Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Tiểu Tiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 865 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:52:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
hứ hai, Điền Mật Nhi dậy thật sớm, tuy sáng nay cô không có lớp nhưng Vương Văn Tĩnh có thể phải đi làm, nên đành phải dậy. Nằm ở trong chăn buồn bã một lúc lâu, Triệu Phương Nghị biết cô thích ngủ nướng, chau chau mày hỏi: "Nếu không thì để cho cô ta tự đi đi, chúng ta thừa dịp còn chút thời gian bùng nổ một chút?"
Điền Mật Nhi dùng mắt hung hăng khoét anh, thật muốn cho anh một quả pháo điện, người này những lúc không có người thật sự là quá thô tục, quá hạ lưu, toàn nghĩ đến những chuyện đen tối.
Hô một tiếng, liền lật người đến phòng tắm rửa mặt, đã rất lâu không dậy sớm như vậy rồi! Chỉ là trong núi không khí thật mát mẻ, có ánh mặt trời cây cỏ, suối chảy róc rách, cùng mùi của bùn đất trong veo!
"Trong tủ lạnh em gói cho anh ít sủi cảo, mì sợi đặt ở trong tủ, khi đói bụng tự mình nấu mà ăn, thịt kho để ở trong tủ lạnh ăn bao nhiêu thì lấy tưng đó nếu không sẽ dễ dàng bị hư." Mỗi khi cô trở về cũng đều phải dặn dò anh bình thường không biết tự chăm sóc mình, mọi chuyện đều đối phó qua loa. Hiện tại thức ăn trong quân đội cũng không quá tốt, aiz, làm quân tẩu, hiện tại cô luôn hi vọng phúc lợi đối với quân nhân sẽ sớm được đề cao.
‘ Ừhm. ’ nghe nói nhiều cũng thấy không thích lắm nhưng thấy dáng vẻ khi lảm nhảm của vợ mình thật đáng yêu, cái miệng nhỏ hồng nhuận khi đóng khi mở, làm cho người ta muốn nuốt luôn vào trong bụng.
"Đừng chỉ nói ừ, anh phải chấp hành đấy! Trong tủ lạnh có cái gì thì trước khi em trở lại phải ăn hết, rõ chưa!"
Ở cùng Đại Nhân ở chung một chỗ đã lâu nên khi nói giọng điệu cũng có tám phần giống rồi! Triệu Phương Nghị nhíu mày, giọng nói cũng đủ mạnh đấy! Điền Mật Nhi cười gượng hai cái, thật là, vừa nãy nói vậy đã quên mất anh là người có lòng tự ái cao rồi.
Vừa lúc bên ngoài lại nghe thấy tiếng của Dương Dực: "Chị dâu đã dậy rồi sao!". Toát mồ hôi, hỏi lời này chẳng phải muốn nói cô mà dậy muộn thì vợ canh ta sẽ bị đi trễ sao.
Mời hai vợ chồng bọn họ đi vào, sau đó Điền Mật Nhi hỏi: "Ăn rồi sao!? Ngồi xuống đây cùng nhau ăn thêm một chút nữa!"
Dương Dực cũng trả lời thật: "Ăn rồi! Sợ Tiểu Tĩnh đi quá sớm không kịp nấu cơm nên hôm qua cố ý ở phòng ăn chuẩn bị thêm chút thức ăn, buổi sáng hâm nóng là được!"
"Sao có thể ăn qua loa vậy, bữa sáng phải ăn uống đầy đủ chất một chút! Một ngày có sáng sớm là quan trọng nhất, nhanh ngồi xuống ăn thêm chút nữa, cũng không có cái gì ngon, đừng ghét bỏ nhé!"
Điền Mật Nhi nhiệt tình mười phần, thật lòng muốn mời khách, Dương Dực trước kia cũng hay ăn ké Triệu Phương Nghị nên cũng không làm khách. Lại nói thức ăn của nhà đại đội trưởng Triệu rất thơm ngon, cháo nhỏ vàng óng sánh sềnh sệch, lấy thịt ba chỉ và củ cải trắng làm nhân bánh bao Sơn Đông, hai đĩa rau trộn, một đĩa khoai tây thái sợi, một đĩa rau chân vịt xào với tương ớt.
Bữa ăn sáng Điền Mật Nhi vẫn thích dùng đồ ăn có nước, nhưng lượng vận động của Triệu Phương Nghị lớn, ăn như vậy sẽ rất nhanh đói. Cho nên cô liền làm theo khẩu vị của hai người, Điền Mật Nhi làm việc lưu loát nhanh chóng, bình thường điểm tâm thường được chuẩn bị nguyên vật liệu từ buổi tối, sáng hôm sau chỉ cần nấu lên là xong.
Dương Dực ngoài miệng nói đã ăn cơm, nhưng vẫn ăn không ít, Điền Mật Nhi lại làm một đĩa sủi cảo hấp, hai người đàn ông ăn đến căng cả bụng. Vương Văn Tĩnh chỉ uống chén cháo nhỏ, đối với bánh bao nhân thịt béo ngậy như vậy cô rất không thích, ở trong bụng liền cảm thấy Điền Mật Nhi dù có ưu tú thế nào cũng thoát được bản chất nông dân, không có tiết chế thịt cá.
Điền Mật Nhi lại còn nói: "Tôi làm không ít sủi cảo còn làm cả thịt kho nữa đều ở trong tủ lạnh đấy. Đội trưởng các anh một mình cũng ăn không hết, nếu về nhà không muốn nấu cơm thì sang đây ăn với anh ấy."
"Ưhm, cám ơn chị dâu, mỗi khi chị trở về đều chuẩn bị cho cho đội trưởng không ít tiện nghi! Ha ha." Bọn họ sau khi huấn luyện thể lực tiêu hao lớn, nếu ăn ít thịt thì cả người không có tí sức lực nào.
"Bác sĩ nói anh bị thừa mỡ đấy, em đã nói anh biết bao nhiêu lần rồi, không cho anh mua xem ra vẫn có chỗ để ăn, sau này đừng có kêu khó chịu này khó chịu kia với em!" Vương Văn Tĩnh quay đầu sang nói móc.
Điền Mật Nhi nhìn Triệu Phương Nghị một cái, Triệu Phương Nghị liền đặt đũa xuống, nói: "Hôm nay tôi phải đi tuần doanh, cậu theo tôi cùng đi xem sao!"
Dương Dực đang rất lúng túng, đã ăn chực của người ta lại còn bị vợ mình nói là thành hại anh, Triệu Phương Nghị nói vậy đúng lúc giải vây cho anh, cầm cái mũ lên đuổi theo đi ra ngoài.
Điền Mật Nhi đơn giản dọn dẹp phòng ăn xong, nhìn Vương Văn Tĩnh đang xem đồng hồ, cũng không muốn làm trễ nãi liền ra cửa. Vốn định nói trước nửa giờ là đủ rồi, đến trường học ước chừng hai mươi phút, hiện tại vẫn còn một giờ nữa đã phải ra cửa rồi.
Vương Văn Tĩnh xin lỗi nói: "Mấu chốt là bọn nhỏ thường đến sớm để tự học, hiện tại những lại không có ai quản lý, thầy giáo mà không có ở đấy thì cũng chỉ chơi chứ không chịu học. Làm chủ nhiệm lớp thì phải có trách nhiệm đối với học sinh cùng với phụ huynh học sinh."
Điền Mật Nhi cười cười tỏ vẻ mình đã hiểu, tận lực lái xe nhanh hơn một chút. Trường của Vương Văn Tĩnh cũng nằm trên trục đường đến trường của Điền Mật Nhi, nếu là để cô ta ở ven đường thì cô đi khoảng hơn hai trăm thước là đến rồi. Nhưng lại đưa cô ta đến cửa trường học, con đường kia thì hẹp, học sinh còn đặc biệt nhiều, xe không thể rẽ được đành phải lái đến đầu đường trước mặt lượn quanh một vòng mới có thể lại trở lại chỗ đó.
Đến đầu đường Vương Văn Tĩnh cũng không lên tiếng, Điền Mật Nhi liền trực tiếp đem xe quẹo vào rồi dừng ở cửa trường học. Lúc xuống xe Vương Văn Tĩnh còn nói: "Cám ơn chị dâu, thứ bảy này học sinh cuộc thi, phải chấm bài thi nên có thể sẽ ra muộn nếu chị có chuyện gì thì cũng đến muộn một chút cũng không sao."
"Đừng khách sáo! Thứ bảy này tôi không có việc gì, cô còn bận việc của cô nên không cần phải gấp, cứ ra ngoài tìm tôi là được, tôi sẽ chờ ở chỗ này!"
Thật là chẳng khác gì người hầu, còn phải quản cả chuyện của người khác, khi dễ người khác là quả hồng mềm hay sao. Điền Mật Nhi cũng không khách khí, cười nói đôi câu, còn Vương Văn Tĩnh mặt vẫn không đổi sắc, ưu nhã cáo từ xoay người vào trường học.
Có giáo viên nhìn thấy cô ta ngồi xe ô tô tới làm liền hỏi có phải xe riêng của nhà hay không, Vương Văn Tĩnh cười cười rồi lảng sang những đề tài khác.
Nhưng Điền Mật Nhi thì bị cô ta làm cho tức giận quá mức, chạy trên đường quốc lộ, nếu bình thường đi một nửa thời gian đã đến cửa trường học rồi. Về nhà ngủ bù một giấc, chỉ cần cô đến chỗ đó thì buổi tối Triệu Phương Nghị cũng không để cho nghỉ ngủ đủ giấc. Khi thức dậy nhìn thời gian lên lớp vẫn còn sớm liền gọi điện cho Điền Dã.
Nhà xưởng mới xây dựng vô cùng thuận lợi, phòng sản xuất cũng đã làm xong, nhân viên kỹ thuật của nước R cũng đã tới đang điều chỉnh thử máy móc. Điền Dã nói anh đã nếm thử lô mì đầu tiên vừa ra lò, mùi vị rất tốt, anh có lòng tin nhất định sẽ thành công.
Điền Mật Nhi cũng gợi ý cho anh không ít phương pháp của đời sau, bây giờ thức ăn nhanh mới chỉ có gói gia vị, còn có thể đổi mới mùi vị của nó nữa. Một chút nước thịt hầm cách thủy cốt làm cho nước mì càng ngon hơn. Còn có thể thêm một túi hành và rau sấy khô thái nhỏ nữa, nhìn màu sắc của bát mì vừa đẹp mắt lại còn gia tăng dinh dưỡng. Điền Dã vừa nghe liền cảm thấy chủ ý này quả thực là quá tốt, hiện tại ở các thành phố lớn đã có không ít mặt hàng thức ăn nhanh chiếm cứ thị trường, nếu là mặt hàng của bọn họ có điểm cái cách, nhất định có thể chiếm thị trường lớn hơn. Nhưng còn khâu kỹ thuật cũng là một vấn đề, vẫn còn phải cẩn thận mà nghiên cứu thêm.
Làm túi gia vị thì công nhân và thiết bị cũng đã đầy đủ hết, cũng bắt đầu sản xuất, chỉ là khi đưa ra thị trường trường cũng không quá lý tưởng. Điền Mật Nhi suy nghĩ một chút, lại đưa ra chủ ý làm mì bát, sẽ đem túi gia vị làm thành từng túi nhỏ, cùng với nước sốt đặt ở trong bát để tặng kèm. Mặc dù bát so với túi đắt hơn nhưng tăng thêm gói gia vị và rau dưa bên trong còn có chút thức ăn, sẽ làm tăng khẩu vị người dùng lên nên sẽ được hoan nghênh thôi.
Một câu liền thức tỉnh người trong mộng, Điền Dã có cảm giác như được vén ra mây mù, ngay sau đó liền muốn làm thử. Ở trên TV và radio làm chương trình quảng cáo sản phẩm, lần đầu tiên tung ra thị trường, danh tiếng lập tức được khai hỏa sau đó mời gọi được rất nhiều đại lý, công ty từng bước từng bước phát triển vững vàng.
Cuối năm, cũng đã thu được lợi nhuận không nhỏ, nhưng mọi người đều đem số tiền này đầu tư tiếp. Bởi vì rất muốn trở về xem xưởng sản xuất nên lúc được nghỉ tết Triệu Phương Nghị và Điền Mật Nhi trở về thành phố để mừng năm mới. Ban đầu vì để cho tiện, Điền Dã một mực thuê nhà dân ở gần xưởng để ở, về sau lại có lợi nhuận nên Điền Mật Nhi đề nghị không bằng mua một mảnh đất xây ngôi nhà nho nhỏ, cũng có thể đón ba mẹ lên đây có vậy anh ăn ở cũng thuận tiện hơn.
Điền Đại Hà hiện tại là người chấm công cho nhà máy, vốn muốn đón hai người lên đây để cho bọn họ hưởng phúc, nhưng mà bọn họ lại nói cả đời đã quen làm lụng, ngồi một chỗ thấy rất khó chịu nên đòi con trai phân công ột việc để làm. Vương Tứ Nhi cũng đã làm quen với người gác cổng, cùng nhau hàn huyên tâm sự rồi nấu cơm mang cho con trai, thời gian dài cũng đã quen thuộc với mọi người xung quanh, khi rảnh rỗi thì đi ra ngoài thăm thú.
Biết Điền Dã đã tạm nghỉ học, hai vợ chồng già cũng rất tức giận, nhưng thấy con trai ngày càng thành công, nổi tiếng trong lĩnh vực này mà đây cũng là cái mà chúng muốn theo đuổi, vì vậy dần da cũng thấy vui mừng. Trong lòng cũng không còn thấy lo lắng nhiều nữa, ở với tiểu tử này một năm, nhìn lại hai vợ chồng già bọn họ như được ăn linh đan diệu dược gì mà tinh thần ngày càng phấn chấn, nhìn tuổi trẻ ra không ít.
Hai nhà bây giờ ở rất gần, mà mọi người cũng đã lâu không được đoàn tụ rồi, liền nghĩ không bằng không giữ quy tắc ở chung một chỗ trong lễ mừng năm mới này. Người xưa đã có câu con gái đã gả ra ngoài thì ngày tết không thể nhìn đèn nhà mẹ đẻ, chẳng thế thì những nhà có con gái trong những ngày này càng trống trải. Hiện tại Điền Dã cũng đã làm ăn được nên cũng có chút mặt mũi hơn. Phương Di và Triệu Quốc Đống đang cũng muốn trong nhà càng đông càng vui, liền đổi sang một tiểu khu mới, kiểu nhà hai tầng diện tích hơn một trăm mét vuông hơn nữa lại ở gần trung tâm thành phố nếu so với ngoại thành thì thuận tiện hơn nhiều.
Cứ tới cuối năm đơn vị của Triệu Quốc Đống cùng Phương Di đều vội chân vắt lên cổ, bọn nhỏ năm nay đều trở về nên liền thương lượng muốn hai vợ chồng thông gia đến ở trước để thu xếp mọi việc. Hai nhà thông gia tình cảm cũng rất tốt, nhà máy cũng đã nghỉ, hai vợ chồng Điền Gia cũng đi đến nhà thông gia để chuẩn bị cho năm mới. Ngày lễ ngày tết ở nông thôn sẽ có không khí hơn, nhà nhà đều làm bánh nhân đậu, bánh bột lọc, bánh bao, bánh ngọt, giết lợn mổ dê, làm lòng dồi, đầu lợn quay, vào những ngày tháng chạp mọi người ngồi chơi mạt chược, chơi bài, khắp nơi đều toát ra không khí vui vẻ của năm mới.
Mấy năm trước vì phải lo lắng cho con cái nên Điền Đại Hà và Vương Tứ Nhi vẫn luôn cần kiệm nắm chặt dây lưng quần sống qua ngày, hiện tại bọn nhỏ cũng có thể làm ra tiền rồi, bọn họ cũng nguyện ý làm những thứ tốt hơn cho bọn chúng ăn. Cũng không cần quan tâm tiêu hết bao nhiêu tiền, họ cũng đã chuẩn bị nhiều tiền mang đến đây rồi. Hai người đều có chút tay nghề, làm cái gì ăn cũng ngon, tay nghề của Điền Mật Nhi chắc cũng bắt nguồn từ đây, làm cho hai vợ chồng Phương Di và Triệu Quốc Đống ăn đến no căng cả bụng.
Không ít người ở sau lưng cười Triệu gia kết thân với nhà nghèomà lại còn muốn khoe khoang, nhưng sau khi thấy Điền Dã lái chiếc xe con đời mới nhất qua lại, ra vào để đưa đồ tết thì tất cả bọn họ đều im miệng hết rồi, nhưng lại nói Điền Gia là nhà giàu mới phất, dựa vào quan hệ với Triệu gia mới được như vậy.
Đầu năm mới, hai vợ chồng Điền Mật Nhi cũng về tới nơi, Vương Tứ Nhi nhìn Triệu Phương Nghị mặc quân trang trong lòng cảm thấy rất thích, càng xem càng thấy hài lòng. Làm cho Triệu Phương Nghị nhiều đồ ăn rất ngon, về sau con gái cũng có chỗ dựa rồi! Trong lòng hai nhà thông gia đều biết, nhà người ta coi trọng con nhà mình, nên phải đối đãi với nhà con người ta tỉ mỉ gấp mười lần để trả lại.
Triệu Quốc Đống và Điền Đại Hà đều là người có tửu lượng khá cao, bình thường không có người uống cùng nên chỉ duy trì uống rượu giải sầu thôi, hiện tại cũng có Triệu Phương Nghị và Điền Dã ở đây, còn có thông gia ngồi ở bên cạnh, nên rất sảng khoái uống cho đã nghiền. Bao nhiêu năm cũng không được thoải mái như vậy từ trong đáy lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Điền Dã mua rất nhiều pháo hoa, pháo cây đặt trên bãi đất trống, đốt pháo để xua những cái không may đi đón những điều tốt đến, điều đã nằm sẵn trong tiềm thức của mọi người một phong tục có chút mê tín. Còn giữ lại một ít để mọi người chơi trong lễ mừng năm mới, có ông xã ở bên cạnh, Điền Mật Nhi cũng còn mang trong người chút tâm tính của cô gái nhỏ, dụ dỗ Triệu Phương Nghị mang cô ra ngoài để đốt pháo.
Triệu Phương Nghị đốt một điếu thuốc, sau đó châm vào cây pháo trúc, Điền Mật Nhi thấy vậy rất vui mừng cũng muốn làm thử. Cầm lấy tàn thuốc của Triệu Phương Nghị nhưng lại muốn bịt lỗ tai vừa sợ bắn vào người, nhắm mắt duỗi tay tùy tiện châm vào sau đó liền thét lên chạy ra đằng sau. Nhảy vào trong ngực Triệu Phương Nghị, qua một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng nổ nhìn ra mới phát hiện hình như chưa châm vào ngòi nổ.
"Xong đời! nhìn em cứ như trẻ con vậy, đứng sang một bên nhìn thôi!" Triệu Phương Nghị lại lấy thuốc lá châm vào pháo trúc lần lượt đều đốt hết lên, cầm không được thì liền cắm ở trên đống tuyết, cái này tiếp theo cái kia trong phút chốc binh binh bốp bốp nổ đến sáng chói cả mắt. Pháo hoa rực sáng cả một khoảng trời tung bay theo những bông tuyết vo cùng rực rỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Điền Mật Nhi tuy lạnh nhưng lại đỏ bừng lên, mắt hạnh cong cong ngước nhìn bầu trời, Triệu Phương Nghị ôm cô vào trong áo khoác quân phục của mình, cùng nhau hưởng thụ thời khắc thanh nhàn hiếm có này. Điền Mật Nhi choàng tay ôm anh, hút lấy ấm áp trên người của anh, ngẩng đầu nhìn thẳng lên, Triệu Phương Nghị chậm rãi cúi đầu, hai cánh môi chạm nhẹ vào nhau, trên đầu bọn họ pháo hoa vẫn đang nở rộ những chùm ánh sáng tỏa ra mang theo trong đó cả hương vị của tình yêu.
Mùng hai là ngày con gái về lại mặt, Triệu Phương Hà và Triệu Phương Mỹ cũng đã gọi điện báo sẽ về, Triệu Phương Nghị và Điền Mật Nhi cũng trở về bên ngoại rồi. Nông thôn cũng có nhiều thân thích, ngày lễ ngày tết mới là dịp để đi thăm hỏi, tất cả họ hàng đều phải đi thăm hỏi một lượt.
Hai cô con gái trở về lại không nhìn thấy anh trai mình đâu, lại oán giận anh cưới vợ là quên ngay mẹ, quanh năm suốt tháng cũng không về được mấy lần, bây giờ trở lại còn đưa vợ về ngoại.
Bình thường không trở về nhà, trở lại thì liền khích bác, bà cô bên chồng này là khó lấy lòng nhất.
Lưu Tử Hiên hừ mũi: "Cái người này thật là khó chiều, mới vừa rồi còn chê anh không dành thời gian ở cùng với em, hiện tại lại đi soi mói chuyện Phương Nghị ở bên cạnh vợ mình, em đối với người khác thật đúng là có tiêu chuẩn khác!"
Đừng nhìn Triệu Phương Mỹ và Lưu Tử Hiên là tự do yêu đương rồi mới lấy nhau,cả hai người đều là thiên chi kiêu tử, tâm khí tính khí đều không muốn hạ mình. Lúc yêu thì liền cảm thấy ngay cả cái rắm cũng thơm nhưng đến lúc lấy nhau thật sự trải qua củi gạo dầu muối sống qua ngày rồi, khó tránh khỏi va va chạm chạm lại đều là những người không ai chịu nhường ai, qua mấy năm hiện tại chỉ còn dư lại oán trách lẫn nhau mà thôi.
Triệu Phương Mỹ kết hôn được mấy năm vẫn không có con, cũng không biết là hai vợ chồng họ chưa muốn hay còn có vấn đề gì. Mẹ chồng của Triệu Phương Mỹ mong ngóng mấy năm cũng chưa được bế cháu trai nên bây giờ sắc mặt cũng không được tốt. Mẹ chồng không quản được con dâu thì tạo áp lực cho con trai, hai vợ chồng họ vừa nói chuyện này lại không tránh được nổ ra một cuộc chiến tranh.
Triệu Phương Hà cùng em gái đều lấy chồng ở cùng một thành phố, đối với chút chuyện của nhà bọn họ liền nói với hai người một câu: "Được rồi, cũng gần sang năm mới, cần gì phải làm cho tất cả mọi người không được vui! Không có việc gì sẽ rảnh rỗi mà nghĩ chuyện không đâu, cứ như là trẻ con vậy."
Triệu Phương Mỹ rất uất ức, nói: "Em nói một câu, thì anh ấy đã có tám trăm câu chờ sẵn để đối phó rồi, một chút cũng không nhường nhịn!"
"Người ta làm sao lại phải nhường con! Xem con nói những lời đó, ta đều muốn cho hai đứa một câu, qua một năm lại già thêm một tuổi làm thế nào mà đầu óc không dài thêm tí nào!" Phương Di bê bột mì và nhân ra để chuẩn bị làm bánh chẻo. Năm trước cho dì giúp việc nghỉ, tết nhất có thông gia và con dâu giúp đỡ nên không cảm thấy mệt, hôm nay con gái con rể trở về lại thấy luống cuống tay chân. Xem ra vẫn sinh con trai thì tốt hơn, có thể lấy được con dâu về hiếu kính mẹ chồng, con gái con rể trở về chỉ là khách mà thôi, đã thế lại còn chọc bà tức giận nữa.
Tuy thế con cũng do mình sinh ra, miệng nói vậy nhưng tâm địa cũng không có gì, Phương Di cười cười nói với Lưu Tử Hiên: "Tử Hiên à, con gái mẹ ngoài miệng chỉ nói vậy thôi tính tình như trẻ con vậy con bình thường cũng đừng chấp với nó làm gì! Nếu như có nói gì không dễ nghe con cũng đừng để trong lòng, nên nói thì nói, rồi nói lại ẹ, mẹ sẽ giúp con dạy dỗ nó!"
Lưu Tử Hiên cũng là con nhà gia thế, quan hệ hôn nhân của hai nhà có rất nhiều rắc rối khó gỡ, chỉ có thể cân nhắc hơn thua mà thôi. Triệu Phương Mỹ tuy không tốt, nhưng cũng vừa mắt hơn nữa cũng hết lòng đối với anh, sau khi kết hôn với anh thì xếp cha mẹ vào hàng thứ hai rồi.
"Cô ấy đã quen nói như vậy mà con nghe cũng quen rồi, hai đứa con đối đáp cũng đã thành thói quen, ngày ngày không đùa giỡn lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì!"
Ha ha, tất cả mọi người đều giúp một tay làm bánh chéo, cánh đàn ông động tay vào càng thêm phiền, còn làm cho bột mì bay đầy nhà. Triệu Phương Mỹ và Triệu Tử Hiên lại theo thói quen, người nọ ném vào người kia làm cho bà Phương Di nhức cả đầu. Lại bắt đầu thấy nhớ con dâu, nếu Điền Mật Nhi ở đây thì những việc này chỉ cần một loáng là xong rồi.
Anh Lính Là Người Chồng Tốt! Anh Lính Là Người Chồng Tốt! - Túy Tiểu Tiên