lên cầu thang vừa nói với 2 người.
- Dạ... 2 tuần cơ ý ạ. - Hắn và Nam đồng thanh.
- Có sao không? - Bà quay lại nhìn
- Dạ không - Đồng thanh tiếp.
- vậy được con ngủ phòng nào Nam. - Bà quay sang Nam hỏi
- Dạ đây ạ. - Nam chỉ rồi nháy mắt với hắn ý hỏi xem Thiên thế nào.
- Ok. Hắn đưa ký hiệu tay rồi Nam thổi phù nhẹ nhõm.
- Vậy được. Ta sẽ ngủ phòng này. - Bà chỉ tay về phía phòng của nó lúc nãy.
- Phòng sạch sẽ ngăn nắp như có người ở vậy. - Bà mở cửa bước vào.
- Dạ đâu có. người làm vẫn dọn dẹp thường xuyên đấy mẹ - hắn bào chữa.
- Vâng vâng, lâu không có người ở hơi có mùi mốc nên con sịt nước hoa cho thơm đấy ạ - Nam đế vào theo.
- Thôi. Ta mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, các con cũng nghỉ đi mai đi học. - Bà nói rồi lấy đồ vào nhà tắm.
Hắn mở cửa bước vào phòng không thấy nó đâu, vội đi tìm trong nhà tắm, trong tủ quần áo, không thấy nó đâu. Hắn nhìn quanh một lượt thấy có áo dưới gầm giường, vạch ga lên thấy nó đang nằm ngủ ngon lành, bế nó lên giường, Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho nó.
- Vợ ngốc này, làm sao mà nằm dưới gầm giường cũng ngủ được chứ.
- Anh. Em sợ mà. Lỡ em ngủ trên giường có ai vào em không biết thì sao? thế ngủ luôn dưới đấy không tốt hơn hay sao? - Nó mở mắt.
- Ngốc ạ. - Anh vuốt tóc nó rồi lấy bộ quần áo đi tắm.
- Anh bước ra cửa trông thật quyến rũ. khuân mặt vẫn dính vài ba hạt nước, Đôi mắt đỏ lên vì nước vào, mái tóc nhuộm màu vàng ở mái ngố, 2 bên tai vét ngắn vẫn để tóc màu đen ướt sũng còn nhỏ vài giọt nước xuống người anh. anh mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng.
Nó ngước lên nhìn anh mãi.
- Anh đẹp trai quá hả? - Hắn ngồi xuống cạnh giường hỏi.
Mặt nó đỏ rực lên. - Anh đẹp trai thật đấy.
- Bây giờ em mới biết sao? - Hắn hỏi
Nó không nói gì chỉ nằm xuống chùm chăn.
- À. anh có việc gì đấy tại sao tự nhiên như thế này? - Nó vén chăn xuống tới miệng rồi hỏi.
- Mẹ anh tới. Nên anh sợ mẹ anh nhìn thấy em em sẽ khó sử, Bà là người rất nghiêm với bạn bè anh trừ Nam. - Hắn nói. rồi hôn lên má nó.
- Em hiểu... - Nó biết nó không có gì cả, chắc chắn nhà hắn sẽ khó mà chấp nhận được.
Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa - Nhung Toét