If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Haku Nguyen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 819 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:41:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ới rồi nè!”
“Oaaaaa…. Đẹp thiệt đó! Đứng từ xa nhìn đã rất đẹp rồi, giờ đến gần lại càng đẹp hơn, hùng vĩ quá đi mất!” Mắt Vi long lanh như được nhìn thấy đá quý
“Này! Cậu nhanh xuống đây đi, nước mát lắm!” Thiên Vũ đứng dưới suối vẫy tay gọi
“Ừm tớ xuống liền, mà sao… cậu lại cởi áo ra vậy?” Vi hơi ngượng ngùng
“Xuống suối thì phải cởi áo ra chứ, lỡ như bị ướt mặc về sẽ bị cảm lạnh đấy. Cậu cũng nên cởi ra thì hơn!” Vũ cười gian
“Hứ… cậu…cậu từ khi nào mà lại ăn nói nham nhở như vậy hả? Với lại mình chỉ bắt cá thôi mà chứ đâu có tắm suối đâu, chỉ cần cẩn thận 1 chút là không bị ướt chứ gì!”
“Để xem nhé!” Vũ nhúng vai
“Giờ cậu chỉ tớ bắt cá đi!” Vi phấn khởi ra mặt
“Ừm đơn giản lắm! Chỉ cần cậu đứng yên bất động một lát sẽ có cá bơi đến gần cậu, đến lúc đó nhanh tay bắt lấy nó thôi, à mà nhớ quy tắc khúc xạ ánh sáng đấy nhá”
“Tức là sao?” Vi tròn mắt
“Lúc trước cậu mua bằng tốt nghiệp phổ thông hay sao vậy?” Vũ lại giở giọng trêu chọc
“Ừm đúng rồi đó, lúc đó tớ với cậu cùng đi mua mà, cậu không nhớ sao?” Vi cũng không chịu thua kém “Mà cậu nói nhanh đi! Quy tắc khúc xạ ánh sáng tức là sao?”
“Tức là cậu thấy con cá dưới nước ở vị trí đó nhưng thật ra nó không phải ở vị trí đó mà ở một vị trí khác gần đó, do khúc xạ ánh sáng nên cậu tưởng nó đang ở vị trí đó nhưng thật ra nó không ở vị trí đó… cậu hiểu không?”
“Làm ơn nói tiếng Việt đi, cậu đang nói tiếng gì thế? Tớ nghe chẳng hiểu gì cả? Là cậu cố ý nói dài dòng như thế để cho tớ không hiểu đúng không?” Vi lườm Vũ
“Haha… không có nha! Tớ đang cố giải thích cho cậu hiểu mà!” Nụ cười của Vũ rõ ràng đã thể hiện rõ mọi ý đồ
“Hứ… còn làm bộ dạng ngây thơ với tớ nữa hả? Rốt cuộc là cậu có muốn chỉ hay không đây, cậu có tin tớ cho cậu uống nước suối không hả?”
“Rồi! Rồi! Tớ chỉ liền đây, làm gì mà nóng thế?” Vũ cười xòa “Nói một cách đơn giản là cậu chỉ cần bắt lấy con cá ở vị trí cách vị trí cậu thấy nó một chút là được rồi!”
“Đơn giản vậy mà nãy giờ nói dài dòng chi cho hao hơi vậy? Có cần uống nước suối thấm giọng không cưng?” Vừa nói Vi vừa phát nước vào người Thiên Vũ rồi cười khằn khặc
“Thôi! Thôi! Không đùa nữa! Cậu bắt thử đi kìa!”
“Ừm để tớ thử xem” Vi liếm môi…
“A a a… Tớ bắt được rồi này!” Vi reo lên “Ơ… nó vẫy mạnh quá…”
“Cận thẩn!” Vũ cố gắng kéo Vi lại để không bị trợt ngã nhưng… quá muộn… Vũ chẳng những không giữ được Vi mà còn bị kéo ngã theo, giờ thì cả 2 đều ướt mem như chuột lột
“Lúc nãy ai bảo cẩn thận để không bị ướt nhỉ?” Vũ vừa kéo Vi đứng dậy vừa cằn nhằn
“Hìì… cho tớ xin lỗi mà, tại lúc nãy bắt được cá vui quá nên tớ không chú ý…” Vi cười xòa tỏ vẻ hối lỗi
“Haizzz… Giờ thì cậu mặc áo của tớ vào đi rồi mình về thôi!”
“Ơ… không phải cậu nói muốn ở đây trễ một chút sao?”
“Ừm lúc đầu là thế nhưng giờ cậu ướt mem rồi ở lại đây cậu sẽ cảm lạnh mất!”
“Tớ không sao! Chỉ là ướt quần áo thôi, bất quá thì mình nhóm lửa để hông khô quần áo cũng được mà, tớ muốn ở lại đây! Chút nữa mình hãy về, nhé?” Vi nhìn Vũ cầu khẩn, thật ra thì là do Vi không muốn làm Vũ mất hứng thì đúng hơn. Rõ ràng là Vũ muốn ở lại đây đến tối để xem cái gì cơ mà? Sao lại có thể về như thế được?
“Này… đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như thế chứ… tớ sẽ siêu lòng đấy…”
“Đi mà! Năn nỉ cậu đấy!” Vẫn ánh mắt long lanh như thế
“Thôi được rồi! Sợ cô quá đi tiểu thư à! Giờ thì tiểu thư vào trong kia thay áo của em đi rồi em sẽ hông khô áo cho tiểu thư”
“Tuân lệnh, em hầu ngoan của chị!” Vi nói xong thì chuồn lẹ, đề phòng bất trắc ^^
“Ơ… cái con bé này… “
Áo của cậu ấy đúng là ấm thật, lại có mùi thơm nữa chứ, là mùi của cậu ấy… A a a a… Mình vừa nói mùi của cậu ấy thơm sao? Biến thái! Đúng là biến thái thật mà! Tỉnh lại đi Nhật Vi, mày đang lúng sâu quá rồi đó, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi…. >_<
“Vi! Cậu làm gì mà cứ gõ vào đầu mình thế? Cậu bệnh à?” Vũ nhìn Vi lo lắng
“Ơ… đâu có… tớ vẫn bình thường mà… cậu đừng để ý… À mà cậu đang làm gì thế?” Vi cố ý đánh trống lảng
“Tớ sẽ cho cậu thưởng thức một món đặc biệt, chỉ có ở vùng quê như thế này mới có thôi đó nha, bảo đảm cậu sẽ ghiền à xem”
“Ủa? Đó chỉ là cục đất sét thôi mà, ăn được thiệt hả?”
“Tất nhiên ăn được thì tớ mới dám cho cậu ăn chứ! Cậu đang mang thai cục cưng của tớ, làm sao tớ dám cho cậu ăn bậy bạ được chứ!”
Câu nói của Vũ làm Vi đỏ cả mặt, nhưng cũng cảm thấy vui vui, hình như… mình cũng có một vị trí quan trọng nào đó… Á… lại ảo tưởng nữa rồi… không được… không được… phải trở về hiện thực thôi… Vi lắc lắc đầu
Như chợt nhớ ra điều gì, Vi liền hỏi “Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu, bà với cậu có quan hệ gì thế? sao trước giờ tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vậy?”
“Thật ra thì chẳng có quan hệ gì cả! Do có lần tớ đi tình nguyện bị lạc đường, được bà giúp đỡ và cho ở nhờ một đêm. Bà nói bà ở đây chẳng có con cháu gì cả, chỉ có 1 một mình thôi nên sau lần đó, mỗi khi rảnh rỗi tớ đều đến thăm bà để bà bớt cô đơn. Dần dần, tớ xem bà như bà của mình vậy”
“Thì ra là thế à! Từ nhỏ tớ cũng chưa từng được thấy mặt bà, nhưng tớ nghĩ chắc bà của tớ cũng nhân hậu như bà vậy nhỉ? Vậy tớ cũng sẽ xem bà như là bà của tớ luôn nhé!”
“Đương nhiên rồi ngốc ạ!” Vũ xoa xoa đầu Vi “Xong rồi này! Cậu ăn thử đi!”
“Ăn được thiệt hả?” Vi nhìn Vũ hoài nghi
“Ừm cậu cứ thử đi” Vũ lại cười gian
Tuy rằng nhìn có vẻ không được sạch sẽ cho lắm, nhưng mà Vũ nói ăn được thì chắc là ăn được thôi, Vi đưa cục đất lên miệng định cắn thì Vũ đã ngăn lại
“Này! Cậu định ăn thiệt hả đồ ngốc!”
“Ơ… thì cậu bảo…”
“Làm ơn bớt tin người chút đi cô nương! Phải như vậy thì mới ăn được nè!” Vừa nói Vũ vừa lấy tay tách lớp đất bên ngoài ra, để lộ con cá đã được nướng chín nóng hổi bên trong “Giờ thì ăn được rồi đó!” Vũ tươi cười
“Cám ơn cậu!” Mùi của con cá thật hấp dẫn, làm Vi quên mất cả việc vừa bị Vũ lừa lúc nãy “Ngon thiệt đó! Thịt của nó ngọt ơi là ngọt, giống như có ướp đường vậy”
“Ướp đường cũng không ngọt được vậy đâu, đây là bí kiếp gia truyền đó” Vũ tự hào
Vi cũng mỉm cười, không ngờ Vũ lại có nhiều tài lẻ như thế… hic... làm sao đây... tớ lại thích cậu nhiều hơn một chút nữa rồi >_<
“À mà lúc nãy cậu nói cậu muốn xem gì vào buổi tối thế?”
“Cứ chờ đi sẽ biết, sắp xuất hiện rồi đấy!” Vũ cười bí hiểm
15 phút sau…
“Chúng tới rồi kìa, cậu nhìn xung quanh xem!”
“Woaaaa… đẹp… đẹp quá!” Trước mắt Vi là cả một đàn đom đóm hàng trăm con đang thấp sáng rực rỡ một vùng không gian rộng lớn xung quanh 2 người, tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn, làm Vi nổi cả da gà vì xúc động
“Hôm nay cậu làm tớ bất ngờ hơi bị nhiều lần đấy!” Vi nhìn Vũ cười hạnh phúc
“Chỉ cần cậu vui là tốt rồi” Nhìn nụ cười của Vi, Vũ bỗng nhiên cũng cảm thấy hạnh phúc đến kỳ lạ, nó làm tim Vũ đập mạnh hơn, lỗ tai cũng hơi nóng nóng nữa, nhưng mà nói chung là Vũ không ghét cảm giác này
Mình… thật sự rất hạnh phúc… được Thiên Vũ quan tâm, chăm sóc như vậy mình còn đòi hỏi gì nữa nhỉ? Có cậu ấy bên cạnh như lúc này đã là quá đủ rồi, từ nay mình nhất định sẽ không lãng phí những giây phút được ở bên cạnh cậu ấy một lần nào nữa… bởi vậy… ông trời ơi… xin hãy cho thời gian trôi qua chậm thật chậm để con được tận hưởng những giây phút này lâu hơn một chút nhé… con hứa từ nay sẽ trân trọng những gì đang có và sẽ không trốn tránh nữa… nhất định con sẽ không trốn tránh nữa… nhất định…
“Vi này! Cậu có thấy….” Vi đã dựa vào vai Vũ ngủ tự lúc nào, Vũ mỉm cười “Chắc hôm nay cậu mệt quá rồi nhỉ? Ngủ ngon nhé, mèo con!”
Nhìn Vi lúc đang ngủ say... cảm giác thật bình yên, khiến người ta chỉ muốn nâng niu, che chở… Bất giác… Vũ cúi xuống hôn lên trán Vi… một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để phát huy tác dụng của nó…
Sau nụ hôn ấy, Vũ cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào lan tỏa, khiến Vũ tham lam hơn, muốn nhiều hơn… Lại một lần nữa, Vũ cúi xuống nhưng lần này không phải là hôn lên trán nữa mà là một nụ hôn thật dịu dàng lên làn môi mềm mại, đáng yêu của Vi. Nụ hôn khiến Vũ như muốn tan chảy, Vũ thấy người mình nóng hơn, Vũ muốn ôm Vi vào lòng thật chặt để cảm nhận hơi ấm của Vi đang truyền sang mình.
Nhưng rồi…. lương tâm và lý trí của Vũ không cho phép mình làm điều đó. Vũ sực tỉnh… mình… mình đang làm cái gì thế này? Không phải mình không thích phụ nữ sao? Vậy… vậy mình vừa làm gì với Vi vậy nè trời? Mình đúng là điên thật rồi! Không phải… không phải… nhất định là do khung cảnh hôm nay quá lãng mạn nên mình mới phát sinh những hành động kỳ lạ như thế! Đúng vậy! Nhất định là thế rồi! Được rồi, ngày mai mình sẽ trở lại bình thường và sẽ không bao giờ đưa cậu ấy đến những nơi như vậy nữa! Ừm... cứ quyết định vậy đi!
Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng...anh Yêu Em, Cô Bé Ạ ! Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng...anh Yêu Em, Cô Bé Ạ ! - Haku Nguyen