Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhung Toét
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:19:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18. Trốn Chạy
ó đang băng bó vết thương thì nam đến.
- Em bị sao vậy?
- Em không sao. sao anh lại đến đây? - Thấy nam nó giật mình hỏi
- Anh hỏi sao em bị thương thế này cơ mà - Nam nhìn sót em gái thì tức giận
- Em em... có người tìm em ở cổng trường. - Nó nói rồi cúi đầu xuống
- Em có biết họ là ai không?
- Em không biết, em chưa gặp bao giờ - Nó vẫn cuốn vết thương vừa nói
- Thôi đưa anh làm cho. - Nam nhìn thấy nó mà sót.
- Anh tin em chứ - Nó hỏi
- Anh tin - Nam nhìn nó rồi nói
- chắc chắn cô ta hãm hại em phải không? - Nam hỏi cô ta ở đây ý là Linh
Nó không nói gì chỉ gật đầu thôi.
- Kể cho anh nghe xem nào.
- Hôm nọ anh sơn có kéo em lên tầng thượng chắc cô ta đi theo nên cô ta nghĩ anh sơn thích em nên cô ta nói với em rằng cô ta chính là vợ sắp cưới của anh ấy, cô ta còn nói rằng anh sơn kéo em lên là để nói về chuyện đó.
- Thế nên hôm đấy em mới ra sau trường khóc phải không? - nam nghĩ lại
Nó gật đầu rồi kể tiếp.
- Xong chuyện đấy em coi như chúc họ hạnh phúc em không nghĩ gì hết thì đến hôm qua cô ấy cố tình để chai dầu ăn đổ ra sàn rồi bảo anh sơn qua lấy đồ, sau đó anh sơn bị ngã nhân cơ hội cô ta đã lấy chiếc vòng từ cổ anh sơn khi về lớp cô ta nói là đi có việc thực chất là chạy về lớp để chiếc vòng vào cặp em mà không ai nghi ngờ gì cả vì lúc đó lớp đi ăn hết nên không có ai trong lớp cả.
- Thế còn chuyện sáng nay??? - Nam hỏi tiếp bắt đầu hiểu ra vấn đề
- Em kéo cô ta lên để hỏi cho ra lẽ thì cô ta nói em nhà nghèo đòi trèo cao thế là em tát cô ta 1 cái, đúng lúc đấy thì anh và sơn lên. cô ta trơ chẽn đến mức lật lại luôn tình hình bịa luôn chuyện được.
- Anh hiểu rồi, anh xin lỗi vì đã không tin em. - Nam nói rồi đặt trên trán nó một nụ hôn.
- Trở lại bây giờ đi tại sao anh tới đây? - Nó hỏi nam rồi nheo mắt
- Anh nghe chị đối diện gọi điện bảo rằng thấy áo của em dính rất nhiều máu nên anh chạy tới đây luôn.
- Em muốn ngày mai anh đưa em đi thăm ông vì anh rất tốt với em nên em muốn ông em yên tâm - Nó nói
- Được chứ. Lúc nào anh cũng đồng ý chỉ cần em yêu cầu thôi anh đỡ em dậy - Nam cười.
- Làm gì ạ? - Nó mở mắt to tròn ra nhìn
- Thì đi ăn chứ làm gì? Tối rồi mà.
- Đợi em 1 tý - Nó nói với nam rồi cầm điện thoại lên:
- Trúc này, cuộc sống thành phố thật khó khăn. Tao lỡ yêu người không thuộc về mình mất rồi, nhưng bù lại tao đã tìm ra một thứ mà còn quan trọng hơn cả tình yêu đó chính là anh trai kết nghĩa. Anh ấy rất tốt, quan tâm và rất hiểu tao. - Nó nhắn tin nhanh cho Trúc rồi nó đứng dậy đi ăn với Nam.
Đến cửa hàng ăn hàn quốc.
- Anh này thật sự em không hiểu đâu, tại sao anh đối xử tốt với em như thế chứ. Kể cả anh em người ta cũng chưa chắc đâu. - Nó ngơ ngác hỏi nam
- Anh cũng không biết, em ăn đi anh sẽ đưa em tới một nơi.
- Lại tới đâu nữa hả anh.......................
..............
Trên ngọn đồi cao có thể nhìn thấy hết bóng đèn lung linh huyền ảo của thành phố:
- Ui!!! Nơi này đẹp quá - Nó hét lên
- Em thấy hết buồn phiền chưa? - Nam nhìn nó
- Cũng đỡ rồi anh - Nó nhìn nam
- Thực ra, em muốn biết tại sao anh lại đối xử tốt với em đúng không? - Nam lưỡng lự hỏi
- Vâng ạ - Nó gật đầu.
- Thực ra tình cảm anh dành cho em... - Nam nói chần chừ.
- Này Nam - Đúng lúc này hắn xuất hiện.
- Sao mày lại ở đây? - Nam nhìn hắn
- Tại sao tao không được ở đây? - Hắn hỏi
- Đùa mày thôi. Tao biết mày sẽ lên đây mà. Hầu hết những buổi tối mày không đến bar thì sẽ đến đây còn gì - Hắn nói tiếp
- Mày ra đây tao nói chuyện - Hắn vẫy vẫy Nam khi nhìn thấy nó
Nam ra chỗ hắn.
- Mai tao sẽ đi mỹ vài ngày. Chuyện bang hội ở đây t giao cho mày đấy, 6h sáng mai tao đi, có thể là 1 - 2 tuần. - Hắn vẫn nói
- Mày đi vì chuyện gì mà gấp thế. - Nam nhìn hắn giật mình
- Uk. Có chút việc ý mà (thật ra vì hắn yêu nó nên mấy hôm nay gặp chuyện này, hắn thật không biết phải làm gì nên tìm cách trốn chạy) - Hắn nói.
Hắn quay sang nhìn nó. Anh thật không tin em là người con gái như vậy nhưng anh đã mắt thấy tai nghe em bảo anh phải làm sao chứ. Anh đành chốn chạy khỏi đôi mắt ấy, nụ cười ấy... Hắn nghĩ trong đầu rồi quay sang nhìn nam.
- Thôi tao về đây còn chuẩn bị. Ở lại mạnh khỏe. - Hắn vỗ vai nam rồi bước đi
- Ngày mai Sơn đi đấy, cậu ấy sẽ đi mỹ vài tuần nên đến đây để chào anh - Nam quay lại chỗ nó giải thích.
- Thôi mình về đi anh, cũng muộn rồi em thấy hơi lạnh. Mai thứ 7 anh qua đón em sớm nhé.
Nói rồi nó lên xe đi về, nó cũng không nói với nam chuyện lúc nãy dang dở. Nam ngồi nghĩ, vì anh thích em, thật đấy nhưng anh sẽ giữ nó trong lòng, sẽ chỉ coi em như người em gái cần được bảo vệ, vậy thôi. Anh không thể hi vọng em sẽ cho anh cơ hội, vì anh biết nếu nói ra có thể tình cảm anh em cũng sẽ không còn. Anh sẽ mãi ở bên bảo vệ em. Nam vừa lái xe, còn nó khi đi 1 đoạn nó đã ngủ say xưa trên xe nam, đằng nào mai cũng nghỉ nên nam lái xe hướng ngược lại đi ra biển...
Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa - Nhung Toét