There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 828 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 00:23:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 29
ạc Tiểu Tứ và Mật Mật 29.
Hai năm sau, con trai nhỏ Mạc gia Mạc Thừa Hạo được sinh ra, Mạc Đông Lăng uể oải nghiêm mặt không cao hứng lắm, anh hy vọng cái thai của bà xã là đứa con gái, kết quả lại ra thêm một thằng nhóc con!
Hết lần này tới lần khác Quan Hạo Lê luôn vẫn cố ý gọi điện thoại cho anh, nói bà xã anh ta vừa sinh ra một tiểu công chúa.
Hừ!
Vì cái gì người ta thai đầu liền đã là con gái, mà anh trông mong lâu như vậy chỉ là một đứa con trai?.
“Bà xã, chúng ta lại sinh tiếp nữa đi?” Mạc Đông Lăng cắn tai cô rót mật.
“Tránh ra!” Thư Mật Nhi tức giận đẩy anh.
Anh cho rằng cô là heo sao? Sinh ra một đứa! Sinh đứa thứ hai đã là cực hạn của cô rồi, khỏi phải hy vọng xa vời đứa thứ ba, không có cửa đâu!
“Bà xã, em không hy vọng nhà chúng ta có một tiểu công chúa xinh đẹp sao? Đại ca có Nhạc Nhạc, Quan Hạo Lê có tiểu Ưu Ưu, rất đáng yêu a!” Mạc Đông Lăng nói.
Thư Mật Nhi liếc mắt nhìn hắn, “Sinh con trai sinh con gái cũng không phải chuyện em có thể quyết định, là trách nhiệm của anh được không!”
o(╯□╰)o
Mạc Đông Lăng vẻ mặt tràn đầy hắc tuyến, từ trên khoa học mà nói, đúng là như vậy không sai.
“Bà xã, nếu hai đứa con đầu đều là con trai, vậy đứa thứ ba nhất định là con gái.”
“Anh chưa nghe câu chuyện xưa mười đứa con hả? Loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu!” Thư Mật Nhi lé mắt nhìn anh.
Mạc Đông Lăng bị nói đến á khẩu không trả lời được.
“Bà xã...”
Không đợi anh mở miệng, đã bị Thư Mật Nhi trừng trở về, “Anh đây là không thích con trai phải không? Em sẽ dẫn Mạc Mạc và Hạo Hạo quay về Anh quốc, cũng để mắt không thấy tâm không phiền.”
Mạc Đông Lăng nóng nảy, “Bà xã, em hiểu lầm anh rồi, anh đương nhiên thích con của chúng ta rồi, chẳng qua là còn muốn có thêm đứa con gái mà thôi, chỉ cần là con em sinh, anh đều thích, thật sự!”
“Hừ!”
Thư Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh nữa, tự lo vén lên áo ngủ cho con trai nhỏ ăn sữa.
Hình ảnh bày ở trước mắt câu người như vậy, Mạc Đông Lăng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, dáng người bà xã vẫn luôn tốt, nhất là sau mang thai càng thêm đầy đặn rồi, anh thật sự là khó có thể kháng cự được quả hồng quả hấp dẫn.
Nhìn miệng nhỏ nhắn của con trai bẹp bẹp mút lấy sữa, Mạc Đông Lăng có chút miệng đắng lưỡi khô, anh “Vụt” một cái đứng dậy ra phòng ngủ, để bình ổn hơi thở dục hỏa trong lòng mình.
Lúc Hạo Hạo hai tuổi, Mạc Đông Lăng dẫn theo một nhà bốn ngườidọn vềthành phố C, bởi như vậy, bạn nhỏ của mấy nhà thường xuyên tụ hợp chơi với nhau, mỗi tuần mỗi nhà thay phiên nhau bày tiệc.
Trải qua nhiều chuyện lên xuống, Nhạc Nhạc đối với Mạc Thừa Diệp(Mạc Mạc khi lớn) đã có thay đổi thật lớn, hơn nữa cậu là đứa nhỏ có số tuổi cao nhất, đương nhiên sẽ thành Đại ca ca của mọi người, Vua đứa nhỏ.
Nghỉ hè, Thư Nhĩ Hoàng cùng Uý Hợp Hợp dẫn theo con gái bảo bối Niếp Niếp đến thành phố C làm khách, bé cùng An An, Nhạc Nhạc sinh cùng năm, chỉ có điều là đầu năm thôi, một đứa là cuối năm, cách tháng mà thôi.
Hai đứa nhỏ mới quen mà như đã thân, mỗi ngày chơi với nhau, giống như nói không hết lời.
Quan Dịch Uư thì thích cùng theoAn An, thích nhất làm một chuyện chính là hấp tấp ở bên cạnh nhóc quay tới quay lui, mở miệng một tiếng “anh An An “, vô cùng dính nhóc.
Điểm này lại để cho cha bé rất là ghen, vụng trộm phàn nàn với bà xã, “Nini, trên người thằng nhóc thối An An cuối cùng có ma lực gì, rõ ràng để cho Ưu Ưu của chúng ta lại khăng khăng một mực như vậy?”
“An An so với đứa nhỏ khác trưởng thành sớm hơn.”
“Vậy thua thiệt không phải là Ưu Ưu chúng ta sao?”
“Ông xã, anh nghĩ đến quá xa rồi! An An mới bốn tuổi, Ưu Ưu mới hai tuổi, chuyện sau này ai biết được?” Tiết Giai Ny lườm ông xã.
“Không phải anh đang đề phòng chuyện xảy ra sao!” Quan Dịch Uư là bảo bối nhỏ trong nhà anh..
Mấy đứa nhỏ chênh lệch tuổi không đều, khó tránh khỏi chia làm mấy nhóm, Nhạc Nhạc cùng Niếp Niếp thích cùng chơi với con trai lớn hơn mình, cho nên hai người mỗi ngày quấn quít lấy Mạc Thừa Diệp.
Mà Quan Dịch Ưu cùng Mạc Thừa Hạo thích cùng chơi với An An và Thần Thần, bởi như vậy, liền chia làm hai tốp, nghỉ hè hai tháng, cha mẹ năm nhà thường xuyên dẫn bọn họ đi khu vườn Disney chơi trò chơi, đi bờ biển nghỉ phép, đi vùng ngoại ô cắm trại dã ngoại...
Hoạt động rất phong phú, khiến 7 đứa nhỏ chơi rất vui vẻ, cũng thành lập mối tình bạn sâu sắc, lúc chia tay, có chút lưu luyến, nhất là NhẠc Nhạc cùng Niếp Niếp, khóc bù lu bù loa, con gái nhỏ mà! Khó tránh khỏi mảnh mai, không nỡ bỏ tách ra.
Quan Dịch Ưu thấy hai chị khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung đấy, cũng bẹp cái miệng nhỏ nhắn chôn trong ngực mẹ anh anh khóc lên, bé cũng thật là khổ sở a!
“Nhạc Nhạc nghe lời, lần sau ba mẹ dẫn con đi Hồng Kông tìm Niếp Niếp chơi được không?” Lương Chân Chânan ủi con gái.
“Hic… hic không được, không được gạt con...” Nhạc Nhạc nghẹn ngào nói.
Úy Hợp Hợp cũng ôm con gái dụ dỗ nói: “Dù không thể gặp mặt mỗi ngày, nhưng cũng có thể nói chuyện qua máy tính mà, Niếp Niếp nghe lời, khóc nữa sẽ không đẹp!”
“Dạ...” Niếp Niếp bé gái nghiệp dư, nghe được lời của mẹ lập tức ngừng lại nước mắt, nức nở vài cái nhu thuận gật đầu.
Hai đứa nhỏ trao đổi tài khoản MSN, còn hẹ 8h lên video nói chuyện phiếm, làm xong những thứ này Nhạc Nhạc chạy đến bên cạnh Mạc Thừa Diệp, ngẩng lên cái đầu nhỏ nói: “Anh Diệp, anh cũng thường xuyên đến tìm Nhạc Nhạc nha!”
“Được.” Mạc Thừa Diệp nhẹ gật đầu.
Sau một khắc khi lên máy bay, Mạc Thừa Hạo bỗng nhiên vắt cuống họng khóc lên, Thư Mật Nhi vội vàng ôm con trai ôn nhu dỗ dành, bé bị gì vậy? Lúc người ta khóc nhóc không khóc, người ta đừng khóc rồi nhóc lại khóc?
Trong tiếng khóc của Mạc Thừa Hạo, Thư Nhĩ Cách và Mạc Đông Lăng hai nhà lên máy bay rời đi.
****
Bắc Kinh, đại trạch Mạc gia.
Mạc Thừa Hạo vừa vào cửa liền “Ông nôi, bà nội”, ba mẹ Mạc Đông Lăng vừa thấy được hai cháu trai đã trở về, cao hứng đến miệng đều không khép lại được.
“Lúc này về ở được mấy ngày này.” Mẹ Mạc thân mật lôi kéo con dâu hỏi.
“Mẹ, cha, chúng con lần này trở về không đi nữa, con cùng Lăng đã thương lượng tốt rồi, để cho Mạc Mạc đến trường ở Bắc Kinh.”
“Thật vậy sao?” Mẹ Mạc vui vẻ mà hỏi.
“Dạ.” Thư Mật Nhi nhẹ gật đầu.
Mặc dù ba Mạc không nói gì thêm, đáy lòng vẫn vô cùng cao hứng đấy, người lớn tuổi, đều hy vọng người thân dưới gối bên cạnh, người một nhà ở cùng nhau mới là vui vẻ nhất.
Chỉ lưu lại hai ông bà già trong nhà, ở trong phòng xa hoa như vạy vẫn cô đơn.
Buổi tối, Mạc Đông Lăng cảm kích ôm bà xã, “Bảo bối, em thật tốt.”
“Bây giờ anh mới biết được em tốt hả?” Thư Mật Nhi liếc anh.
“Vẫn luôn biết rõ, chẳng qua là luôn giấu ở trong lòng không nói ra mà thôi.” Mạc Đông Lăng nịnh nọt để sát vào cô.
“Ít làm bộ đi!” Thư Mật Nhi đẩy anh.
“Á!!!!” Mạc Đông Lăng bỗng nhiên kêu ra tiếng.
Thư Mật Nhi liếc anh, “Đừng giả vờ giả vịt a!”
Mạc Đông Lăng vẻ mặt đau khổ vuốt vuốt chỗ bị đụng đau trênmông, “Bà xã, đụng phải góc bàn rồi, đoán chừng tím rồi.”
“Trên mông thịt nhiều,anh cho rằng dễ dàng bầm tím a!” Thư Mật Nhi căn bản cũng không tin.
“Thật sự, không tin anh cho em xem.” Mạc Đông Lăng làm bộ chuẩn bị cởi quần.
“Ai muốn nhìn cái mông của anh!”
Mạc Đông Lăng lôi kéo quần áo của cô, “Anh muốn cho em xem.”
“Lưu manh đáng chết!”
“Bà xã, da thịt trên người anh chỗ nao mà em chưa thấy qua, đã sớm thân mật đến không có một chút xíu bí mật.”
“Nếu con trai đột nhiên đi vào làm sao bây giờ?”
“Không sao, bọn nó ngủ sớm rồi.”
“Anh đó là đoán mò!”
“Bà xã, thật sự rất đau.”
“Nào có khoa trương như vậy!”
Mạc Đông Lăng thấy vợ cố chấp như vậy, dứt khoát nhào qua dính sát cô, cắn cổ áo ngủ của cô xuống, bờ môi dán trên cổ cô, “Vậy em phải đền bù tổn thất cho anh.”
Nơi bị anh hôn ngưa ngứa, giống như có côn trùng nhỏ cắn, thời gian dần qua bò bò, bò tới khe hở trong xương cốt cô, toàn thân cũng bắt đầu ngứa ngáy...mà bắt đầu, Thư Mật Nhi bất an đá anh, “Tránh ra, đừng đụng em!”
“Không, sẽ không thả. Em còn không có xoa xoa cho anh đâu, nơi này cũng lớn hơn rồi...” Mạc Đông Lăng lôi kéo tay của cô để lên mông mình, thanh âm hơi thở dốc, “Bà xã ngoan, thật sự rất đau a.”
Thư Mật Nhi híp híp mắt, ngón tay trên da anh xoa đi vài vòng, ban đầu anh còn rầm rì, cảm thấy thoải mái, chợt vết thương lại là đau xót, rõ ràng cô nhéo một cái trên mông anh.
“A!” Mạc Đông Lăng bị đau kêu ra tiếng đến.
“Thoải mái không?” Thư Mật Nhi nhếch môi cười.
“Bà xã, em muốn mưu sát chồng.”
--------------------------------
Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em - Nam Quan Yêu Yêu